Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 33: Cầu Hôn
rời tờ mờ sáng, Lục Thất đã dậy sớm đến quân doanh huấn luyện. Buổi sáng, lúc rời nhà, hắn nói với mẫu thân hôm nay hãy bớt chút thời gian đến Vọng Giang Bảo, nói mẫu thân không nhất thiết phải mời mai mối ở trong thành mà tốt nhất là tự mình đến Vọng Giang Bảo mời mẫu thân Chu Nguyệt Nhi làm mối. Sau khi việc thành thì có thể tặng nhà Chu lão gia lễ vật tạ ơn mai mối hậu hĩnh một chút. Mẫu thân nghe rồi cũng rất bằng lòng nên ở nhà đợi Lục Thất về đón.
Lục Thất đã đến quân doanh huấn luyện, tới giờ Mão, hắn tuyên bố bài tập luyện của hôm nay vẫn là cách thức tập luyện của hôm qua, chỉ có điều chuyển bắn trúng ba mươi lần thành năm mươi lần. Đồng thời hắn tuyên bố trước mặt mọi người mười đội trưởng có quyền truyền lệnh, có thể phụng lệnh hắn dẫn binh tiết chế bất cứ lúc nào chỉ định binh lính nghe lệnh. Tuyên bố xong, hắn lập tức hạ lệnh mười lính truyền lệnh phụ trách tập luyện cho chín binh lính, hắn lấy danh nghĩa về thành báo cáo nhiệm vụ để rời khỏi quân doanh.
Ra khỏi quân doanh, hắn liền cởi bỏ áo quan ra, về đến thành thì thuê xe đón mẫu thân và Ninh Nhi, một mình đánh xe ra khỏi thành. Người phu xe không dám nhận đi chuyến lần này, tất nhiên là vì bên ngoài thành có nạn cướp bóc, chỉ có đi một nhóm người mới dám ra khỏi thành, nhưng gã ta nhìn thấy Lục Thất là quan nên không dám không nghe theo.
Từ huyện thành đến Vọng Giang Bảo không xa, phu xe sợ gặp phải thổ phỉ nên đánh xe gấp, nhưng “càng sợ gặp quỷ thì lại gặp”. Lúc xe đi được bảy tám dặm thì phía trước xuất hiện mười mấy người đàn ông chặn đường lại. Lục Thất nhìn đám người chặn đường, quần áo xộc xệch, trong tay cầm các loại vũ khí, đặc điểm chung duy nhất đó là trên đầu đeo khăn xanh.
- Là đám người khăn xanh!
Phu xe hốt hoảng thấp giọng kêu, nhưng không dám dừng xe hay quay đầu, mắt nhìn rồi đi lên trước.
Lục Thất sửng sốt, lần trước đi lại vẫn rất an toàn nhưng hôm nay lại gặp phải thổ phỉ. Hắn lạnh lùng nhìn một lượt, trong lòng đã nắm chắc, đám thổ phỉ này rõ ràng là một đám ô hợp, nhìn cách chúng cầm vũ khí thì đã biết không mạnh hơn những binh sĩ bình thường là bao.
Chân Lục Thất thúc ngựa xông lên trước, tay phải cầm đao dài trong tay lấy khí thế tấn công lũ thổ phỉ. Bọn chúng vừa nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, mắt thấy Lục Thất xông tới gần thì cả lũ đồng loạt kinh ngạc trốn tránh, chắc hẳn là lần đầu gặp phải một kỵ tướng dũng mãnh như vậy. Đao sáng lấp lánh rồi một tên thổ phỉ kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm đầu ngã sấp xuống.
Lục Thất xông lại đám thổ phỉ, rất nhanh đã thúc ngựa quay đầu. Đao dài cầm trong tay, vừa uy phong chỉ trỏ, vừa quát lớn:
- Kẻ nào chặn đường ta, kẻ đó phải chết!
Tên thổ phỉ kêu thảm thiết ngã trên đất ban nãy được đồng bọn đỡ dậy, vừa nhìn thì không thấy bị thương mà chỉ là trên đầu đã bị cạo trọc, thật không ngờ Lục Thất với một đao đã “san bằng” tóc của y. Đám thổ phỉ nhìn nhau, trong lòng biết mình đã gặp đối thủ rồi. Người ta giơ cao đánh khẽ, lúc đầu chỉ cạo trọc đầu để cảnh cáo, nếu tiếp tục không biết tốt xấu thì chắc là đến cổ. Tên thổ phỉ dẫn đầu quyết định rất nhanh, khoát tay một cái dẫn mọi người đi luôn.
Đám thổ phỉ vừa đi thì sắc mặt phu xe tái nhợt, liên tục lẩm bẩm cảm tạ trời đất đã phù hộ, sau đó đánh xe lên trước. Lục Thất dẫn ngựa quay đầu lại tiếp tục đi sát xe để bảo vệ, cứ thế an toàn đến tận Vọng Giang Bảo.
Xe đã tới nhà Chu lão gia. Chu lão gia, phu nhân và con gái cùng ra nghênh đón, Lục Thất thấy đại tẩu bình an vô sự nên cũng yên tâm. Người phu xe kia hồi phục lại được sắc thái bình thường, dừng xe ở bên cạnh cổng nhà Chu gia để đợi.
Chu Nguyệt Nhi đỡ Lục mẫu vào Chu gia, Ninh Nhi đi theo sau Lục Thất, sau khi chào hỏi xong thì ngồi xuống. Lục mẫu nói rõ mục đích đến của mình, muốn mời Chu mẫu làm mối giúp. Chu mẫu rất vui mừng liên tục gật đầu đồng ý, lập tức bảo Chu Nguyệt Nhi đến lão Chu phủ mời Tân di nương.
Sau khi Chu Nguyệt Nhi đi rồi, Lục mẫu và Chu mẫu nói đến việc nhà, trong khi nói chuyện thì nhắc đến chuyện gặp phải thổ phỉ. Lục mẫu nhắc Chu mẫu đừng để Chu Nguyệt Nhi rời Vọng Giang Bảo, muốn về thành thì nhất định phải đợi Lục Thất đến đón. Chu gia có chuyện gì muốn ra Giang Bảo giải quyết thì cũng phải đợi Lục Thất đến hộ tống. Từ nay về sau, Lục Thất sẽ thường xuyên đến hiệu thuốc ở Vọng Giang Bảo để trông nom.
Chu mẫu liên tục tiếp thu lời nhắc nhở đó, chợt hỏi Lục Thất chuyện Huyện Úy hộ quân. Hóa ra, chiều hôm qua, một binh lính của Vọng Giang Bảo đến kiểm tra chứng nhận, kiểm tra xem Lục Thất có thật sự là Huyện Úy quan nha không. Vợ chồng Chu lão gia không biết ngọn nguồn, vừa may Chu Nguyệt Nhi ở nhà giải quyết, Chu Nguyệt Nhi biết chuyện Lục Thất nhậm chức Huyện Úy hộ quân. Mặc dù Lục mẫu căn dặn không được tiết lộ chuyện này ra ngoài nhưng quan gia đã đến điều tra thì không thể giấu được. Tên lính kia sau khi kiểm tra thấy đúng thì nói là không sao, chỉ e bọn thổ phỉ giả mạo làm ảnh hưởng đến sự an toàn của Vọng Giang Bảo.
Lục mẫu nghe xong vội giải thích, nói Lục Thất đã nhậm chức Huyện Úy nhưng chỉ là Huyện Úy hộ quân quan nha tạm thời thôi, chỉ phụ trách thuế vận chuyển lương thực. Bà nói, Lục Thất không có chỗ dựa ở chốn quan trường nên chức Huyện Úy hộ quân này chắc không làm lâu dài được, vì vậy không muốn khoa trương, tránh rước lấy phiền não.
Chu mẫu gật đầu hiểu nhưng Chu phụ lại trừng mắt nhìn về phía Lục Thất nói:
- Cháu ngoan của ta! Chức Huyện Úy hộ quân là Thứ sử Châu Quan mà triều đình đặc chuẩn ủy nhiệm, cũng là mệnh quan triều đình “chính thống” chứ không phải thuộc chức quan huyện có thể nhậm chức tạm thời đâu. Hiện nay, các huyện đều có Huyện Úy hộ quân riêng, có những huyện lớn có hơn ba Huyện Úy, chức trách của Huyện Úy hộ quân chủ yếu là hộ tống quan viên, thuế lương thực và đánh thổ phỉ. Hiện nay thổ phỉ hung hăng ngang ngược, cháu mang theo trọng trách trên vai, gặp chuyện nhất định phải suy tính kỹ, không được kích động hành xử đâu.
Những lời nói vàng ngọc của Chu phụ khiến Lục Thất cảm thấy ấm áp trong lòng:
- Những lời dạy bảo của bá phụ, Thiên Phong sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này làm việc nhất định sẽ thận trọng hơn, sẽ theo sách lược “Không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại”.
Chu phụ gật đầu nói:
- Cháu làm như vậy là đúng, lý do thổ phỉ ngày nay hung hăng ngang ngược thì rất nhiều, chỉ dựa vào quân lực của huyện thì căn bản không thể tiêu diệt được. Điều quan trọng là cháu phải hộ tống, chỉ cần hộ tống không xảy ra chuyện gì thì sẽ không bị trách tội.
Lời nói của Chu phụ nói đúng điểm mấu chốt, nói rất khách quan. Lục Thất gật đầu, nói:
- Thiên Phong hiểu rồi! Ngọn nguồn của nạn thổ phỉ hung hăng ngang ngược là do dân chúng đói khổ mà thành, đa số thổ phỉ đều bị bức ép thôi. Dựa vào năng lực của Lục Thất thì căn bản không thể tiêu diệt được nhưng cũng không muốn đi tàn sát hết họ, sau này chỉ chuyên tâm hộ tống thôi.
Chu phụ vuốt râu gật đầu, ý là “trẻ nhỏ” dễ dạy. Ông là văn sĩ nho học, có thể nhìn thấu lý do nạn thổ phỉ hoành hành để khuyên bảo Lục Thất, quả thực là khác thường trong những văn nhân nhà Đường. Nói một cách nghiêm khắc thì ông bị xem như ‘tặc thần phản quốc đại nghịch bất đạo’ rồi.
Chu Nguyệt Nhi đi lo việc nhà đã quay lại và mời đến Tân di nương với sắc mặt vui mừng. Lục mẫu và Lục Thất có thể tự mình đến Vọng Giang Bảo cầu hôn, Tân di nương cảm nhận được việc bà ta hy vọng đã có kết quả rồi. Trong lòng đã nắm chắc chín phần, Tân Vận Nhi có thể trở thành bình thê của Lục Thất rồi.
Tân di nương đến, Tân Vận Nhi cũng đến cùng, nàng ta nhỏ nhẹ đi theo sau Tân di nương. Đầu nàng khẽ cúi xuống, bên má ửng đỏ lên đẹp tuyệt trần, chắc hẳn là rất ngượng.
Sau khi vào đại sảnh, Tân di nương thi lễ với Chu lão gia và phu nhân trước, vì nàng ta là thiếp, nhìn thấy nam chủ và chính thê của Chu gia thì nhất định phải cúi đầu thi lễ. Bái kiến Chu lão gia, Chu phu nhân và đáp lễ với Lục mẫu xong, tiếp đó bà ta sai Tân Vận Nhi đến thi lễ. Tân Vận Nhi quỳ gối thi lễ với Chu lão gia và phu nhân trước, sau đó đứng dậy khom người xuống thi lễ với Lục mẫu.
Từ lúc Tân Vận Nhi bước vào, Lục Thất ngay lập tức cảm thấy căng thẳng. Hắn thấy nàng Tân Vận Nhi mặc chiếc váy xanh nhạt, dáng người cao gầy với làn da trắng như ngọc, lông mi cong mắt đẹp, môi đỏ má đào, dung nhan có vài phần giống với Tân di nương, nhưng khí chất thanh cao, đoan trang của nàng khác hẳn với tư thái diễm lệ của Tân di nương.
Sau khi quan sát xong, Lục Thất yên tâm được phần nào, ấn tượng đầu tiên với Tân Vận Nhi rất tốt. Sau khi Tân Vận Nhi thi lễ xong thì dưới sự ra hiệu của mẫu thân, Lục Thất cũng cung kính thi lễ với Tân di nương. Tân di nương cười hiền nhận lễ.
Sau khi thi lễ xong, Tân di nương ngồi ở vị trí đối với Lục mẫu, Tân Vận Nhi xấu hổ đứng ngay cạnh cô cô của mình. Chu mẫu ngồi ở vị trí chính cười nói thẳng vào chủ đề, trước tiên hỏi ý muốn cầu hôn của Lục mẫu, rồi lại hỏi xem Tân di nương có đồng ý kết thân không. Sau khi chính miệng di nương đồng ý thì Chu mẫu lại hỏi Tân di nương có yêu cầu sính lễ gì không. Tân di nương rất dễ tính, mời Lục gia quyết định. Lục mẫu theo yêu cầu trước đó của Tân di nương đưa ra hai lạng vàng, sính lễ này khiến người nhà Chu gia cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cho rằng Lục mẫu thật sự coi trọng đến việc cầu hôn Tân Vận Nhi.
Sau khi mai mối định hôn xong, Chu lão gia vung bút viết lên hai bức hôn thư, do Chu mẫu, Lục mẫu và Tân di nương ấn tay điểm chỉ. Sau khi giao các bức hôn thư đó cho hai bên thì Lục Thất trước tiên đứng dậy bái kiến Tân di nương và gọi một tiếng cô mẫu, sau đó Tân Vận Nhi đoan trang quỳ trước Lục mẫu khấu ba cái, nói bái kiến mẫu thân. Lục mẫu cười đáp rồi bảo Tân Vận Nhi đứng lên, Tân Vận Nhi đứng dậy rồi lại yểu điệu thi lễ bái kiến trưởng tẩu Chu Nguyệt Nhi. Bái kiến xong Chu Nguyệt Nhi thì Lục mẫu gọi Ninh nhi lại quỳ xuống bái kiến Tân Vận Nhi. Ninh Nhi quỳ xuống gọi tiếng chủ mẫu, Tân Vận Nhi đoan trang nhận lễ, dịu dàng gọi tên Ninh Nhi rồi bảo nàng ta đứng dậy.
Có hôn thư làm chứng, Tân Vận Nhi đã là thê thất chính thức trong Lục gia, sau này bái đường thành thân cũng chỉ là nghi thức thôi. Nếu như nạp thiếp thì sau khi viết lên hôn thư, nếu như bên nhà gái nghèo hoặc không chịu bố trí đồ cưới thì bên nhà trai có thể trực tiếp đưa người về. Nạp thiếp tương đương với mua phụ nữ về nhà vậy, giống với hình thức mua bán nô tì. Sau này người đàn ông chết thì nhà gái mà có con làm thiếp phải hoàn trả sính lễ mới được đưa con gái về, nếu như nhà gái không đưa sính lễ ra thì nhà trai đó sau bảy ngày làm tang có quyền bán người.
Cưới vợ lại không như vậy, bên nhà trai nhất định phải dùng kiệu hoa đến rước, sau khi vào nhà thì địa vị và vai trò như nhau. Sau khi người đàn ông qua đời thì người vợ có quyền quyết định số phận mình, bình thường có thể trực tiếp về nhà mẹ đẻ để cải giá. Nếu như thủ tiết không cải giá thì có quyền phân chia tài sản để nuôi dưỡng tuổi già.
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi