Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 18: LạI ĐếN Tiêu Phủ
ục Thất im lặng một lúc lâu, trên mặt hắn hiện lên một tia cười nhạt. Đường Hoàng từng bước chèn ép muốn ngang nhiên cướp đoạt gạo của phủ Công chúa, hắn há có thể ngậm bồ hòn làm ngơ. Trước kia hai vạn Hổ Uy quân, là bởi vì mới có được Thường Châu nên phải tạm chịu thua thiệt, hôm nay đã trở thành năm vạn Hổ Uy quân rồi, quả thực là sư tử ngoạm, lòng tham không đáy.
Lục Thất lập tức giao một phong thư cho Tân Cầm Nhi, nói Tân Cầm Nhi từ giờ giao phó nhiệm vụ cung cấp quân lương của Hổ Uy quân cho Chu Vũ phụ trách. Bảo với Chu Vũ đại ca rằng, sau này lương thực cấp cho Hổ Uy quân lấy hỏa trưởng làm đơn vị cung cấp, nói cách khác quân lương sẽ trực tiếp phát đến cấp bậc hỏa trưởng trong Hổ Uy quân. Hơn nữa một khi nghe nói trong một doanh xảy ra chuyện tham ô, lập tức cắt đứt nguồn lương thực.
Chu Vũ mặc dù là Đô Ngu Hầu của Long Kỳ quân, nhưng cũng là thuộc thần của phủ Công chúa, có tư cách thay mặt chấp hành quyền lực và trách nhiệm nội bộ phủ Công chúa. Hổ Kỳ quân trên danh nghĩa đã là Phủ quân của phủ Công chúa, vậy thì phải tiếp nhận chế độ cung cấp quân lương mới. Đường Hoàng nếu đã lòng tham không đáy, vậy thì Lục Thất sẽ khiến cho toàn bộ tướng sĩ trong Hổ Kỳ quân hiểu được một điều, chính là phủ Công chúa mới là người cho bọn họ cơm ăn.
Mặt khác Lục Thất cũng là muốn trấn an Chu Vũ. Hắn thật không ngờ Long Kỳ quân sẽ bị điều đi kinh thành, mà Chu Vũ nhất định là không muốn đi kinh thành, cho nên để cho Chu Vũ chấp chưởng việc phân phát quân lương. Nếu như Đường Hoàng can thiệp không đồng ý cho Chu Vũ quản chế quân lương của Hổ Kỳ quân, Thường Châu sẽ cắt đứt cung cấp lương thực. Tình thế ‘hưng thịnh’ sau đại thắng Tô Châu của ngày hôm nay đã cho Lục Thất lòng tin và lực lượng, trên một số vấn đề ‘hợp lý’, có thể ngầm giao phong tranh quyền với Đường Hoàng.
Lại qua ba ngày, Lục Thất mang ‘thân thể’ đã chuyển biến tốt xuất môn đi bái kiến Tiêu phủ, luôn tiện định ra hôn kỳ. Ý tứ của Tiểu Phức là muốn xuất giá từ Tiêu phủ, do lão phu nhân Tiêu phủ làm chủ hôn tống giá. Lão phu nhân Tiêu phủ từ sớm đã biết Tiểu Phức không phải là con gái ruột của Ung Vương.
Lục Thất vận một bộ áo bào gấm, ngồi xe đến Tiêu phủ. Lần này hắn vào từ cửa chính, hơn nữa còn được chủ nhân ra nghênh đón. Người tiếp đón là một vị thanh niên tướng mạo đường đường mặc áo bào, tên là Tiêu Tri Sơn, ở Tiêu phủ thuộc hàng con vợ lẽ. Còn người đứng đầu thế hệ này là Trấn Giang hầu Tiêu Tri Đức không ra nghênh đón, Lại bộ Thị lang Tiêu Tri Lễ chính là đệ đệ của Tiêu Tri Đức, đều là con đẻ của lão phu nhân.
Lục Thất được một người con vợ lẽ ra nghênh đón, nhưng không sinh lòng bất mãn. Mặc dù hắn là Ngô Thành phò mã, nhưng địa vị thấp hơn Trấn Giang hầu rất nhiều, hơn nữa tình huống khá xấu hổ chính là Tiểu Phức vốn là con dâu của Trấn Giang hầu. Hiện giờ Lục Thất đến nhà cầu hôn con dâu của người ta, thấp thoáng là một hành vi sỉ nhục. Tuy nhiên Tiểu Phức muốn xuất giá từ Tiêu phủ, Lục Thất cũng không lay chuyển được.
Tiêu Tri Sơn rất tôn trọng Lục Thất, khách khí nghênh tiếp mời Lục Thất tiến vào cửa chính. Có thể vào Tiêu phủ bằng cửa chính nói lên Tiêu phủ đã cho Lục Thất mặt mũi rồi. Vừa tiến vào Tiêu phủ, Lục Thất liếc mắt liền trông thấy một vị cố nhân, hắn hữu hảo mỉm cười gật đầu chào.
Người nọ chính là người trước đây dẫn Lục Thất đi gặp tiểu muội, Ngôn tổng quản. Ngôn tổng quản thấy Lục Thất hữu hảo gật đầu với mình, ngớ ra giây lát, sau đó vội hành lễ nói:
- Tiểu nhân bái kiến Lục đại nhân.
Lục Thất cười nói:
- Trước kia được Ngô tổng quản chiếu cố nhiều, ta vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
- Đại nhân quá lời rồi, đưa đại nhân đi gặp Lục tiểu thư là bổn phận của tiểu nhân.
Ngôn tổng quản cung kính đáp, biểu hiện đúng với quy củ.
Lục Thất gật đầu với ông ta, sau đó theo Tiêu Tri Sơn vào một phòng bên chờ Hầu lão phu nhân triệu kiến. Lục Thất rất có tính nhẫn nại, cùng Tiêu Tri Sơn nói chuyện đông tây, chỉ chốc lát sau, Lục Thất phát hiện Tiêu Tri Sơn là một người rất có học vấn thực tế, không ngờ thông hiểu về kỹ thuật chế tạo. Khởi đầu từ đề tài phường tạo giấy của Lục Thất, Tiêu Tri Sơn tán thưởng phường tạo giấy của Lục Thất được xây dựng vô cùng tốt, y thậm chí từng đi quan sát qua.
Tác dụng của phường tạo giấy, Lục Thất đã từ lâu không màng tới, chẳng qua hắn rất có hứng thú với tài năng của Tiêu Tri Sơn. Mấy năm nay Tô Châu tuy rằng mưa thuận gió hòa, thế nhưng phát hiện ra các thiết lập phòng chống lũ lụt đã bị hoang phế, đường sông ứ đọng đã rất nghiêm trọng. Nói cách khác, nếu muốn Tô Châu hàng năm thu hoạch được mùa, vấn đề thủy lợi nhất định phải có phòng ngừa chu đáo.
Đề cập tới việc thủy lợi, Tiêu Tri Sơn cũng có thể nói ra một bụng các tri thức liên quan, tuy nhiên Tiêu Tri Sơn có quá ít kinh nghiệm thực tiễn, tất cả các kiến giải về kỹ thuật chế tạo của y đều đọc từ sách. Y là một người ưa thích tạp học, chán ghét thi từ ca phú, cho nên vẫn không có quan chức. Mà Tiêu thị ở Trì Châu vẫn luôn khiêm tốn ở mặt ngoài, nên không có mưu cầu quan chức cho Tiêu Tri Sơn. Công tác của Tiêu Tri Sơn hiện giờ chỉ là quản lý điền vụ của Tiêu thị, cũng chính là làm tổng quản trông coi ruộng đất.
Một thời sau, có tỳ nữ tới mời Lục Thất đi tiến kiến. Lục Thất và Tiêu Tri Sơn chào từ biệt nhau, sau đó hắn theo tỳ nữ đi về phía hoa viên. Vừa vào tới hoa viên, từ đối diện bỗng có mấy người đi tới, người đi đầu là một thiếu niên áo gấm, tuổi chừng hai mươi, tướng mạo tuấn mỹ phú quý.
Tỳ nữ dẫn đường vừa thấy vội dời bước đứng sang một bên cúi đầu, Lục Thất ngớ ra cũng dời bước theo. Thiếu niên kia chợt nhìn thấy Lục Thất, dừng bước hỏi:
- Ngươi là Lục Thiên Phong phải không?
- Tại hạ là Lục Thiên Phong.
Lục Thất bình thản trả lời.
Vẻ mặt của thiếu niên lập tức âm trầm, lạnh nhạt nói:
- Lục Thiên Phong, Tiêu phủ không chào đón ngươi, sau này không được đến đây nữa.
Lục Thất ngẩn ra, cau mày nói:
- Ngươi là người phương nào?
- Đây là Thiếu hầu gia của nhà ta, còn không hành lễ.
Một người trung niên đứng sau lưng thiếu niên ngạo mạn tiếp lời.
Lục Thất lạnh lẽo liếc mắt một cái nói:
- Trấn Giang hầu còn đáng để cho ta hành lễ ra mắt, vị này thì chưa đủ tư cách đó đâu.
Thiếu niên mặt mày lập tức phẫn nộ, lớn tiếng mắng:
- Cẩu nô tài ngươi dám không biết tôn ti, nơi này là nơi để ngươi giương oai sao, người đâu, bắt hắn lại ném ra ngoài cho ta.
Người trung niên ở phía sau ngây người, hai gia tướng vóc người khôi ngô đứng sau lưng gã nghe được lệnh thoáng chút chần chờ, nhưng sau đó vẫn lao ra. Lục Thất ngây người, không thể tưởng được vị Thiếu hầu gia này lại dám không để ý hắn là khách của Tiêu phủ.
Mắt thấy hai gia tướng hung bạo vồ đến, tỳ nữ hoảng sợ thụt lùi, tay của hai gia tướng chụp tới Lục Thất. Lục Thất vẻ mặt âm trầm, thình lình nhấc chân đá tới, phịch một tiếng đá vào bụng một gia tướng. Tên gia tướng kia trầm thấp kêu một tiếng bay ngược về sau, một tiếng phanh vang lên, đập vào một thân cây, thân cây bị đập gãy, gia tướng xụi lơ ngã trên mặt đất.
Lục Thất nhanh chóng rút chân về, tay phải nắm quyền mãnh liệt đánh về phía một gia tướng khác. Tên gia tướng kia thấy đồng bạn bị đánh bay nên động tác hơi bị chậm lại, gấp gáp quay đầu liếc nhìn, chỉ trong khoảnh khắc liếc mắt đó bất chợt cảm giác lồng ngực đau xót, giống như bị một cây gậy to đập một phát, lập tức kêu thảm một tiếng rồi bay ngược đi.
Giơ tay nhấc chân một cái giải quyết xong hai gia tướng, Lục Thất lập tức lạnh lẽo phóng ánh mắt về phía thiếu niên. Thiếu niên và người trung niên theo sau lưng mặt mày sửng sốt, đã thấy Lục Thất bước tới một bước. Thiếu niên bị dọa sợ lui về sau, thân mới động, má trái đã bị đánh một cái, hét thảm một tiếng người ngã sấp xuống, lúc ngã xuống đầu nghiêng sang bên phun ra một búng máu và răng.
- Đi thôi.
Lục Thất đứng nghiêm, quay đầu nhìn tỳ nữ, lạnh nhạt nói.
Tỳ nữ khiếp sợ, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, ánh mắt giống như nhìn thấy yêu quái, sợ hãi nhìn Lục Thất, nghe thấy tiếng liền hết hồn vội cất bước đi. Lục Thất với ánh mắt bình tĩnh đi theo, dường như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Một đường tới bên ngoài một khách sảnh, Lục Thất dừng lại, để tỳ nữ trước tiên tiến vào trong sảnh thông báo. Chờ một hồi thật lâu, thẳng tới khi chờ được một đám kéo tới vấn tội, cầm đầu chính là một người trung niên mặc áo bào gấm, mặt như quan ngọc, khuôn mặt phẫn nộ ẩn hàm oai uy.
- Lục Thiên Phong, ngươi thật to gan.
Người trung niên bộc phát uy nghiêm phẫn nộ khiển trách.
- Vị này hẳn là Trấn Giang hầu gia, tại hạ Lục Thiên Phong đến quý phủ của Hầu gia làm khách. Có điều gặp phải một tiểu tử vô lễ, chẳng những nhục mạ bổn quân là cẩu nô tài, còn lệnh người bắt ta ném ra khỏi phủ. Bổn quân nhất thời khó chịu, mới làm bị thương mặt của Thiếu hầu gia.
Lục Thất với thái độ lạnh nhạt đáp lại.
Trấn Giang hầu ngây người, chợt một giọng nữ từ khách sảnh truyền tới:
- Lão phu nhân có mệnh, mời Lục đại nhân cùng Hầu gia tiến vào.
Lục Thất nghe vậy xoay người bước vào. Trấn Giang hầu mang vẻ mặt giận dữ cũng cất bước đi vào khách sảnh. Ba mỹ phụ ở phía sau cũng đi theo, khuôn mặt của một người trong đó mang đầy hận thù.
Trong khách sảnh, một lão phụ tóc đen hơi bạc tư thái ung dung, thanh nhã ngồi trên ghế. Trong khách sảnh còn đứng sáu nô bộc già, tỳ nữ dẫn đường kia ở cách xa lão phụ, nao núng cúi đầu kính cẩn đứng.
- Lục Thiên Phong bái kiến Tiêu lão phu nhân.
- Nhi tử thỉnh an mẫu thân.
- Con dâu thỉnh an mẫu thân.
Đám người tiến vào lần lượt bái kiến lão phụ. Lão phụ nhìn Lục Thiên Phong, hạ giọng nói:
- Lục Thiên Phong, hôm nay ngươi tới là vì việc vui, vì sao không thể nhẫn một chút?
- Hồi lão phu nhân, lời nói và việc làm của thiếu gia quý phủ ương ngạnh đến cực điểm, Thiên Phong không thể nhẫn. Thiên Phong cảm thấy vị thiếu gia kia của quý phủ và gia chủ của Thường Châu Tiêu thị rất giống nhau.
Lục Thất cung kính đáp lại, lời nói cũng đầy khắc nghiệt.
- Lục Thiên Phong, ngươi làm càn.
Trấn Giang hầu phẫn nộ quát mắng.
- Hầu gia, Thiên Phong nói là lời có ích đấy. Một người thừa kế chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa, có hành vi tùy ý, đối với Trì Châu Tiêu phủ không phải là phúc đâu.
Lục Thất thản nhiên đáp lại.
- Câm mồm, chuyện của Tiêu phủ đến lượt một gã thất phu như ngươi nhiều lời sao.
Mỹ phụ mang vẻ mặt ngoan lệ kia đột nhiên rít lên mắng chửi.
- Ngươi câm mồm, đi ra ngoài.
Lão phụ đột nhiên phát giận, người đứng trong sảnh ai ai cũng khiếp sợ, mỹ phụ vừa lên tiếng kia bị dọa sợ đột nhiên che miệng.
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi