Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 318 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Giữa Các Thần Bộ
ất Kinh huynh, ngươi xác định Dạ Lạc Huyền sẽ xuất hiện, sẽ hạ thủ với tân hoa khôi sao?”
Bóng đêm càng ngày càng đậm, các nam nhân trong ‘Văn hương các’ từ lâu bởi vì Phiêu Nhiên cô nương mới tới, cùng với chúng nữ tử trong ‘Văn hương các’ mà thần hồn điên đảo, chỉ còn lại một mảnh hoan hô nói cười dâm mỹ.
Hoa khôi ‘Văn hương các’, lần đầu tiên tiếp khách, không giống với chỗ khác, các chỗ khác đều là cạnh tranh đấu giá, nhưng ở đây, chính là sau khi xem xong tài nghệ, khách làng chơi sẽ tự định một cái giá cho tú bà.
Mà tú bà sẽ ở trong các vị khách nhân, chọn ra người ra giá cao nhất để tân hoa khôi tiếp khách.
Hiện tại nhân viên và giá cả đều đang trong sàng chọn, các nam nhân một bên vui cười ầm ĩ, một bên chờ kết quả.
Bởi vì là hoa khôi, giá khởi đầu là năm trăm lượng bạc, có thể kêu giá, đều là đại gia công tử thiếu gia lão gia, cũng không để bụng xuất thủ rộng rãi một chút, kêu không được giá, vậy chỉ có thể ngồi xem náo nhiệt.
Dưới ánh sáng lộng lẫy đàn sáo xa hoa, trong một gian phòng trên lầu ‘Văn hương các’, Liên Cừ từ lâu đã đứng ngồi không yên, nhíu mày hỏi Hiên Viên Bất Kinh.
Bạch Khuynh Vận cũng nghi ngờ nhìn dưới lầu, nói:
“Đúng vậy, Bất Kinh huynh, vì sao đến bây giờ tân hoa khôi đã rời sân khấu, Dạ Lạc Huyền còn chưa ra mặt?”
Trên khuôn mặt tinh xảo như nữ tử của Hiên Viên Bất Kinh mang theo nụ cười, nụ cười biếng nhác mà phóng túng, đầu ngón tay triền miên trên ly rượu bắt đầu vòng vo chơi đùa, khóe miệng cong lên góc độ mị hoặc:
“Đúng vậy... Xác thực rất... Kỳ thực nguyên nhân Dạ Lạc Huyền giết chết tiền nhiệm hoa khôi, ta cũng đã biết... Chỉ là người phía sau ‘Văn hương các’, nhất định muốn để Dạ Lạc Huyền đưa ra lý do, cho nên ta mới kiến nghị bọn họ tìm một tân hoa khôi hấp dẫn đường nhìn của mọi người...
Thế nhưng, có thể là do thời gian vô cùng vội vàng, vị tân hoa khôi bọn họ tìm tới này, thật đúng là đặc biệt.”
Đặc biệt đến mức, dĩ nhiên là một nam nhân...
Ý cười bên môi Hiên Viên Bất Kinh càng sâu, tính tình của hắn vốn đã có chút phóng khoáng, hắn thích mỹ nhân, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân.
Thế nhưng hắn cũng phân rõ, có thể ra tay đùa giỡn, mở miệng trêu chọc người nào, và đối với người nào, không thể mở miệng ra tay.
Cho nên, đến lúc tân hoa khôi đi xuống, hắn liền không chút đau lòng viết xuống mười vạn lượng hoàng kim siêu cấp yết giá.
Cho nên, đến lúc đối mặt với câu hỏi của hai vị mỹ nhân Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận phong cách khác nhau này, hắn là dáng vẻ phong phạm tiêu sái công tử.
“Ý của Bất Kinh huynh, Dạ Lạc Huyền muốn giết chính là hoa khôi của ‘Văn hương các’... Là mỗi người ngồi trên vị trí hoa khôi của ‘Văn hương các’, mà không phải riêng ai... Hắn chỉ là không cho phép ‘Văn hương các’ có hoa khôi???”
Liên Cừ tự suy xét một lát, mở miệng nói.
Hiên Viên Bất Kinh lắc lắc rượu ngon trong tay, mỉm cười gật đầu.
Nói chuyện với người thông minh thật dễ, hoàn toàn không cần lao lực.
Gần như là không thể nghi ngờ, Hiên Viên Bất Kinh là người yết giá cao nhất đêm nay, không đến một hồi, tú bà liền dáng cười đầy mặt õng ẹo đi lên:
“Hiên Viên công tử.”
Tú bà nịnh nọt cười, phấn son trên khuôn mặt đều run xuống từng tảng lớn.
