Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 318 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 149: Trái Với Luân Lý
ần Vô Phong say đắm loại cảm giác đem hàm răng xuyên thấu làn da, rơi vào trong mạch máu.
So với trước đây cảm giác sau khi hắn biến hóa, giết người còn sâu sắc hơn.
Bất tri bất giác, hàm răng bén nhọn, theo cổ trượt xuống dưới, lưu lại một đường vết tích loang lổ do gặm cắn đi ra.
Vết tích bị hắn cắn đều rách da, trong không khí mùi máu tươi dày đặc, chăn bông và áo đơn trước mắt đều có chút vướng víu.
Con mắt nhiễm ánh đỏ tươi hơi hơi chuyển tối, bàn tay to lớn trực tiếp xốc lên chăn bông, đem Vân Khuynh giãy dụa đặt ở dưới thân, vươn tay xé rách quần áo của y.
Trong bóng đêm, Vân Khuynh cho dù trợn to hai mắt, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Đau đớn truyền đến từ cổ khiến y khó có thể chịu được, Tần Vô Phong cuồng loạn khiến y hoảng hốt.
“Ô... Đau quá... Đại ca ngươi... Ngươi làm sao vậy???”
Tần Vô Phong dễ dàng xé toạc chiếc áo lót mỏng manh của y, da thịt trắng noãn mất đi che lấp, lập tức bại lộ ra ngoài.
Tình hình này thấy thế nào cũng không đúng, Vân Khuynh tay chân cùng lúc sử dụng đẩy Tần Vô Phong.
Thế nhưng y giãy dụa, vào lúc này trong mắt Tần Vô Phong, chỉ như trò đùa.
Có điều, tuy chỉ như trò đùa, nhưng vẫn quấy rối nhã hứng hút máu của Tần Vô Phong, hắn thuận tay bắt lấy cổ tay Vân Khuynh, đem áp lên đỉnh đầu Vân Khuynh.
Thuận tiện, toàn bộ hạ thân hơi trầm xuống, ngăn chặn hai chân đá đạp lung tung của Vân Khuynh.
Đã không còn giãy dụa phiền lòng, trong mắt Tần Vô Phong, liền chỉ còn lồng ngực trắng noãn, trong đó thù du hồng nhạt khảm ở trên ngực, bởi vì gặp không khí lạnh mà trở nên cứng rắn, có vẻ dị thường mê người.
Hơn nữa, màu sắc của nó là màu đỏ, màu đỏ sậm, là màu Tần Vô Phong yêu nhất lúc này.
Bỏ qua lồng ngực trắng noãn mềm mịn, Tần Vô Phong trực tiếp cắn lên thù du của Vân Khuynh.
Có lẽ là bởi vì mang thai, cho dù Vân Khuynh là nam tử, thù du của y cũng hơi trướng lên, Tần Vô Phong há miệng vừa lúc đem toàn bộ ngậm vào trong miệng, sau đó hàm răng sắc bén không chút nào chần chờ cắn xé.
“Hô... Đau quá...”
Vân Khuynh bị Tần Vô Phong thô lỗ làm cho đau đớn không ngớt, giãy dụa vô vọng, y chỉ có thể nỗ lực để mình tỉnh táo.
Vì sao Tần Vô Phong đột nhiên lại biến thành cái dạng này???
Lẽ nào đây là nguyên nhân Tần gia lão tổng quản đêm nay đến nhắc nhở Tần Vô Phong sớm một chút nghỉ ngơi???
Vân Khuynh trong lòng lạnh lẽo, đoán được Tần Vô Phong hiện tại làm ra loại cử động này nhất định là có nguyên nhân, thế nhưng, y vẫn như cũ không thể chấp nhận!!!
Mắt thấy tình huống càng ngày càng vượt quá, nam nhân trên người là đại ca của y, là đại ca của ‘tướng công’ y, trong bụng y, còn có hài tử của y và ‘tướng công’. Bọn họ sao có thể làm ra loại chuyện trái với luân lý này???
Chuyện thực trước mắt kích thích ý thức của Vân Khuynh, khiến đầu của y cũng mơ hồ đau đớn.
