He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 318 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 139: Tự Mình Tìm Kiếm
iên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong kích động không gì sánh được từ trong tay ‘Bách Hiểu Lâu’ lấy được địa đồ của Cô Sa trấn.
Trong mắt bọn họ chỉ có tờ giấy hơi mỏng kia, tuyệt không lưu ý người của ‘Bách Hiểu Lâu’ nhân cơ hội bắt bí.
Thượng Quan Nhược Vũ mang theo nhân bì diện cụ sau khi bắt chẹt N ngân lượng, N châu bảo cộng thêm vài tấm bản đồ kho báu, cao hứng bừng bừng rời đi, mà hai vị hoàng tử bị bắt chẹt cũng bởi vì biết được tin tức của Hiên Viên Trần Vũ mà vui vẻ phi thường.
Vì vậy, song phương thoả mãn, giai đại vui mừng.
Biết được hành tung của Hiên Viên Trần Vũ, lại có được địa đồ Cô Sa trấn, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong tự nhiên là khẩn cấp, vội vã muốn đi Cô Sa trấn tìm người.
Bọn họ thậm chí chưa kịp nói cho Tần Vô Hạ, trực tiếp mang theo hai người thiếp thân thị vệ của mình lập tức xuất phát.
Nhìn bóng dáng của Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong cùng với thị vệ bọn họ rời đi, Thượng Quan Nhược Vũ ở trên cây xoay người nhảy xuống, vỗ vỗ tay, sửa sang lại quần áo mới mở miệng:
“Bọn họ thật đúng là khẩn cấp, ca ca, chúng ta đi báo cáo cho tam lão đại đi, hô, cuối cùng cũng bảo vệ được danh tiếng của ‘Bách Hiểu Lâu’ chúng ta.”
Thượng Quan Nhược Vũ hiện tại rất tiêu sái, mỗi ngày đều có thể nhận được đủ loại nhiệm vụ, cảm thấy hứng thú thì kéo ca ca cùng đi tra xét, không có hứng thú trực tiếp giao cho thủ hạ đáng tin, còn mình thì cùng thân ca ca đi du ngoạn, không lo ăn chẳng lo mặc, cũng không cần lo người trong gia tộc tìm đến.
Có thể không cần lo nghĩ ở bên Thượng Quan Tôn, không còn thấp thỏm như lúc trước, ánh mắt cổ vũ của mọi người khiến Thượng Quan Nhược Vũ càng thêm chờ mong cảm tình của bọn họ phát triển.
Nàng tin tưởng, nàng cùng ca ca của nàng Thượng Quan Tôn trở thành người yêu, chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc rồi sẽ tự nhiên mà thành nước chảy thành sông trở thành người yêu.
Thượng Quan Tôn vươn tay phất đi hoa tuyết trên mái tóc màu mực của nàng, ôn hòa mở miệng:
“Bên ngoài khí trời lạnh, chúng ta vào thôi.”
Thượng Quan Nhược Vũ đáng yêu cười cười, lôi kéo cánh tay Thượng Quan Tôn nói:
“Ân, được.”
Tần Vô Hạ số khổ vẫn như cũ đang làm cu li, nhìn thấy Thượng Quan Nhược Vũ huynh muội, lập tức ném bút trong tay, nằm úp lên bàn than thở:
“Các ngươi nói đại ca của ta lúc nào mới có thể trở về??? Chờ đến khi đại ca trở về, ta có thể bị mệt thành một kẻ ngu si hay không???”
Thượng Quan Nhược Vũ khinh bỉ:
“Tam lão đại, nhìn bộ dáng này của ngươi, đừng nói so với đại lão đại, cho dù so với nhị lão đại cũng là kém đến ngàn dặm.”
Tần Vô Hạ cau mày thở dài:
“Đúng vậy, cho nên bọn họ mới là đại lão đại và nhị lão đại, mà ta, chỉ là tam lão đại... Chuyện ‘Bách Hiểu Lâu’ làm xong chưa??? Hai tên hoàng tử đầu óc có vấn đề kia đâu???”
“Hì hì.”
Thượng Quan Nhược Vũ vui cười một tiếng:
“Hai tên hoàng tử kia nhìn qua đích xác không bình thường, bọn họ hình như rất khẩn trương thái tử, không biết trung gian này có cái gì mờ ám. Bọn họ nha, lấy được địa đồ liền đi rồi.”
Tần Vô Hạ nhíu mày:
“Mờ ám??? Có thể có mờ ám gì???”
Con mắt của hắn dạo qua một vòng trên người Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn xong cười đến đen tối, gật đầu:
“Đúng đúng, nói không chừng là có mờ ám, tỷ như, hai người hoàng tử kia thích thái tử điện hạ của chúng ta.”
“Hai người các ngươi, chuyện này nếu bị người khác nghe thấy, là sẽ mất đầu đấy.”
Thượng Quan Tôn có chút chán nản.
Tần Vô Hạ khoát tay áo:
“Yên tâm yên tâm, sẽ không bị mất đầu, người của Hiên Viên gia, còn không lấy được đầu của Tần gia đâu.”
Thượng Quan Nhược Vũ tiện tay cầm lấy một khối cao điểm đặt ở trên bàn, vừa ăn vừa nói:
“Vậy là tốt rồi, hì hì, lúc trước so khinh công bại bởi nhị lão đại thực sự là quá tốt, ngày này hiện tại sống thú vị hơn nhiều so với trước đây, ngay cả hoàng tử cũng có thể lấy ra tiêu khiển.”
Tần Vô Hạ nhìn Thượng Quan Nhược Vũ lắc đầu:
“Ngươi xem ngươi, không có một chút hình dạng nữ tử, thấy biểu muội Liên Phù của ta không, đó là mẫu mực trong nữ tử, ngươi như vậy cẩn thận sau này không gả đi được.”
Thượng Quan Nhược Vũ hừ hừ:
“Không gả được có ca ca nuôi, ngươi quản nhiều như vậy làm chi.”
Bên này ba người bọn họ một phòng dễ dàng vui sướng, bên kia Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong mấy người, ăn mặc quần áo rất nặng, gian nan đi về phía Cô Sa trấn.
Dùng khinh công cộng thêm chạy bộ trên mặt đất, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong mấy người dùng hơn nửa ngày mới chạy tới Cô Sa trấn.
Lúc bọn họ chạy tới, đã là chật vật cực kỳ.
Dọc theo đường đi, tuyết càng rơi xuống càng lớn, còn kèm theo gió bão, quả thực là nửa bước khó đi.
Ô của bọn họ bị lật ngược, quần áo bên ngoài bởi vì thời gian dài có tuyết tan ở trên mà ướt đẫm dính lên trên người, vừa ướt vừa nặng vừa lạnh, giẫm sâu vào trong tuyết, giày ngắn của bọn họ cũng chui vào một chút tuyết, đi lên vẫn có thể cảm thấy ẩm ẩm.
Trừ những thứ đó ra, mái tóc dài màu mực của họ cũng ướt đẫm, dán lên hai gò má và quần áo, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là hoa tuyết đang tan.
Hiên Viên Khê Phong nguyền rủa loại quỷ khí trời này:
“Sớm biết như vậy, chúng ta nên chuẩn bị thỏa đáng rồi mới xuất phát.”
Nếu như để Hiên Viên Trần Vũ nhìn thấy dáng dấp hai người bọn họ như thế này, hắn sẽ ấm ức muốn chết.
Hắn mong muốn bọn họ trong mắt Hiên Viên Trần Vũ là hoàn mỹ.
Hiên Viên Lâm Phong lau đi nước tuyết trên mặt:
“Không sao, tìm được Vũ nhi quan trọng hơn.”
Hai vị thị vệ cũng rất gian nan, Cô Sa trấn là địa phương của mấy lão gia hỏa, lúc trước đã nói qua, nó gần như là chốn bồng lai tiên cảnh bí ẩn, không nói bốn phía không có nửa nhà người ở, đúng là rất không dễ tìm, cho dù bọn hắn có địa đồ trong tay, cũng là lòng vòng nửa ngày mới tìm được.
Khi Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong mấy người, rốt cục toàn thân chật vật đứng ở cửa vào Cô Sa trấn, bọn họ mới thật sâu thở hắt ra.
Hiên Viên Khê Phong thậm chí dùng chân đá lên tảng đá cẩm thạch xám ở cửa trấn, trên đá cẩm thạch có ghi ba chữ lớn dùng chu sa đỏ sẫm viết lên ‘Cô Sa trấn’.
“Chết tiệt, cuối cùng cũng tìm thấy!!!”
Có địa đồ trong tay còn khó tìm như vậy, khó trách quan phủ và Tần gia phương bắc vẫn tìm không được.
Hiên Viên Lâm Phong cuối cùng cũng có chút nhớ mong Hiên Viên Trần Vũ trước đó vài ngày tìm không được, hắn kéo Hiên Viên Khê Phong:
“Nhị ca, trước đừng nóng giận, chúng ta vào xem Vũ nhi rốt cuộc có ở đây hay không.”