Hiên Viên Bất Kinh hơi hơi nhăn mày, kỳ thực hắn vẫn hiếu kỳ, tú bà ảnh hưởng đến bộ mặt hoa lâu như vậy, làm thế nào có được năng lực đem một ‘Văn hương các’, thành lập hoa lâu thành một trong tam đại hoa lâu của Khôn thành?
Tú bà hai đại hoa lâu khác, ‘Quán hương các’ ‘Lưu hương các’, đều là mỹ nhân xế chiều.
Tam đại hoa lâu rõ ràng là nửa tục tằng nửa phong nhã như nhau, nhưng tú bà Văn hương các’, thật sự là cao tay hơn mấy bậc so với ‘Quán hương các’ và ‘Lưu hương các’.
“Vốn chuyện bắt ma đầu Dạ Lạc Huyền kia, cũng đã làm phiền ngươi, hiện tại ngươi lại cổ vũ Phiên Nhiên cô nương nhà ta như vậy, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.”
Hiên Viên Bất Kinh nhàn nhạt ngắm Liên Cừ sắc mặt tái nhợt, như lâm đại địch nhìn tú bà, ý cười bên môi hơi nhạt đi:
“Được rồi, Thủy mụ mụ, không biết nói gì vậy đừng nói, lưu lại một nha đầu, một hồi mang ta đến chỗ Phiêu Nhiên cô nương là được, Thủy mụ mụ đi làm việc đi.”
Quên nói, tú bà tục đến khó nhịn nổi của ‘Văn hương các’ này, phương danh, Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung run run khăn tay đầy mùi son phấn:
“Ai u, được được, ta liền lưu lại tiểu Sách, Hiên Viên công tử muốn chơi thế nào thì chơi, muốn tìm Phiêu Nhiên cô nương lúc nào thì tìm... Nhưng là, Hiên Viên công tử nhất định phải nhớ kỹ quy củ ‘Văn hương các’ ta, Phiêu Nhiên cô nương của chúng ta, chỉ bán nghệ không bán thân nga.”
Một câu cuối cùng của Thủy Linh Lung, nói rất nhẹ nhàng, âm cuối hơi câu lên, dĩ nhiên mang theo vài phần ý vị dụ hoặc.
Thế nhưng, trang phục của nàng, tuổi tác của nàng, tướng mạo của nàng, phỏng chừng Hiên Viên Bất Kinh đầu óc rút lại, con mắt thụt vào, cả người co giật mới coi trọng nàng.
“Điểm ấy là tự nhiên, Bất Kinh sao có thể làm ra loại chuyện mạo phạm giai nhân, làm khó Thủy mụ mụ?”
“Vẫn là Hiên Viên công tử am hiểu...”
Thủy Linh Lung lại lắc lắc khăn tay, lắc lắc cái mông rời đi, đến dưới lầu tuyên bố người đêm nay may mắn được hoa khôi tiếp khách là ai.
“Khụ khụ khụ...”
Một đống son phấn bị nàng rung xuống, khiến Liên Cừ sặc đến thiếu chút nữa không thể hô hấp.
Chờ Thủy Linh Lung rốt cục rời đi, Liên Cừ sắc mặt đỏ lên, giống như sống sót sau tai nạn:
“Ta lần đầu tiên biết... Mùi thơm, dĩ nhiên có thể hành hạ người đến vậy.”
Bạch Khuynh Vận ho nhẹ một tiếng, im lặng không mở miệng.
Trường hợp này, tới một mức độ nào đó, Bạch Khuynh Vận tương đương quen thuộc, ở đây sợ là chỉ có Liên Cừ, khó có thể sắc mặt như thường ứng đối.
Hiên Viên Bất Kinh liếc nhìn nha đầu Thủy Linh Lung lưu lại, quay ra nói với Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận:
“Các ngươi ở chỗ này một hồi, ta đi một chút sẽ trở lại.”
“Chờ một chút...”
Liên Cừ mở miệng gọi hắn:
“Ngươi muốn làm gì? Chúng ta theo ngươi, chính là vì Dạ Lạc Huyền...”
Hiên Viên Bất Kinh chỉnh lý áo quần:
“Yên tâm yên tâm, một hồi Tiếu Ca sẽ đến hội hợp với các ngươi, các ngươi cứ ở chỗ này chờ, đêm nay, ta nhất định sẽ cho các ngươi nhìn thấy Dạ Lạc Huyền. Về phần ta... Dùng mười vạn lượng hoàng kim, ta tự nhiên là muốn đi xem mỹ nhân... Tuy rằng ta không để ý tiền bạc, nhưng cũng không thể ném tiền lãng phí không tìm mỹ nhân như thế, đúng không?”
