Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 318 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Vô Phong Cười
hương Đông Huỳnh Quang, tuy rằng phần lớn là đồng bằng, nhưng giải đất nơi biên cương cũng không ít núi non, địa thế đa dạng, vào mùa đông đi lại thật đúng là không dễ.
Tần Vô Song mang theo lo lắng và tưởng niệm Vân Khuynh, rời khỏi Tần phủ, rời khỏi Giang thành phương bắc, rời khỏi Huỳnh Quang, lẻ loi một mình, ngựa không dừng vó chạy tới Liệt Phong quốc.
Dọc theo đường đi bão tuyết mấy ngày liền, khiến ngay cả kẻ võ nghệ cao thâm như Tần Vô Song cũng có chút ăn không tiêu...
Thật sự là bôn ba hết mức, dù sao cũng là vì quá gấp gáp, trong vòng ba tháng, phải chạy từ quốc gia xa nhất nơi phương Đông đến quốc gia xa nhất nơi phương tây rồi chạy về, hắn rất sợ không đủ thời gian, cho nên đành liều mạng chạy.
Tốc độ của hắn đích thật là nhanh đến kinh ngạc, thế nhưng hắn ngã bệnh, ngã bệnh giống Vân Khuynh.
Chỉ là, Vân Khuynh có người nhà cẩn thận tỉ mỉ che chở, mà hắn, lại như trước mạo hiểm bão tuyết, liều mạng chạy về phía trước.
Dưới loại trạng thái này, hắn còn không quên cách ba ngày viết một phong thư, liên hệ lui tới với Tần Vô Phong.
Trong thư, hắn luôn luôn nói chính mình vẫn tốt, phần lớn bức thư chính là đoán Vân Khuynh đang làm gì, nhắc nhở Tần Vô Phong chăm sóc Vân Khuynh, mà Tần Vô Phong viết thư miêu tả Vân Khuynh mạnh khỏe, chính là chỗ dựa lớn nhất cho Tần Vô Song.
Tần Vô Phong cũng không muốn tăng thêm áp lực cho hắn, trong thư cũng không nói đến chuyện Vân Khuynh sinh bệnh, luôn luôn kiếm một ít chuyện tình ấm áp thú vị viết cho Tần Vô Song.
Mỗi khi thấy Tần Vô Phong hồi âm, nghĩ đến Vân Khuynh và hài tử trong bụng y đang đợi hắn, Tần Vô Song cảm thấy cơ thể tràn ngập lực lượng vộ tận, cảm thấy bệnh trạng gì đó đã không còn.
Phương bắc, Giang thành, ‘Hồi Xuân đường’.
“Vân nhi, đây là thư của Vô Song.”
Tần Vô Phong cầm phong thư còn hơi lạnh lẽo, đưa cho Vân Khuynh.
Mấy ngày qua hắn nhận được rất nhiều phong thư, chỉ là khi đó Vân Khuynh sinh bệnh, hắn lại không muốn Vân Khuynh tăng thêm tưởng niệm nên mới không nói, hiện tại bệnh của Vân Khuynh đã hoàn toàn khỏi, hắn liền lập tức nghĩ tới chuyện này.
“Vô Song!!!”
Vân Khuynh kinh hô một tiếng, đăng đăng vài bước chạy đến trước mặt Tần Vô Phong, không đợi Tần Vô Phong đưa thư đến y liền tiến lên đi lấy.
Tần Vô Phong thở dài lắc đầu, trực tiếp buông tay đưa cho y.
Vân Khuynh mở thư nhìn một lần lại một lần:
“Đại ca, vì sao đây là Vô Song viết đưa cho ngươi, mà không phải cho ta???”
Vân Khuynh có chút không giải thích được hỏi Tần Vô Phong, đáy lòng có chút buồn bực.
Mấy ngày nay y không dám nghĩ cũng không dám hỏi tin tức về Tần Vô Song, chỉ mong chờ Tần Vô Song có thể dùng phương pháp gì truyền tin về, thật vất vả mới nhận được thư, tuy rằng quan sát phần lớn đều là nói về y, thế nhưng vì sao người nhận không phải y, mà là đại ca???
Lẽ nào ở trong lòng Vô Song, y kỳ thực không đáng tin???
Tần Vô Phong thấy Vân Khuynh như vậy thì giật mình:
“Vô Song chỉ là không muốn ngươi quan tâm việc này, cũng không muốn ngươi xúc cảnh sinh tình quá độ tưởng niệm mà thôi... Ngươi xem, trong thư của hắn, đều là nhắc tới ngươi.”
Vân Khuynh suy nghĩ một chút, vì Vô Song cẩn thận tỉ mỉ mà có chút cảm động, nói với Tần Vô Phong:
“Đại ca, phong thư này, cho ta viết hồi âm được không???”
Tần Vô Phong gật đầu:
“Đương nhiên.”
Vân Khuynh lập tức lấy bút mực, bắt đầu hồi âm, rõ ràng đầy bụng có lời muốn nói, nhưng khi động bút, lại không biết nên nói từ đâu, nói đến cái gì, thực sự là buồn chết người.
Vân Khuynh nâng bút, ngơ ngác nghĩ rốt cuộc phải viết từ đâu, bởi vì thời gian ngẩn người tương đối dài, mực nước trên ngòi bút rơi lên mặt giấy Tuyên Thành đặt trên mặt bàn, thoáng cái loang ra một điểm đen.
Đầy lời muốn nói của y, từng giọt từng giọt biến mất từ trong đầu, đầu óc biến thành trống rỗng, dần dần, y có chút căm tức mình vô dụng.
Tần Vô Phong ngồi ở một bên, lặng lẽ không nói gì.
Đến khi, cửa chi nha một tiếng bị mở ra.
Là Long Khiêm.
Trên tay hắn bưng một cái bát, từ khi hắn đến ”Hồi Xuân đường”, cơ bản liền bị giáng cấp thành thiếp thân tiểu tư của Tần Vô Phong và Vân Khuynh.
Vân Khuynh vốn đang ngẩn người, ngửi thấy mùi vị thuốc đông y, bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Sắc mặt y biến trắng, có chút run run mở miệng:
“Đại... Đại ca, bệnh của ta, đã khỏi hẳn rồi... Vì sao vì sao còn phải uống dược...”
Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, đích thật là thuốc đắng dã tật, đã nhiều ngày, Vân Khuynh uống thuốc, luôn luôn là một chuyện tương đối khó khăn.
Lúc đầu, bởi vì thân thể thực sự khó chịu, y đau khổ chịu đắng uống dược, mỗi khi uống xong đều phải ăn một đống lớn mứt hoa quả.
Chờ sau khi bệnh tình tốt lên, y luôn luôn không thể nhanh gọn uống thuốc, thứ nhất là dược kia quá đắng, thứ hai là y thực sự chán ghét.
Mấy ngày nay sinh bệnh, lưu lại di chứng là cái mũi cực kỳ mẫn cảm với mùi thuốc đông y, ngửi thấy là sợ.
Tần Vô Phong từ trong tay Long Khiêm nhận dược, ra hiệu Long Khiêm đi ra ngoài, cầm chén thuốc đặt ở bên môi thổi thổi:
“Vân nhi, mứt hoa quả đã chuẩn bị xong, bệnh của ngươi, tuy rằng đã tốt lên, thế nhưng loại khí trời này, rất dễ tái phát, phải uống dược thêm hai ngày nữa mới được...”
“... Hai ngày!!!”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh có chút vặn vẹo, vốn có một chút tình tự buồn phiền, thoáng cái bị phóng đại vài lần, y “chát” một cái đặt bút xuống tờ giấy trên bàn, hạ quyết tâm ngày hôm nay không uống dược, tuyệt đối không uống, dù thế nào cũng không uống.
Bệnh của y đã khỏi, y nếu uống bát dược này, vậy chính là cam chịu cách làm của Tần Vô Phong...
Uống dược thêm hai ngày.
Chuyện này đối với y mà nói là một dằn vặt thống khổ, để mình không bị dằn vặt, Vân Khuynh quyết định kiên quyết không uống bát dược kia.