Gặm cắn và máu tươi như vậy hiển nhiên không đủ, Tần Vô Phong có chút nôn nóng, hắn lúc này từ lâu đã không còn trầm ổn nội liễm thường ngày.
Tay hắn sờ lên thân thể người dưới thân, hắn muốn xé tan y, tinh tế hưởng thụ khoái cảm sát ngược, còn có thể cảm thụ được huyết vũ ( mưa máu – nga nga!! có tên của ta a!! sorry mn cho ta bấn loạn tý!!) khắp trời, hầu như là tuyệt vời tới cực điểm.
Thế nhưng, da thịt của người dưới thân so với tơ lụa thượng đẳng còn trơn mềm hơn, ngón tay hơi thô ráp vừa sờ lên, liền như bị hấp thụ, không bao giờ muốn dời đi nữa.
Trơn, mềm, mịn. Lại mang theo nhịp đập thuộc về sinh mệnh lực, cảm giác như vậy tốt đẹp ngoài ý muốn, tốt đẹp khiến hắn yêu thích không buông tay, chỉ muốn luôn luôn như vậy dán lên da thịt dưới thân, không bao giờ rời khỏi.
Ánh đỏ trong mắt hắn chuyển nhạt vài phần, nhưng bên trong lại nhiễm phải dục vọng thâm trầm.
Hắn thả nhẹ lực đạo gặm cắn, bởi vì vị máu này tuy rất tuyệt vời nhưng lại quá ít, không thể thỏa mãn hắn, hắn lại không nỡ phá hỏng xúc cảm da thịt tốt đẹp vạn phần ở dưới thân, chỉ đành nếm thử liếm liếm làn da trắng mịn kia.
Ở trên mặt lưu lại một chuỗi dấu hôn ẩm ướt, không có mùi vị, xúc cảm đầu lưỡi truyền đến cũng là mềm mại ấm áp, nhưng không mỹ vị bằng máu, thế nhưng, trong bóng đêm Tần Vô Phong đem tất cả thu vào đáy mắt lại say đắm vết tích lưu lại trên làn da trắng nõn.
Đó là vết tích thuộc về hắn!!!
Cho dù mất đi ý thức, đáy lòng Tần Vô Phong cũng hơi hơi rung động, giống như chuyện hắn đang làm hiện tại, là chuyện bí ẩn nơi đáy lòng hắn vẫn luôn khát vọng muốn làm.
Cho dù lúc này Tần Vô Phong còn chưa có dự định ăn tươi Vân Khuynh, thế nhưng hành động của hắn như trước quá mờ ám, Vân Khuynh bị hắn dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như y mang thai hài tử của Vô Song lại tiếp tục như vậy với Vô Phong...
Sau đó, phải làm sao đây???
Y một mực chống lại động tác vô cùng thân thiết của Tần Vô Phong, hai tay bị áp lên đỉnh đầu, hai chân cũng bị vững vàng đè nặng, toàn thân y giãy dụa, ngoài miệng cũng đau nhức hô lên song song vẫn khuyên bảo Tần Vô Phong.
Trong đầu Tần Vô Phong lúc này truyền đến đều là điên cuồng, ý niệm khát máu trong đầu, hắn vô ý thức áp chế ý niệm này, tận lực làm động tác khiến mình thoải mái.
Thân thể Vân Khuynh trong lúc giãy dụa, da thịt trắng mịn trên người y ma sát lên hai gò má môi lưỡi và bàn tay của hắn, không giống giãy dụa, ngược lại giống như là mèo con làm nũng.
Tần Vô Phong đột nhiên nghĩ, nếu là toàn thân trần trụi, trực tiếp dán lên da thịt ấm áp kia, sẽ là loại cảm giác tốt đẹp đến thế nào???
Lúc này Tần Vô Phong tuyệt đối là một nam nhân thẳng thắn nghĩ đến là làm, hắn lập lức thô lỗ xé tan quần áo trên người mình, ra tay mạnh mẽ, một chút cũng không thua đáng sợ dữ tợn lúc xé quần áo của Vân Khuynh.
Trong nháy mắt hai người hoàn toàn trần trụi da thịt gần kề, dục vọng dưới thân Tần Vô Phong liền từ từ tỉnh lại, thức tỉnh không hề dự triệu.
Dục vọng nóng bỏng thật lớn nhanh chóng ngẩng đầu, diễu võ dương oai chọc lên hai chân dài nhỏ của Vân Khuynh.
Sắc mặt Vân Khuynh trắng bệch, lúc này, hình như thực sự trốn không thoát.
Trong đôi mắt đẹp sâu thẳm dần dần tràn ra nước mắt, Vân Khuynh rất khó chịu, y vẫn coi Tần Vô Phong như thân đại ca, Tần Vô Phong vì sao muốn đối xử với y như vậy???
Vì sao muốn thương tổn y như vậy???
Tần Vô Phong cũng bị dục vọng đột nhiên nảy lên của mình dọa nhảy dựng, dưới thân sưng cứng khó chịu, khiến hắn nóng lòng hoan ái, loại cảm giác này, so với cảm giác sát niệm đi lên lại không có ai để giết còn thống khổ gấp trăm lần.
Con ngươi đỏ sậm của Tần Vô Phong thẳng tắp nhìn chằm chằm thân thể dưới thân, từ xương quai xanh trở lên bị hắn thô lỗ làm cho huyết nhục lẫn lộn, tràn ngập máu tanh dày đặc, nửa người từ xương quai xanh trở xuống bị hắn hôn vết tích loang lổ, nhuộm lên một màu hơi thở tình dục.
Nửa người dưới lại vẫn như cũ một mảnh trắng noãn, hoàn mỹ không sứt mẻ, cũng không có nửa phần tổn hại.
Ánh mắt dừng lại trên cái bụng hơi hơi hở ra, cảm thấy nơi đó cực kỳ vướng víu, hắn muốn đem nó đè xuống, ý niệm này vừa mọc lên trong đầu, lập tức liền tiêu thất.
Bởi vì hắn bị cặp đùi tuyết trắng dưới bụng hấp dẫn.
Đôi mắt bùng cháy như lửa của hắn, nhìn quét một vòng thân thể dưới thân xong, liền dùng quần áo vừa bị xé tan đem hai cổ tay Vân Khuynh buộc lên đầu giường.
Sau khi trói tay Vân Khuynh, hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu dục vọng sưng cứng của hắn, cùng với đôi chân thon dài tuyết trắng của Vân Khuynh, hai tay của hắn dùng sức mở ra hai chân vốn không phải khép kín rất chặt.
“Không... Đừng như vậy... Đại ca...”
Tần Vô Song chưa từng trói tay Vân Khuynh, kinh khủng không thể nhúc nhích khiến y kinh hoàng không ngớt, hơn nữa cảm giác xấu hổ bị mở hai chân, khiến y không thể không kháng nghị.
Tần Vô Phong nheo lại đôi mắt, nhìn ngọc hành xinh xắn hơi thẳng lên giữa hai chân Vân Khuynh, rất nhanh liền thích nó, giống như tìm thấy món đồ chơi yêu thích, hắn vươn tay xoa lên ngọc hành.
Nhẹ nhàng búng lên, ngọc hành run rẩy, lập tức trướng lớn vài phần.
“Ô... Không...”
Phản ứng thân thể khiến Vân Khuynh có chút tuyệt vọng, vì sao vào thời khắc nhục nhã như vậy thân thể y còn có thể có phản ứng???
Con ngươi lúc này của Tần Vô Phong vẫn như trước tồn tại màu máu, nhưng thiếu đi vài phần sát khí, mà là tràn đầy dục vọng.
Vị máu đã nếm qua, vị da cũng thử rồi, không biết vật nhỏ trong tay này hương vị thế nào???
Tần Vô Phong cúi đầu, đem ngọc hành có vẻ càng trở nên phấn chấn ngậm vào, thoáng cái ngậm vào sâu trong cổ họng.
“Ô... A a...”
Động tác vô cùng thân thiết như vậy, chỉ có Vô Song làm cho y, vừa rồi địa phương bí ẩn trong thân thể bị người thưởng thức đã là cảm thấy thẹn, hiện tại bỗng nhiên bị khoang miệng trơn mềm như tơ bao bọc, càng khiến cho y run rẩy không ngớt.
Trong đầu y trống rỗng, cái gì đại ca đệ muội hài tử đều biến mất, chỉ có cảm giác trên có thân thể là trực tiếp nhất.
“Không... Ân.. Ô...”
Cái lưỡi mềm mịn quấn quanh trên thân ngọc hành, hàm răng mài lên đỉnh ngọc hành, từng dòng điện lưu từ trên làn da mạch máu của ngọc hành chạy tới khắp nơi trong thân thể, kích thích toàn bộ thân thể đều tê tê.
Mật huyệt khô khốc dưới ngọc hành, cũng bắt đầu lặng lẽ tràn ra ái dịch mùi hương thơm ngọt.
Ngón tay bị trói ngược lên đầu giường của Vân Khuynh hơi hơi buộc chặt, vì sao phản ứng hiện tại của thân thể lại kịch liệt như thế???
Hai chân bị tách xa hơi hơi ma sát muốn khép lại, ngọc hành bị người ngậm vào trong miệng, nơi dưới thân tràn ra ái dịch lại hơi hơi co rút, dĩ nhiên cảm thấy có chút trống rỗng???
Trời!!! Đây là cái thân thể quái quỷ gì, tại sao lại trở nên như thế... Như thế... Dâm đãng???
Chẳng lẽ là bởi vì có mang sao???
Tần Vô Phong không ngừng nhấm nháp hương vị dưới thân, dục vọng bản thân lại trướng xanh tím khó chịu đến cực điểm, cái loại tình tự khó chịu này khiến hắn cảm thấy không ổn, bởi vậy hắn cũng không nhẹ nhàng với ngọc hành trong miệng.
Hàm răng không chút khách khí gặm cắn, khiến Vân Khuynh song song vui sướng lại trốn không thoát đau đớn dằn vặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y ửng đỏ thành một mảnh, biểu tình dường như vui thích mà thống khổ, một đôi lông mày mảnh khảnh gắt gao nhíu lại, hàm răng trắng noãn hoặc là cắn sâu vào môi dưới mềm mại, hoặc là nhẹ nhàng mở ra rên rỉ vài tiếng.
Lý trí hai người lúc này, đều hết thảy bị ném tới trảo oa quốc.
Đáy lòng Vân Khuynh một chút cũng không có tuyệt vọng ngày ấy bị Ngụy Quang Hàn khinh bạc, thậm chí là có chút vô tình trầm luân, khó có thể tỉnh táo trong biển cả dục vọng.
Rốt cục hai người, trong lúc ngọc hành của Vân Khuynh vừa thống khổ vừa vui sướng co giật giải phóng, hơi hơi thanh tỉnh một ít, không, phải nói thanh tỉnh chỉ có Vân Khuynh mà thôi.
Lúc đó, toàn thân y như nhũn ra, ngón chân hơi co lại, khoái cảm của y mãnh liệt hơn Tần Vô Phong nhiều, y ngụm lớn thở phì phò, đáy lòng có chút phiền muộn có chút vui sướng có chút kinh khủng lại có chút bế tắc, phức tạp đến cực điểm.
Khi lý trí một lần nữa trở lại trong đầu, thân thể y chậm rãi lạnh xuống, thế nhưng còn chưa lạnh hẳn, đã bị đau đớn kịch liệt cắt đứt.
“Ô...”
Lửa nóng cực lớn giống như lưỡi dao sắc bén nóng bỏng, không hề dự triệu, không thể ngăn cản, ác liệt, một tấc một tấc kéo căng mật huyệt nhỏ xinh phía dưới ngọc hành.
Hai chân Vân Khuynh không ngừng run rẩy, không có bất cứ dự báo trước nào, dục vọng lớn không thể tin nổi xâm nhập khiến đầu của y trống rỗng.
Không có một chút chuẩn bị tâm lý, mật huyệt một tấc cũng chưa khai phá, gần như chỉ tràn ra một chút ái dịch, căn bản không thể hàm chứa phân thân đột nhiên cường thế xâm lấn như vậy, kịch liệt đau đớn tuyệt không thua lần đầu tiên bị xâm nhập, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khuynh vặn vẹo.
Khuynh Tẫn Triền Miên Khuynh Tẫn Triền Miên - Vô Hoan Dã Tiếu