“Ân.”
Nhấc chân đi vào Cô Sa trấn, toàn bộ thôn trấn rất yên tĩnh, mỗi cửa nhà đều đóng chặt, mang theo nghi hoặc, Hiên Viên Lâm Phong ra hiệu cho thị vệ đi gõ cửa, trong đó một người thị vệ gõ nửa ngày, lại không người đáp lại.
“Đây là chuyện gì??? Gõ tiếp, gõ từng nhà một, ta cũng tin toàn bộ trong trấn không có ai.”
Hiên Viên Lâm Phong lạnh mặt.
Cô Sa trấn một chút cũng không lớn, chỉ có hơn mười hộ gia đình tụ tập cùng nhau, hình như xưng là thôn xóm còn hợp hơn.
Không đến một hồi thị vệ liền đem toàn bộ gian nhà gõ qua một lần, đáng tiếc vẫn không có người đáp lại.
Hiên Viên Khê Phong nghiến răng nghiến lợi:
“Đá hết cửa ra cho ta.”
“Ngươi dám!!!”
Một thanh âm trung khí mười phần truyền đến, đến mức tuyết trên mái nhà bị chấn động mà rớt xuống tảng lớn.
Bốn người quay đầu lại, chỉ thấy một lão nhân áo bào màu tro sạch sẽ chỉnh tề đứng trong đất tuyết, không giống bọn họ chật vật, bên người lão nhân kia dường như là có một khí tràng kỳ quái, toàn bộ hoa tuyết lúc đến gần lão trong giây lát đều bay đến hướng khác, ngay cả nửa bông cũng không dính lên người.
“Ngươi là???”
Trong lòng Hiên Viên Lâm Phong mọc lên một loại cảm giác nguy hiểm.
Lão nhân kia nâng bước đi đến trước mặt bọn họ, hắn chỉ đi ba bước, liền rút ngắn khoảng cách hơn mười thước giữa bọn họ, tuyết dưới chân hắn không có nửa phần vết giẫm.
“Nếu không phải ta trở về lấy cao điểm cho nương tử ta, mấy thằng ranh con các ngươi còn có thể hủy đi Cô Sa trấn của chúng ta phải không???”
Lão nhân mày kiếm nhíu chặt, thanh âm nghiêm khắc, ngoại trừ đầu đầy tóc bạc tuyên cáo lão đã không còn trẻ, trên khuôn mặt lão lại không có một nếp nhăn, là chân chính, người già còn đầy sinh khí.
Ranh... Ranh con!!!
Khuôn mặt Hiên Viên Khê Phong thoáng cái đỏ lên, lúc chuẩn bị phát hỏa, Hiên Viên Lâm Phong lại kéo cánh tay hắn lắc đầu, nhìn về phía lão nhân, chậm rãi mở miệng:
“Xin lỗi, quấy rối.”
Lão nhân áo xám kia trên dưới quan sát Hiên Viên Lâm Phong nửa ngày, gật đầu:
“Không tệ, có chút phong phạm vương giả, Cô Sa trấn chúng ta ở ẩn nhiều năm, các ngươi tới đây có chuyện gì???”
Hiên Viên Lâm Phong đi về phía trước một bước, chắp tay nói:
“Đệ đệ của tại hạ ở địa phương bên cạnh gặp nạn, nghe nói ở đây có người tốt cứu hắn, chúng ta là tới đón hắn trở về.”
Lão nhân áo xám trầm ngâm nửa ngày, gật đầu:
“Chúng ta đích thật có cứu một người, thế nhưng, các ngươi làm sao có thể chứng minh người nọ là đệ đệ các ngươi??? Hơn nữa, chúng ta mất một phen khí lực lớn mới cứu được hắn, các ngươi dự định báo đáp chúng ta thế nào???”
“Ách...”
Hiên Viên Lâm Phong ngẩn người:
“Vũ... Ngũ đệ hắn thấy chúng ta, thân phận của chúng ta tự nhiên là rõ ràng, về phần báo đáp, tiền bối xin yên tâm, chỉ cần chúng ta làm được, chúng ta đều sẽ đáp ứng.”
Lão nhân áo xám vừa nghe, lập tức cong miệng nở nụ cười:
“Như vậy rất tốt, nếu đã thế, các ngươi đi theo ta đi.”
Khuynh Tẫn Triền Miên Khuynh Tẫn Triền Miên - Vô Hoan Dã Tiếu