It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 57: Trận Chiến Huyện Cú Dung (2)
ấy chục quan binh cưỡi ngựa phi như bay, rất nhẹ nhàng hạ gọn sinh mạng của hơn một nửa quân phỉ. Quân phỉ không phải là không phản công mà là do quan quân cứu viện quá hung mãnh, ra tay chuẩn xác bá độc, hơn nữa mặc minh quang giáp, hiệu quả chống lại công kích vô cùng tốt, còn các cung thủ của đội Bạch Hải thì lại không được mặc áo giáp, chỉ có đội đao và đội cung tiễn mới có.
Hôi Ưng quay đầu lại nhìn thì vô cùng kinh ngạc, nhìn mấy chục kỵ tướng chạy qua, ngay tại vài giây đã đánh sáu phỉ quân lao đến, kỵ quân vượt qua là thu hoạch được sinh mạng, ra tayốc độ và độc chuẩn, tuyệt đối không thua kém gì y, nhưng y cũng hiểu rất rõ, nếu không phải là địch ta rõ ràng, khi đội kỵ quân xẹt qua, y cũng khó mà sống sót, chiến lực của mấy chục kỵ này chính là ngàn quân cũng khó chặn, trừ phi có một đội quân cung thủ hùng hậu ngăn chặn hoặc là một đội trường thương tinh binh thì mới có thể chặn được họ.
Khi kỵ quân đi qua, mặt đất rung chuyển, mùi màu tươi nồng nặc, bao trùm cả bầu không khí. Sáu người Hôi Ưng cũng ngay lập tức vung kiếm xông lên, nhưng chỉ mới chém được vài tên thì đã bị quân phỉ điên cuồng bao vây. Kẻ thù đáng giết nhất không phải là nội gián hay sao?
Nếu không phải là Hôi Ưng làm loạn thì một nửa đội quân phỉ được đào tạo và có kinh nghiệm chiến đấu kia đâu phải chết uổng, cứ cho là quân địch có hung hãn đến cỡ nào thì vẫn có thể giữ lại được một nửa kỵ binh, mặt khác số người bị thương và số người tử trận cũng sẽ rất thấp, bởi vì sau khi quân phỉ đang chính diện ngăn chặn thì quan binh sẽ bị phân ra làm hai, gần như sẽ không phát sinh cận chiến.
Hôi Ưng lại một lần nữa đánh nhau với quân phỉ, lúc này thì đại đội quan binh bộ hành cũng đã tới nơi, hữu huyện úy huyện Cú Dung cũng là một kẻ sợ chiến, y cơ bản là không muốn tham gia trận chiến này nhưng đen đủi ở chỗ, khi y vừa mới báo cáo với công chúa úy thì lại nhận mệnh lệnh quy thuộc Trung phủ sử đại nhân.
Y làm quan cũng đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nghe thấy cái chức quan Trung phủ sứ, nhưng sau đó, Công chúa úy lạnh lùng nói cho y biết, Trung phủ sứ chính là sứ thần của phủ công chúa được hoàng thượng đồng ý phê chuẩn, chức quyền giống như khi công chúa điện hạ giá đáo. Lần tiêu trừ phỉ này, Trung phủ sứ đại nhân mới là giám quân cao nhất, cho nên hữu huyện úy buộc phải nghe theo mệnh lệnh của Trung phủ sứ đại nhân.
Hữu huyện úy và hộ quân huyện úy huyện Cú Dung đều bị dọa cho chết khiếp. Trung phủ sứ là người được hoàng thượng đích thân phong vị, giống như công chúa đích thân tới, mới nghe qua mà sao cảm thấy chức quan này giống với chức quan giám sát. Quan sát sứ chính là khâm sai của hoàng đế cho nên uy quyền vô cùng lớn, so với mấy vị quan cấp huyện úy khác thì đây chính là một vị đại quan, cao cao tại thượng.
Sau khi Công chúa úy thống lĩnh đội kỵ binh bất ngờ tập kích, Trung phủ sứ ngồi trong xe lập tức hạ lệnh theo sát. Bởi vì kiêng nể sự tồn tại của vị Trung phủ sứ thần bí này mà hai huyện úy huyện Cú Dung không dám chậm trễ, kéo dài thời gian, buộc phải đi theo xe ngựa, tiến về phía trước.
Từ đằng xa đã nhìn thấy sự quả cảm và anh dũng của đội kỵ binh, Trung phủ sứ liền nói:
- Công trạng ở ngay trước mắt rồi mà mấy người lại không tranh thủ đi lấy về, phỉ quân ở nơi này bổn sứ sẽ nói đó là công lao của mấy người các ngươi.
Vì thế gần 300 quan binh điên cuồng lao về phía trước, bởi ai ai cũng hi vọng mình có thể dành được công trạng. Hai vị huyện úy cũng thúc ngựa đuổi theo, tuy nhiên cũng nhớ sáu người đeo khăn đỏ trên cổ chính là người của mình, Trung phủ sứ đã nói rồi nếu như họ bị thương thì nhất định sẽ hoạch tội họ.
Trời dần tối, Lục Thất đã lâm vào tình trạng khổ chiến muốn ngừng mà không được, mãnh hổ không chịu nổi Sói nhiều, mỗi một người hắn giết, giá phải trả chính là lực lượng hao tổn, mỗi một kẻ địch ngã xuống cũng tạo nên thể năng của hắn giảm đi một chút. Hắn không biết bản thân đã giết bao nhiêu người rồi, cả người nồng nặc mùi máu tanh, ánh mắt lạnh lùng như sói dữ, hắn chỉ biết vung thương lên và giết, giết và giết. Lúc này đây, bản thân hắn không khác gì một cỗ máy giết người không ngừng nghỉ.
Keng! Âm thanh va đập mạnh của cây thương vang lên, Lục Thất xoay người một cái, cây thương lớn trong tay truyền về một lực rất mạnh, vì không có sự đề phòng trước nên xuýt chút nữa hắn không giữ vững được nó. Hắn quay người lại nhìn về phía kẻ đã tấn công mình. Đó là một người trung niên, trong tay cầm chắc một thanh hoàn đao, đôi mắt bình thản chăm chăm nhìn hắn. Lục Thất cảm nhận được một luồng sát khí rất nặng, đồng thời cũng nghe thấy tiếng gầm rú đầy hưng phấn từ bốn phía, sĩ khí của quân phỉ lập tức dâng lên cao trào.
Lục Thất hét lên một tiếng, âm thanh giống như tiếng gầm rú của một con mãnh thú bị thương. Hắn biết bản thân mình đang bị bao vây, đang bị uy hiếp nhưng cây thương của hắn vẫn như trước, nhanh nhẹn và chính xác đâm vào kẻ địch. Bốn bề đều là địch, hoàn cảnh này không cho phép hắn lãng phí thời gian do dự. Khoảng thời gian ngắn ngủi này chỉ được dành cho ý chí chiến đấu kiên cường mà thôi.
Keng! Cây thương của Lục Thất hung hãn đâm lên lại địch nhân dùng đao phá mở, tốc độ phản ứng không thua kém gì Lục Thất. Ánh mắt hắn co rụt lại, trong khoảnh khắc đó, tên địch kia đã hét lên một tiếng rồi vung đao, xông tới, hùng hổ chẳng khác gì thần nhân phá núi, chém thẳng vào Lục Thất.
