With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 385 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 806 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 03:58:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Thần Điện
ai tháng này, Lăng Vân đều ở trong Tiềm Long Các.
Với khát vọng có thể sớm ngày tấn chức thất cấp văn minh, Hải Sâm đế quốc đã thu thập về số lượng cực lớn thư tịch của Thánh Kiếm Sư. Trong đó, miêu tả kiếm thế của Thánh Kiếm Sư cũng cực kỳ khổng lồ.
Chỉ tiếc, chứng kiến mấy phương pháp thông linh của Thánh Kiếm Sư lại càng khiến Lăng Vân một lần nữa thất vọng thật lớn.
Người trên tinh cầu này cũng chẳng chăm chỉ như trong tưởng tượng, bọn họ mặc dù có văn minh kiếm kỹ vô số năm, nhưng phần lớn tinh lực họ lại dùng để làm sao tìm ra đường tắt, do đó xem nhẹ tu luyện chính bản thân mình. Điểm này từ trong đống kiếm thế của Thánh Kiếm Sư toàn bộ lộ ra.
Đại đa số Thánh Kiếm Sư có phương pháp ngưng tụ kiếm linh đó là mượn khí linh trong thánh khí, bằng vào khí linh của thánh khí để đạt tới hiệu quả phóng thích kiếm thế. Hoặc từ nơi nào đó kiếm được một hồn phách cường đại, rồi phong ấn nó vào trong kiếm, sau đó cùng hồn phách này câu thông, đạt tới trạng thái vận dụng ra kiếm thế.
Thậm chí một số quốc gia Bát cấp văn minh, từ nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng một loại Kiếm Sư gọi là Kiếm Nô. Loại Kiếm Sư này cả đời chỉ có một thanh kiếm, một người chủ nhân, từ nhỏ họ được giáo huấn tư tưởng khiến bọn chúng tuyệt đối nghe lệnh của chủ nhân, đến mức vô điều kiện. Đợi sau khi bọn họ đủ cường đại thì chủ nhân sẽ giết chết, tiếp theo thông qua mật pháp tế luyện thanh kiếm của hắn rồi nhập vào kiếm của chủ nhân, từ đó trở thành kiếm linh. Loại kiếm linh này vì từ nhỏ bị hun đúc tư tưởng hoàn toàn tuân lệnh của chủ nhân, cho nên sau khi trở thành kiếm linh cũng không phản kháng, chủ nhân sử dụng rất dễ dàng.
Nhìn mấy cái này, Lăng Vân không khỏi than nhẹ một tiếng:
- Những người này, vì trở thành Thánh Kiếm Sư, thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
- Chẳng qua, theo như lời nói lúc trước của Lưu Ly với ta thì có chút mơ hồ không rõ, dường như mơ hồ biết ta thông qua tinh thần lực cùng kiếm thông linh. Nàng một khi đã nói ra điểm này, như vậy nói cách khác thế giới này cũng tồn tại loại phương pháp ngưng tụ kiếm linh để trở thành Thánh Kiếm Sư như ta, thế nhưng vì sao trên đống thư tịch này lại không ghi một chút nào nhỉ?
Lăng Vân suy tư một lát, nhưng cũng không có kết quả nên đành để điều nghi vấn này ở trong lòng, để lần sau gặp lại thì hỏi nàng vậy.
Hắn cũng không lựa chọn vận dụng mấy cách ngưng tụ Kiếm Hồn của đám Thánh Kiếm Sư này. Không cần nghĩ thì cũng biết, khi lấy chính tâm huyết, tâm thần của mình rồi rèn luyện ra linh tính, như vậy khẳng định so với khí phách, nhân hồn sẽ tốt hơn nhiều, về sau sẽ biết thêm càng nhiều các phương pháp tinh diệu hơn, không có khả năng sử dụng những phương pháp thấp kém như những thứ này.
Biết được tri thức của mình vẫn còn quá ít, Lăng Vân lập tức cố gắng bù đắp lại. Suốt một tháng hắn gần như đều ở trong Tiềm Long Các nghiên cứu.
Tri thức chính là lực lượng! Đến từ địa cầu cho nên hắn hiểu rất rõ đạo lý này. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Trưởng lão ở Tiềm Long Các đối với tiền đồ của vị Tam giai Kiếm Sư trẻ tuổi này vô cùng xem trọng, ngầm đồng ý cho hắn thoải mái nghiên cứu trong Tiềm Long Các. Dù sao, nếu gia tộc có thể có thêm một vị Đại Kiếm Sư thì đối với tổng thể thực lực mà nói cũng là một lần tăng cường không nhỏ.
Hai tháng đã qua, Lăng Vân lập tức từ trong việc hấp thu tri thức này đi ra.
Hôm nay, chính là ngày ước định gặp mặt.
Dưới lầu, vị trưởng lão kia vẫn như cũ đang giảng giải một chút nghi vấn trên con đường tu luyện cho các tuấn kiệt trẻ tuổi của gia tộc, chỉ là so với hai tháng trước, hơn ba mươi người nghe thì nay lại thiếu một nửa. Dường như những người này toàn bộ đã bị đưa tới Thần Điện của trung tâm thủ đô.
Chứng kiến Lăng Vân xuống lầu, vị trưởng lão hòa ái kia gật gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Hành động này của hắn lại khiến đám Kiếm Sư trẻ tuổi kia thầm giật mình, cả đám nhìn về phía Lăng Vân ánh mắt tràn ngập vẻ quái dị:
- Mười tám tuổi đạt tới nhị giai Kiếm Sư tuy rằng hiếm thấy, nhưng trưởng lão cũng không thể tốt với hắn như thế chứ, thật sự không ngờ còn chủ động chào hỏi hắn? Hơn nữa không ngờ người này cũng chỉ gật đầu đáp lại, bộ dáng như đó là điều đương nhiên, quả thực không để quyền uy của vị trưởng lão này vào mắt.
Mọi người vẫn đang hoài nghi thì Lăng Vân đã bước nhanh ly khai Tiềm Long Các.
Cách Tiềm Long Các ba dặm, thị nữ bên người hắn là Lâm Thủy Lam cùng Lâm Nhược Nhược đã được xe ngựa đưa đến chờ bên ngoài. Thị vệ bên ngoài cùng với các tuấn kiệt trẻ tuổi nhìn hai nàng với ánh mắt nóng cháy, khiến hai nàng cực kỳ mất tự nhiên.
Thấy Lăng Vân đi ra, hai nữ nhân vội vàng chào:
- Thiếu gia.
- Sao các ngươi lại ở đây?
Lâm Thủy Lam nói:
- Chúng ta đoán chừng hôm nay thiếu gia sẽ đi đến Thần Điện ở thủ đô, sợ thiếu gia ngài đường xá xa xôi, cho nên cố ý chuẩn bị xe ngựa từ trước, chờ thiếu gia ra mà thôi.
Lăng Vân nói thẳng một tiếng:
- Hai người các ngươi không cần phải đi, đi thông báo với Lâm Mạc quản sự, bảo ta phải rời khỏi gia tộc một chuyến.
- Thiếu gia, hay để chúng ta đưa người đến Thần Điện ở thủ đô đi. Nhìn thấy người tiến vào cánh cửa không gian, như vậy chúng ta cũng có thể an tâm một chút.
Lăng Vân cũng không nói nhiều, tiếp tục ngồi nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay để thông linh.
Kỳ thật hai nàng căn bản không phải biết Lăng Vân hôm nay muốn đi thủ đô Thần Điện mới cố ý chờ ở đây, hai tháng này gần như hai nàng không rời khỏi nơi này. Ai bảo Lăng Vân chưa từng nói thời gian cụ thể thế nào? Các nàng làm thị nữ, cho nên cũng chỉ có thể chăm chỉ một chút để làm tốt phận sự mà thôi.
Cả đế đô lớn như vậy, dù cho Lăng Vân có ngồi xe tám ngựa kéo chạy toàn lực thì cũng phải mất cả ngày.
Cũng may Lâm gia ở trung tâm đế đô, vì thế khoảng cách tới thủ đô Thần Điện cũng không xa, chỉ khoảng một, hai giờ xe chạy mà thôi.
Đường phố của Thủ đô chia làm bốn loại, một loại là đường hỗn hợp, một loại là chuyên đi bộ, một loại là đường xe chạy, còn loại cuối cùng chính là đường giành riêng cho đại quý tộc và hoàng thất. Lấy quyền thế của Lâm gia, cho nên đương nhiên có tư cách đi đường chuyên dụng.
Ven đường chỉ cần tùy ý là có thể thấy được đại lượng xe ngựa, đủ loại xe khác nhau và số lượng khá nhiều. Bởi vì ba ngày này là thời gian mở ra Thần chi thí luyện không gian, gần như hai phần ba Kiếm Sư của cả đế quốc hội tụ về đế đô, các loại quý tộc quyền thế quả thực tùy ý có thể thấy được. Bởi vậy, dù cho trước kia đường chuyên dụng luôn thông thoáng thì nay đã thường xuyên xuất hiện sự ùn tắc.
Lâm Thủy Lam nhìn thấy trên bầu trời ngẫu nhiên bay vút qua chiến hạm thật lớn thì có chút hâm mộ nói:
- Nếu ngày nào đó thiếu gia cũng có thể vào trưởng lão hội, thì lập tức sẽ được gia tộc thưởng cho chiến hạm riêng, đến lúc đó chúng ta cũng có thể hưởng phước từ thiếu gia, thật sự muốn thử cảm giác bay lượn trên không một lần.
- Nếu có chiến hạm như ngươi nói thì chúng ta sẽ trực tiếp bay đến Thần Điện, thực sự từ lúc cất cánh đến hạ cánh chắc chẳng mất tới nửa canh giờ, như vậy cũng không bị tắc nghẽn giao thông như thế này.
Đường phố tuy rằng tắc nghẽn, nhưng cũng may quý tộc ở thế giới này được giáo dục khá tốt, ít nhất sẽ không phái hạ nhân lớn tiếng ồn ào bậy bạ kêu gọi trên đường phố. Hơn nữa hoàng gia đã phái đến rất nhiều thị vệ đến duy trì trật tự đường phố, vì vậy dòng xe cứ từ từ mà đi tới.
Lúc này, ưu thế quyền lợi đã được phát huy. Dưới sự ưu tiên xe chạy trước, đầu tiên là hoàng thất đi trước, Lâm gia, Diệp gia lần lượt tiếp theo, sau đó mới là những quý tộc khác. Tại đây, dưới chính sách bảo vệ đặc thù thì xe của Lăng Vân cuối cùng lại được chạy trước.
Ước chừng hơn hai canh giờ, kiến trúc thật lớn của Thần Điện thủ đô mới hiện ra trong tầm mắt mấy người.
Xe ngựa của Lâm gia thông qua cửa chính của Thần Điện, trực tiếp chạy vào. Thần Điện cao đến ba trăm sáu mươi sáu thước, gần như cao chọc trời vậy, mắt người thường thì không thể nhìn thấy phía trên cao. Vẻn vẹn quảng trường ở trước Thần Điện so với các kiến trúc trước đây Lăng Vân chứng kiến thì lớn hơn nhiều. Ở nơi này ít nhất trên vạn xe ngựa, hơn mười vạn người tụ tập cùng nhau, nhìn tới khiến người khác phải hoa mắt váng đầu. Các loại nghị luận to nhỏ không dứt bên tai, hội tụ cùng một chỗ hình thành như một loạt tiếng gầm kinh khủng, rít gào oanh kích màng nhĩ của người đi đường! Nếu một số người dân thường đến từ các nền văn minh cấp thấp tới đây, thân thể chưa được đấu khí cường hóa, thì thế nào cũng bị tiếng gầm thật lớn khiến ngất tại chỗ (dịch ý).
Tố chất của Lục cấp văn minh tuy rằng rất cao, nhưng số người ở cửa thần điện thật sự quá nhiều, hơn nữa ba ngày này còn là những ngày đặc biệt, cho nên áp lực đối với nhân viên giữ gìn trật tự tăng nhiều, một vài chỗ còn có thể thấy có chút loạn lên.
Lăng Vân chia tay hai vị thị nữ cùng mười tên thị vệ, sau đó một mình bước nhanh đi tới khu vực trung ương của tượng thần.
Kiếm Phệ Thiên Hạ Kiếm Phệ Thiên Hạ - Thừa Phong Ngự Kiếm