Cho nên khi Tần Vô Phong đưa dược cho y, y nổi lên tính trẻ con quay đầu sang một bên:
“Bệnh của ta đã khỏi hẳn, ta không muốn uống nữa.”
Lông mày Tần Vô Phong thiêu thiêu, hắn tự nhiên biết tâm tình mâu thuẫn của Vân Khuynh đối những dược này, hắn thả nhẹ vẻ mặt, ôn nhu nói:
“Vân nhi, tin tưởng đại ca, những thứ dược này rất có lợi cho thân thể của ngươi.”
Vân Khuynh quay đầu lại, ghét bỏ liếc nhìn bát dược, cái mũi nhỏ hừ hừ:
“Ta hiện tại bị các ngươi nuôi vừa nhân sâm vừa tổ yến vừa vây cá cũng không ít, dược này khó uống vậy bỏ qua đi.”
Tần Vô Phong dần dần nhíu mày:
“Vân nhi, ngươi hiện tại không phải một người, trong bụng còn có hài tử...”
“Đừng đề hài tử với ta.”
Vân Khuynh phiền muộn tăng đến cực hạn:
“Hài tử hài tử... Đại ca ngươi luôn luôn treo hài tử trước cửa miệng, Vô Song là vì hài tử mà đi... Ở trong thư cũng chỉ thích nhắc tới hài tử...
Ta biết hài tử này rất trọng yếu, ta sẽ bảo vệ tốt nó, mong muốn đại ca ngươi không nên quá mức quan tâm!!!”
Thái độ của Tần Vô Phong cũng khiến y thấy phiền.
Giống như là dỗ dành tiểu hài tử, ôn nhu, nhẹ giọng nhẹ lời, thế nhưng, đây không phải bản sắc của Tần Vô Phong.
Mà Tần Vô Phong ôn nhu với y, đều là vì hài tử, vì trưởng tôn Tần gia.
Vừa nghĩ đến Tần Vô Song quan tâm hài tử, Tần Vô Phong đối xử với y như vậy cũng là vì hài tử, y liền nghĩ có chút bực mình.
Hài tử ở trong bụng y, cũng chính là hài tử của y, y tự nhiên sẽ chiếu cố tốt nó, đến chỗ chiếu cố không được cũng sẽ thỉnh giáo bọn họ, thế nhưng, có cần đem tất cả mọi chuyện kéo theo hài tử không???
Uống thuốc là chuyện nhỏ, chỉ là việc nhỏ này, khơi ra toàn bộ phiền muộn hiện tại của y mà thôi.
Y nhíu mi, đầu càng hỗn loạn.
Không biết phải làm sao hồi thư cho Tần Vô Song mới có thể biểu đạt tưởng niệm của y, không biết làm thế nào mới có thể bảo đảm những người vì y nỗ lực bôn ba được an toàn, không biết phải giải quyết phiền phức y mang đến cho Tần Vô Phong thế nào...
Không biết vì sao khi nghĩ tới Tần Vô Phong đối tốt với y chỉ là bởi hài tử mà bắt đầu khó chịu...
Người không nên rảnh rỗi, y vừa rảnh rỗi, đầu óc lại bắt đầu miên man suy nghĩ, cứ như vậy lại càng thêm sầu lo.
Thái độ của Vân Khuynh có chút dọa đến Tần Vô Phong:
“Vân nhi???”
Tần Vô Phong nghi hoặc gọi y, trong ấn tượng của Tần Vô Phong, Vân Khuynh vẫn luôn là mềm yếu ôn nhu, sao lại đột nhiên nổi cáu như vậy.
“Đại ca, ta...”
Vân Khuynh thở dài, đột nhiên có chút vô lực, y nghĩ không có ai hiểu y vào lúc này.
Tần Vô Phong cau mày:
“Uống dược trước, chút nữa sẽ lạnh.”
Lông mày vốn đã nhăn lại của Vân Khuynh, lập tức thắt vào với nhau, như tiểu hài tử nhao nhao lên:
“Không uống không uống, ta nói không uống là không uống.”
Tần Vô Phong nheo lại đôi mắt, lẳng lặng quan sát Vân Khuynh, có chút suy nghĩ, sau đó, khuôn mặt anh tuấn, chậm rãi trầm xuống:
“Thế nhưng, Vân nhi, dược đã sắc rồi, ngươi không uống chính là lãng phí, cũng khiến cho Long Khiêm vô công khổ cực một phen.”
Thanh âm Tần Vô Phong có chút lạnh, đây là lần đầu tiên hắn dùng thanh âm lạnh như thế nói với Vân Khuynh.
Vân Khuynh mím môi:
“Không uống.”
Tần Vô Phong tăng một cái đứng lên, bưng theo chén thuốc, đi tới bên người Vân Khuynh, đưa đến bên môi y:
“Uống.”
Tần Vô Phong lúc này mặt không chút thay đổi, đôi mắt nghiêm khắc, thanh âm cũng lạnh lẽo như băng.
“Không uống!!!”
Vân Khuynh càng lúc càng hăng hái, y cũng không tin, y không uống, Tần Vô Phong sẽ làm gì y.
Lực đạo trên tay Tần Vô Phong dùng thêm vài phần, chén thuốc trong tay chăm chú dán lên môi Vân Khuynh:
“Uống!!!”
Thanh âm của Tần Vô Phong phóng đại không ít, vừa lãnh khốc lại nghiêm khắc, giống như đại nhân răn dạy hài tử không hiểu chuyện, Vân Khuynh bị Tần Vô Phong mắng như vậy lại càng hoảng sợ.
Nâng mắt liếc nhìn một cái, trông thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, trong lòng hoảng sợ, dĩ nhiên có chút luống cuống, Tần Vô Phong như vậy khiến người ta sợ hãi.
Phát hiện đường nhìn của y, ánh mắt lạnh như băng của Tần Vô Phong nhìn thẳng vào y, bên trong mang theo vài tia âm ngoan và cảnh cáo.
Vân Khuynh sợ đến mức lập tức thu hồi đường nhìn, vô ý thức hé miệng, uống thuốc.
Lúc uống ngụm đầu tiên còn có chút không cam lòng, nhưng đã uống rồi cũng không nên tiếp tục cự tuyệt, y hừ lạnh một tiếng từ trong tay Tần Vô Phong đoạt lấy chén thuốc, nắm chặt mũi, ừng ực uống hết.
“Ha hả...”
Vân Khuynh buông chén thuốc xoa xoa miệng, lại đột nhiên nghe được tiếng cười, mềm nhẹ bất đắc dĩ mang theo sủng nịch.
Y có chút kinh ngạc, ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại tại khóe miệng hơi vung lên của Tần Vô Phong, có chút ngây ngẩn:
“Đại... Đại... Đại ca ngươi ngươi ngươi... Ngươi cười...”
Y nói hết lời, Tần Vô Phong mới ý thức được là mình đang cười, chân chính cười.
Tần Vô Phong luôn luôn ổn trọng, giờ đây có chút ấu trĩ giơ tay sờ sờ độ cung, vẫn như trước chưa cong xuống nơi khóe miệng:
“Thật không... Có thể là bởi vì Vân nhi quá đáng yêu...”
“Ách... Có sao???”
Vừa rồi Tần Vô Phong còn đang là mặt đen bao công, thế nào lập tức biến thành cái dạng này???
Hơn nữa hắn nở nụ cười, hắn nở nụ cười nha, Tần Vô Phong được xưng là không biết cười lại nở nụ cười.
Rốt cuộc là chuyện gì buồn cười như vậy???
Tần Vô Phong gật đầu:
“Đúng vậy, ức hiếp Vân nhi rất vui, biểu tình bị dọa rất đáng yêu, phản ứng cũng đáng yêu, hình dạng ngoan ngoãn uống dược cuối cùng là đáng yêu nhất...”
“...”
Vân Khuynh câm nín, y có chút hoài nghi Tần Vô Phong trước mắt, là bị người khác đánh tráo...
Khuynh Tẫn Triền Miên Khuynh Tẫn Triền Miên - Vô Hoan Dã Tiếu