“Đêm nay là gặp? Nhanh như vậy, gặp ở đâu...”
Vấn đề của Liên Cừ còn chưa hỏi xong, Hiên Viên Bất Kinh đã theo tiểu nha đầu kia cùng nhau rời đi.
Liên Cừ nhìn bóng lưng của hắn, có chút buồn bực:
“Hiên Viên Bất Kinh này thực sự là...”
Bạch Khuynh Vận cười trấn an hắn:
“Tất cả mọi người là nam nhân, thấy mỹ lệ nữ nhân khó tránh khỏi háo sắc, Liên đại ca nên thông cảm hắn.”
Sắc mặt Liên Cừ đỏ lên, trừng mắt Bạch Khuynh Vận:
“Ngươi là nói ngươi cũng háo sắc? Vậy ngươi cũng đi tìm một cô nương xinh đẹp đi, ta một người ngồi đây là được.”
“Ách...”
Bạch Khuynh Vận giật mình, rất ít khi thấy Liên Cừ nóng tính như vậy, xem ra Hiên Viên Bất Kinh kia đích xác không đơn giản.
“Liên đại ca, sao có thể... Khuynh Vận chưa bao giờ lưu luyến hoa lâu tửu quán, cũng chỉ có người tiêu sái phóng đãng như Bất Kinh huynh, mới có thể như vậy...”
Kỳ thực bọn họ là oan uổng Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh làm một trong tam đại thần bộ, tuy rằng yêu thích mỹ nhân, nhưng cũng chỉ là nhìn một chút, cũng không chơi đùa, hắn vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, mờ ám với người có một xấp dầy, nhưng là, không có một người tình nhân chân chính.
Hơn nữa hắn chỉ ái muội với ngôn ngữ, về thân thể, vẫn tương đương giữ mình trong sạch.
“Đại ca của ta làm sao?”
Hai người đang nói, một thanh âm ngọt mềm bay tới.
Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận còn không có phản ứng đến, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần từ trên xà nhà buông xuống, sợi tóc màu mực thật dài nhảy múa khắp nơi, nhìn qua giống như nữ quỷ hiển thế.
Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận lại càng hoảng sợ:
“Ngươi... Ngươi là?”
“Nga.”
Người nọ dùng lực bật chân, thân thể quay vòng một cái, từ trên xà nhà nhảy xuống, đứng vững, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận lần này phát hiện, đây là một tiểu công tử, một người đáng yêu giống Bạch Khuynh Vận yêu thích liều mạng, vóc dáng thấp bé nhỏ lùn.
“Ta là Sở Tiếu Ca, các ngươi, chắc là Thiên Cơ đảo và Bạch gia thiếu chủ.”
Sở Tiếu Ca?
Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận hai mặt nhìn nhau, cái người non nớt đáng yêu dường như còn chưa cai sữa giống như một đứa bé này, chính là một trong tam đại thần bộ Sở Tiếu Ca?
Sở Tiếu Ca không để ý tới bọn họ kinh ngạc nói:
“Các ngươi nói đại ca của ta làm sao?”
“Đại ca ngươi là?”
Bạch Khuynh Vận thử thăm dò mở miệng hỏi.
Sở Tiếu Ca nhìn dưới lầu, như là đang tìm gì đó, thờ ơ mở miệng:
“Hiên Viên Bất Kinh, hắn là đại ca của ta, đại ca kết bái, hắn không phải nói đêm nay ở chỗ này chờ ta sao, vậy người đâu?”
Tìm không thấy Hiên Viên Bất Kinh, trên khuôn mặt trắng nõn dễ thương của Sở Tiếu Ca, chậm rãi hiện lên một tia tức giận, vì Hiên Viên Bất Kinh thất hứa mà có chút không vui.
Bạch Khuynh Vận thấy loại thái độ này của hắn, hơi nhướng mày, lẽ nào giữa đôi huynh đệ kết nghĩa này, có cái gì mờ ám?
“Ngươi hiểu lầm Bất Kinh huynh, Bất Kinh huynh vừa đi tìm hoa khôi đêm nay.”
“Cái gì!!”
Sở Tiếu Ca tức điên:
“Ngươi nói đại ca của ta đi tìm dã nữ nhân hồ ly tinh? Điều này sao có thể! Đại ca là của ta!”
Vì vậy, lúc Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận còn chưa phản ứng lại, hắn liền đặng đặng đặng tiêu sái chạy ra ngoài, bắt đầu lục soát từng gian phòng ‘Văn hương các’, chuẩn bị ‘bắt gian’.
Khuynh Tẫn Triền Miên Khuynh Tẫn Triền Miên - Vô Hoan Dã Tiếu