Nhát đao này, Lục Thất không dám liều mạng, hắn tự tin rằng bản thân có thể đỡ được, nhưng hậu quả sau đó chính là hắn đã trở thành tiêu điểm của bọn phỉ xung quanh. Dù có là người sắt thì cũng không thể nào chống cự lại được sự tấn công dồn dập cùng lúc của hơn 10 loại binh khí. Hắn quyết định xoay người, lùi lại phía sau, nhưng phía sau lại có sẵn hai cây thương đang chờ hắn. Cây thương trong tay hắn như Ô Long vẫy đuôi đâm mở một thương, tay trái lại nắm được cán của một cây thương khác, kéo tên phỉ kia vọt về phía trước. Tên phỉ nhìn thấy thương lớn đâm về phía Đại Thánh gia liền sợ hãi thu đao về, không ngờ rằng thân thủ của kẻ địch lại nhanh nhẹn đến gần, nắm lấy ngực áo giáp, lôi đi, gã không tự chủ được, nhất thời bay ra ngoài, lao thẳng về phía hoàn đao của Đại Thánh Gia.
Mao Sơn Đại Thánh linh hoạt thu đao về, nhưng người vẫn truy kích Lục Thất. Thanh đại hoàn đao mau lẹ đâm Lục Thất với tốc độ chớp nhoáng. Phía sau Lục Thất đâu đâu cũng là quân phỉ, hắn chỉ có thể quyết sống chết một trận với chúng. Mao Sơn Đại Thánh quét ngang cây hoàn đao, cực nhanh va chạm thương lớn của Lục Thất, hai thanh đao nhanh chóng cọ sát với nhau, sau đó y tiếp tục dồn lực công kích Lục Thất.
Sắc mặt của Lục Thất có chút biến sắc, hắn đang ở trong tình trạng vô cùng khó khăn, cơ hội sống sót rất nhỏ. Ưu điểm của cây thương này khi gặp phải một cao thủ xứng tầm sẽ trở nên bị động. Bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh của kẻ địch hơn hẳn hắn, tốc độ công kích của cây thương cũng theo đó mà không thể linh hoạt được.
Lục Thát phản ứng rất nhanh, rút đao lại di chuyển sang bên phải. Hắn không thể vừa đánh mà đã thắng được Mao Sơn Đại Thánh, nhưng may ở chỗ, phản ứng của quân phỉ lại không theo kịp được hắn, do đó mức độ tổn thương mà binh khí của chúng gây ra cho hắn là có hạn, hắn liều mạng, cố gắng chịu đựng vài lần, ít ra cũng có thể tránh được sự truy kích của Mao Sơn Đại Thánh.
Hắn vừa mới di chuyển sang phía bên phải, thì đội nhiên từ bên trái chợt có một cây thương hướng về phía thanh đại hoàn đao của Mao Sơn Đại Thánh với tốc độ sấm sét. Ánh mắt của Lục Thất không giấu nổi sự kinh ngạc, hắn cũng là một cao thủ về thương pháp, vừa nhìn là hắn biết trình độ của người này không thua kém gì hắn. Lục Thất quay sang nhìn, quả nhiên là Trình Diễm.
Lục Thất tiếp tục di chuyển sang bên phải, tay vẫn cầm chắc cây đại thương, Mao Sơn Đại Thánh bất ngờ bị tấn công mà chấn động, vội vàng thu đao và lui xuống. Y vừa lùi xuống thì ngay lập tức hai thanh đại thương, một trước một sau đồng loạt hướng về phía y, ép y không còn có đường lui.
- Mau nhìn kìa, quân kinh thành đến rồi, con mẹ nó chứ, chúng đến thật rồi.
Trong lúc chiến trường đang hỗn loạn thì xuất hiện câu nói này, đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Trong lúc mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên, thì âm thanh của tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Vẻ mặt của Mao Sơn Đại Thánh biến sắc, y lập tức ý thức được sự bất ổn đang xảy ra, lẽ nào y bị lừa? Không đúng, đây có lẽ là tiếng vó ngựa của đội quân do thám bẩm báo về viện quân, không phải là đội quân Bạch Hải đã đi ngăn chặn chúng rồi hay sao? Tại sao lại có âm thanh lớn như vậy?
Trong lúc y đang mải suy nghĩ thì bị hai cây đại thương tấn công. Lục Thất và Trình Diễn đã bắt đầu chiến lực hợp tác thương thuật. Hai cây đại thương không chỉ tương trợ nhau cùng tấn công Mao Sơn Đại Thánh mà còn tiện tay giết luôn mấy tên phỉ xung quanh, trong chốc lát đã giết được mười mấy tên. Mao Sơn Đại Thánh vô cùng phẫn uất nhưng không có cách gì để phản kháng lại. Hai cây đại thương cùng lúc tấn công y đúng là đã tạo cho y áp lực rất lớn, nhưng uy hiếp chủ yếu chính là sự liên thủ của hai người Lục Thất, Trình Diễm.
Lục Thất cũng rất bất ngờ trước sự lợi hại của Trình Diễm. Bởi vì Thái tử đã có lời cất nhắc nên Lục Thất đã đặc biệt sắp xếp Trình Diễm và Quý Ngũ Thúc vào cùng một đội, nhưng từ khi gã chuyển vào trong doanh trại, gã luôn sống một cách trầm lặng, Lục Thất cảm nhận được dường như Trình Diễm rất cô đơn.
Rất nhanh, mấy chục kỵ mặc quang minh như cuồng phong nhập trận, hung mãnh xông vào chiến trường, như một cơn lũ lớn lướt qua. Họ đi tới đâu là quân phỉ thảm thiết la ó đến đó, đặc biệt là vị tướng quân cưỡi hắc mã cầm đầu, cây giáo lớn trong tay y không những uy lực mà còn khi xuất chiêu cũng rất linh hoạt, né tránh được sự tấn công của kẻ địch.
- Quân kinh thành đã đến, các huynh đệ, giết!
Tiếng hét của Lỗ Hải dõng dạc vang lên, khắp người y toàn là máu nhưng cây đại phủ trong tay y vẫn điên cuồng chém giết, vui mừng giống như Ngưu Ma Vương.
Quân phỉ bắt đầu loạn lên, tuy là phần lớn đều đã có kinh nghiệm chiến đấu, rất nhiều kẻ được gọi là lão phỉ, chẳng qua chỉ là chúng đã từng đánh bại quân kinh thành. Nhưng thắng lợi đó, là do chúng có được ưu thế của địa hình. Còn lần này thì khác, chiến đấu ở đồng bắng là trận đánh đầu tiên của chúng nên tâm lý tự nhiên có một chút hi vọng vào may mắn, cứ cho là người đông lực lớn thì chúng vẫn có chút sợ phải giao chiến với quan quân.
Nhưng Tiễu Phỉ quân lại khác, họ đều xuất thân từ những người nông dân lương thiện, vô cùng quan tâm đến sự sinh tồn của người nhà. Thân phận của họ tuy thấp kém nhưng trong thâm tâm họ luôn có một vài thứ không thể đánh mất. Vì không muốn liên lụy đến người thân, nên họ chỉ còn cách dũng cảm, đối mặt với chiến tranh, bản thân dù có chết cũng không muốn người thân của mình gặp họa, đây chính là tâm niệm của những con người bình thường.
Trong phỉ quân cũng đã có kẻ sợ hãi bỏ chạy, mà Tiễu Phỉ quân ngay từ khi bắt đầu thì không có một ai dám bỏ chạy. Cái gọi là quân kinh thành đã đến, không dứt khổ chiến, đã khiến cho sĩ khí của quân phỉ bị suy yếu, một khi có kẻ bỏ chạy thì ngay lập tức sẽ làm xáo động đội hình, dẫn đến đội hình tan tác, vì thế sĩ khí của Tiễu Phỉ quân dâng cao, từ đau khổ chống đỡ đã biến thành một trận điên cuồng truy kích.
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi