Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 26: ThuộC TướNg
hanh Phù ở trong lòng hắn ừ nhẹ một tiếng, thật lâu sau, nàng mới khẽ nói:
- Công tử, chàng lấy năm ngàn bạc là đủ rồi, toàn bộ đồ nữ trang của nô có giá trị tám ngàn bạc, tuy nhiên công tử cũng phải đáp ứng nô, phải nói thành ba vạn bạc chuộc thân.
Lục Thất ngẩn ra, khó hiểu nói:
- Vì sao?
- Giá trị con người nô là một loại tôn vinh, nếu nói thấp giá, ngày sau nô sẽ bị người coi thường, còn về Khổng Tước lâu, ba vạn bạc tiền chuộc thân mới có thể giữ cho danh khí không bị hạ, ở thanh lâu danh khí là giá trị cực kỳ trọng yếu.
Thanh Phù nhẹ giọng giải thích.
Lục Thất bừng tỉnh, gật đầu cười nói:
- Được rồi, ta sẽ nói tiền chuộc thân của nàng là ba vạn bạc.
- Nô đa tạ công tử.
Thanh Phù khẽ tạ ơn.
Lục Thất im lặng mỉm cười, hắn hiểu tâm lý tinh tế của Thanh Phù, giá trị tự tôn của Thanh Phù chỉ có thể dùng bạc để thể hiện, mà giá trị của tiểu thư nhà quan lại thì phải xem xuất thân cao thấp. Cũng giống như sư tỷ từng nói qua, giá trị con người của Lý Tuyết Tâm là mười vạn bạc trắng, loại giá trị mười vạn bạc trắng này, trên thực tế hơn phân nửa là danh khí, non nửa mới là dung mạo mỹ lệ, bởi vì Lý Tuyết Tâm là cháu gái đích tôn của quan lớn, là nữ nhân thiếu chút nữa đã nhập cung làm phi, cho nên giá trị rất cao.
- Thanh Phù, có biết vì sao ta vội vã đến chuộc thân cho nàng không?
Lục Thất khẽ nói.
- Vì sao?
Thanh Phù khẽ đáp lại.
Lục Thất cúi đầu thuật lại rành mạch vào tai nàng, Thanh Phù nghe xong mạnh mẽ ngửa đầu kinh sợ nhìn Lục Thất, hồi lâu mới lại cúi đầu bổ nhào vào lòng Lục Thất. Lục Thất nói cho nàng biết, bây giờ chuộc thân, nàng sẽ được Công chúa tiếp nhận, có thể trở thành nữ quan phủ Công chúa, nếu để sau này chuộc thân, chỉ có thể có địa vị nô tì hạ đẳng.
*****
Gần như cùng một thời gian, mấy chục võ quan mặc giáp cưỡi ngựa tiến vào kinh thành Giang Ninh, sau khi vào thành đội kỵ mã bắt đầu giảm tốc độ, đội kỵ mã đi hàng hai, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trung gian đoàn kỵ mã có một khoảng trống khá lớn.
Hai người đi đầu đội ngũ ở đoạn sau đúng là Chu Vũ và Vương Bình, khuôn mặt Vương Bình khó nén hưng phấn, còn ánh mắt của Chu Vũ lại ổn trọng pha chút vẻ ưu tư, dường như có tâm sự gì.
- Này, ta nói lão Chu ngươi làm sao vậy? Có phải là mất chức Doanh tướng cho nên trong lòng không thoải mái hay không? Ngươi yên tâm đi, doanh quân này của ta đều là huynh đệ của chúng ta đấy, bao gồm cả ta đều sẽ nghe lời ngươi.
Vương Bình tùy tiện an ủi.
Chu Vũ lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Vương Bình, thấp giọng trách mắng:
- Nói bậy bạ gì đó, ta trở thành Đô Ngu Hầu quản lý quân pháp và quân lương, chức vụ vốn là đã cao hơn ngươi, nếu Điển Quân đại nhân không có mặt, ta chính là Chủ tướng cao nhất, về sau chớ có nói bậy gây họa.
Vương Bình ngẩn ra, khó hiểu nói:
- Vậy sao mặt mày ngươi u ám nha?
- Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao Hoàng đế bệ hạ lại để cho chúng ta quy về dưới trướng phủ Công chúa.
Chu Vũ nhỏ giọng nói.
- Có chỗ nào kỳ quái, đương nhiên là vì Lục huynh đệ được Hoàng đế thánh ân, Hoàng đế nhất định là tín nhiệm Lục huynh đệ, cho nên mới không kiêng kỵ, để cho huynh đệ chúng ta hợp lại với nhau.
Vương Bình nói trắng ra cái nhìn của mình.
Chu Vũ nghe xong như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, Vương Bình cười nói:
- Không cần suy nghĩ nữa, gặp Lục huynh đệ hỏi là sẽ biết ngay.
Chu Vũ gật đầu, còn nói thêm:
- Vương Bình, ta nghe nói phủ Công chúa có một đội quan chức Dực Vệ, ngươi xem có thể cầu Lục huynh đệ cho lão huynh đệ nguyên bản của ta nhậm chức ở phủ Công chúa hay không.
Vương Bình ngẩn ra, gật đầu nói:
- Ngươi sợ các huynh đệ ở lại Hữu doanh sẽ bị ức hiếp có phải không.
Chu Vũ im lặng, kỳ thực điều y ưu sầu chính là việc an trí cho lão huynh đệ. Y và Vương Bình bị điều đến kinh thành, tự nhiên có rất nhiều thuộc hạ nguyện đi theo, Hồ tướng quân cũng rộng lượng thả đi, sau khi bọn họ tới Nam đại doanh ở kinh thành, lão huynh đệ đi theo dĩ nhiên là sáp nhập vào quân doanh.
Vượt quá biên chế thích hợp cũng không có gì phải sợ, dù sao Chủ tướng mang binh sẽ không ngại tinh binh nhiều, nhưng Chu Vũ vừa mất đi quân chức Doanh tướng, việc thu xếp cho các lão huynh đệ lập tức trở nên phiền toái. Người của y tất nhiên sẽ không được tân Chủ tướng trọng dụng, nhất là võ quan thám vệ, gã Ngưu Sơn Kỳ kia cũng tự dẫn theo vệ quan của mình tới nhậm chức đấy.
Theo Chu Vũ tới có hơn ba mươi ba người, hơn nữa Đường Hoàng có điểm về một số quan tướng ở Hưng Hóa quân, khiến cho y không thể an trí sao cho thỏa đáng. Y thăng làm Đô Ngu Hầu, cũng chỉ có được mười sáu Hình vệ, y không thể có lỗi với các huynh đệ theo mình đến đây, nhưng ở kinh thành y không dám phá hỏng quân chế chuốc lấy tội vạ.
Đội kỵ mã đã tới trước cửa chính phủ Công chúa, vừa nhìn thì thấy tòa phủ đang được thi công, tuy nhiên ở ngoài cửa cũng có bốn Phủ vệ mặc phục trang màu xanh. Sau khi báo cáo, một gã Phủ vệ vội vàng đi vào thông báo, Chu Vũ và Vương Bình với hai chủ quan khác cùng nhau đi tới.
- Chu đại nhân, Vương đại nhân, nghe nói hai vị đại nhân là bạn tri kỉ của Ngô Thành Phò Mã.
Điển Quân Vạn Bân mỉm cười thân thiện mở miệng trước, đây là một người trung niên diện mạo như quan ngọc, tuy rằng mặc tướng giáp nhưng rõ ràng không đủ anh khí, chỉ có thể gọi là Nho tướng.
- Đại nhân nói đúng, chúng ta và Phò mã đã từng ở trong cùng một quân doanh.
Chu Vũ mỉm cười đáp lại.
- Hai vị có thể quen biết với Phò mã, thật là có phúc.
Vạn Bân mỉm cười nói thêm.
- Đúng là rất may mắn, chúng ta cũng thật không ngờ Bệ hạ tín nhiệm Lục huynh đệ đến bậc này, để cho chúng ta quy về phủ Công chúa.
Chu Vũ mỉm cười đáp lại, sắc mặt Vạn Bân biến hóa, tiếp đó im lặng gật đầu.
- Hai vị đại nhân, bổn quân hy vọng ngày sau chúng ta có thể trở thành chiến hữu chân chính, không nên xuất hiện tình cảnh đối địch với nhau, bằng không sau này chúng ta sẽ rất vất vả, cũng sẽ bị kẻ địch tính kế.
Vạn Bân thành khẩn bày tỏ thái độ.
- Đại nhân yên tâm, chỉ cần là việc hợp lý hợp pháp, thuộc hạ tự nhiên phải ủng hộ đại nhân.
Thái độ Chu Vũ khá cung kính đáp lại.
Trên thực tế quan giai của y ngang bằng với Điển Quân, mà chủ chức của y chính là chấp chưởng pháp độ trong quân, cách gọi thông thường là Giám Quân. Chức vụ của Giám Quân có nhiều loại, tỷ như chức quan Tư Mã Hành Quân, có khi ở trong quân được xưng là Giám Quân.
Vạn Bân gật gật đầu, Vương Bình đột nhiên nói:
- Về sau vào thời điểm quân chiến, đại nhân có thể thương lượng cùng Chu Vũ, Chu Vũ trong Hưng Hóa quân chính là quân sư có tiếng đấy, ta thì không được rồi, chỉ thích thỏa thê làm càn ở trên chiến trường thôi.
Vạn Bân ngẩn ra, Chu Vũ chau mày, không hài lòng với lời nói của Vương Bình, lại nghe Vạn Bân mỉm cười nói:
- Đề nghị của Vương đại nhân, bổn quân sẽ nhớ kỹ.
Vương Bình nhếch miệng cười, lại hỏi:
- Đại nhân, sau này chúng ta có thể ra bên ngoài trú đóng hay không? Không phải là thật sự làm ổ ở kinh thành này chứ.
- Có đến bên ngoài trú đóng hay không là do Bệ hạ định đoạt, tuy nhiên theo quân chế của chúng ta, khả năng ngày sau trú đóng ở bên ngoài sẽ rất lớn.
Vạn Bân mỉm cười trả lời, tựa hồ có ấn tượng rất tốt với Vương Bình.
Vương Bình gật gật đầu nhìn vào trong phủ, liền thấy Phủ vệ đi thông báo đang bước nhanh quay về, ra cửa phủ, chắp tay cung kính nói:
- Công chúa điện hạ có lệnh, mời bốn vị chủ quan nhập sảnh phủ tiến kiến.
Vạn Bân gật đầu, cất bước đi trước tiên, Ngưu đô úy cung kính đưa tay mời Chu Vũ đi trước, Chu Vũ gật đầu, cất bước đi theo sau Vạn Bân, Vương Bình và Ngưu đô úy sóng vai theo sau.
Vào cửa phủ là đường đạo, bốn vị chủ quan thong dong tiến lên, tới ngoài chính sảnh thì dừng lại, Vạn Bân chắp tay cung kính nói:
- Thuộc quan Điển Quân Vạn Bân, cầu kiến Công chúa điện hạ.
Tiếng vừa dứt, từ trong sảnh một mỹ nhân áo lam đi ra, dịu dàng nói:
- Bốn vị đại nhân, Công chúa điện hạ ời.
Vạn Bân gật đầu, nhấc chân bước lên bậc thềm đi đầu vào trong sảnh, bốn người vừa vào trong sảnh, đều sửng sốt. Ôi chao, không ngờ ở trong phòng đều đặn đứng hơn mười vị nữ nhân xinh đẹp, có váy trắng, có váy lam, ngồi ở chủ vị là một vị mỹ nhân mặc y trang gấm vóc, mỹ nhân kia mặt mày như vẽ, khuôn mặt tựa bạch ngọc mài thành, khí chất xuất trần như tiên tử.
- Chúng thuộc thần phụng chỉ dụ Bệ hạ, tiến kiến Công chúa điện hạ.
Vạn Bân đứng thẳng trong sảnh, cung kính bái kiến theo quân lễ, ba người phía sau đương nhiên cũng phải cúi đầu hành quân lễ.
- Bốn vị đại nhân miễn lễ.
Tiểu Phức dịu dàng đáp lại, hôm nay quan tướng Vũ Lâm Vệ đột nhiên tới làm cho nàng rất bất ngờ, gấp gáp gọi người tới tiền trạch, bày trí cho tốt để có thể phô trương tiếp kiến.
- Điện hạ, thuộc thần danh Vạn Bân, mang theo thuộc hạ đến tiến kiến, vị này chính là Đô Ngu Hầu Chu Vũ, phụ trách quân pháp và Lục Sự của Vũ Lâm Vệ.
Vạn Bân nghiêng người giới thiệu Chu Vũ.
Tiểu Phức nhàn nhạt cười quan sát, chuyện quan tướng Vũ Lâm Vệ, hôm qua nàng đã được La tam phu nhân báo cho biết. La tam phu nhân chủ động đến nhà chơi, cũng là khách nhân đầu tiên của phủ Công chúa.
- Đô Ngu Hầu tên là Chu Vũ?
Tiểu Phức dịu dàng nói.
- Vâng, thuộc quan tên là Chu Vũ.
Chu Vũ cung kính trả lời.
- Nói như vậy, Chu đại nhân chính là chiến hữu mà Phò mã đề cập tới rồi.
Tiểu Phức khẽ cười nói.
Chu Vũ ngẩn ra, cung kính nói:
- Vâng, đúng vậy, thuộc quan và Phò mã từng ở cùng một quân doanh.
- Ngày hôm trước Phò mã có cầu với bổn cung, muốn bổn cung giữ quân chức Công Chúa Úy cho Chu Vũ, nhưng không ngờ Chu đại nhân đã trở thành Đô Ngu Hầu của bổn cung rồi, so với nhậm chức Công Chúa Úy tốt hơn nhiều.
Tiểu Phức ôn nhu nói.
Chu Vũ ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tiểu Phức một cái, liền nhanh chóng cúi đầu, cung kính nói:
- Thuộc thần tạ Điện hạ... tín nhiệm.
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi