Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 336 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 10
Cập nhật: 2021-08-28 15:41:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 25: Vượt Quyền
hơi gì chứ, chỉ là chọn quà cho cậu và Ngải Niệm suốt một ngày, nhất là quà của cậu.” Trang Noãn Thần từ trong giỏ xách lấy ra một lọ nước hoa bao bì bắt mắt, mỉm cười huơ huơ, “Đây là thứ cậu luôn mong muốn phải không?”
Hạ Lữ nhận lấy mở ra, bên trong là lọ nước hoa màu tím sậm, chữ khắc trên đó mềm mại duy mỹ, thân lọ cao nhã tinh tế, mặt sau là tên của nhà thiết kế nước hoa.
“Trời ạ, là nước hoa của Clive Christian thiết kế?” Cô kinh hỉ kêu lên, “Sao cậu biết mình cực thích hiệu nước hoa này vậy?”
“Thì tạp chí đăng quảng cáo loại nước hoa này đều bị cậu xem đến nát bét hết cả mà.” Trang Noãn Thần mím môi cười.
“Cưng ơi, mình yêu cậu chết mất thôi.” Hạ Lữ tiến lên ôm chầm lấy cô.
Nước hoa của Clive Christian là một trong những loại nước hoa được bán khắp toàn cầu, nhưng số lượng có hạn và giá cả đắt đỏ, bên trong chứa nguyên liệu quý hiếm mà những thương hiệu nước hoa bình thường không thể so sánh được, chỉ chấm một lượng nhỏ là có thể lưu lại hương thơm dài lâu, đây cũng là nguyên nhân phải chấm ở cổ tay. Ở Zurich, rốt cục cô cũng mua được một lọ duy nhất trong một cửa hàng.
“May mà cậu không phải thích Imperial Majesty No.1[1].” Trang Noãn Thần thấy cô vui vẻ, bản thân cũng vui lây.
“Mình cũng muốn thích nó lắm, nhưng có thích cũng chẳng mua được.” Hạ Lữ cười cười, “Toàn cầu chỉ bán đúng mười lọ, mà chỉ có năm lọ bán ra nước ngoài, mấy đại gia cũng chẳng giật được.”
Chai Imperial Majesty No.1 của nhà thiết kế người Anh, Clive Christian, trở thành nước hoa đắt nhất hiện nay, nước hoa được tinh luyện từ 170 loại hoa, mỗi một lọ nước hoa cần thời gian hơn nửa năm để điều chế thành, thân lọ nước hoa có thể đặc chế theo yêu cầu của khách hàng, ngoài ra nắp lọ còn được nạm kim cương 5 carat và dây vàng, hơn nữa với công nghệ đặc biệt, mỗi lọ nước hoa có giá bán trên dưới hai trăm ngàn đô la Mỹ, được nữ hoàng Anh trao tặng huân chương danh dự Obe.
“Cho dù có bán 100 lọ thì cũng không mua nổi.” Trang Noãn Thần cười nhẹ.
Hạ Lữ nhếch mày nhìn cô, “Đừng nói nghe thê thảm vậy chứ? Cậu được gả cho đại gia mà.” Nói xong đi đến bên cạnh cô, huých cô một cái, “Lần này đi Thụy Sĩ, có biết được giá trị đức ông chồng của cậu rốt cuộc nhiều bao nhiêu chưa?”
“Bộ tự cậu không tính được à? Hạng mục mà anh ấy đầu tư đều trong sạch nhé.” Trang Noãn Thần liếc cô trắng mắt.
“Biết đâu còn có gì mờ ám thì sao?” Hạ Lữ nhún vai.
“Cậu thật là nhàm chán.” Trang Noãn Thần không nhiều lời, nếu để cho Hạ Lữ biết Giag Mạc Viễn là con trai của Giang Phong, thế nào cũng kinh ngạc cho xem, “Chuyện của mình và Mạc Viễn không có đồng nghiệp khác biết chứ?”
“Biết chỉ là chuyện sớm muộn.” Hạ Lữ lắc đầu.
Trang Noãn Thần gật đầu, cô cũng hiểu, hơn nữa ý của Giang Mạc Viễn là sẽ mời đồng nghiệp của hai công ty tham dự lễ cưới.
Sau khi im lặng chốc lát, cô hỏi, “Dạo này thế nào? Các hạng mục đang theo không có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm đi nha.” Hạ Lữ đáp qua loa.
Trang Noãn Thần gật đầu, “Vậy gửi hết tất cả báo cáo công việc của hai tuần nay vào email của mình nhé, lúc nãy mình có kiểm tra, thấy email của hai tuần nay vẫn chưa gửi ình.”
“Sợ cậu nghỉ phép mà bị làm phiền thôi, lát nữa mình gửi tất cả cho cậu.” Hạ Lữ nói xong thì thu dọn đồ của mình, cười cười, “Giờ cậu về rồi, văn phòng này trả lại cho cậu.”
Trang Noãn Thần mỉm cười nhìn cô, tầm mắt vô tình đảo qua cô gái có lúm đồng tiền trong khung ảnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy khác lạ.
Không biết tại sao, nụ cười của Hạ Lữ trong bức ảnh kia lại mang đến cho cô một cảm giác xa lạ…
***
Trình Thiếu Tiên đang phê duyệt giấy tờ, thấy Trang Noãn Thần gõ cửa liền mỉm cười ý bảo cô đi vào.
Trang Noãn Thần bước đến, đặt quà lên bàn.
“Là gì vậy?” Trình Thiếu Tiên mỉm cười, cầm lên tò mò hỏi.
“Chẳng phải xem sẽ biết à.” Cô vẫn giữ vẻ thần bí.
Trình Thiếu Tiên cũng bị lây tâm trạng vui vẻ của cô, mở hộp quà, vừa thấy thì cười, “Không tồi nha, là hàng cao cấp của David.” Một chiếc cà-vạt giá cả không rẻ.
“Thế nào? Thích không?” Cô hỏi.
“Đương nhiên, tôi luôn thích màu tối mà.” Trình Thiếu Tiên ngẩng đầu nhìn cô, “Nhưng chiếc cà-vạt này đắt tiền như vậy, coi chừng bị nghi là hối lộ cấp trên đó.”
“Xem như hối lộ cũng được, may mà đây không phải ở Hồng Kông, nếu không có phải anh định đến sở liêm chính tố cáo không?” Trang Noãn Thần mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện.
Trình Thiếu Tiên nhận quà, “Không tệ, nghỉ phép xong quay lại có thêm chút tế bào hài hước.”
Trang Noãn Thần cười mà không đáp.
“Hôn lễ tổ chức ở đâu? Thụy Sĩ à?” Anh hỏi.
Cố lắc đầu, “Định làm ở Bắc Kinh.”
Hành trình đến Thụy Sĩ chẳng vui vẻ gì, cho dù làm ở Thụy Sĩ cũng là xấu hổ cho đôi bên thôi, ở Bắc Kinh xem như nơi trung gian, Giang Mạc Viễn cũng tôn trọng ý kiến của cô.
Trình Thiếu Tiên nghe xong ngẩn ra, nhưng không tiếp tục hỏi thêm nữa, nhẹ nhàng nói, “Ở Bắc Kinh cũng tốt, ít nhất tôi cũng tiện tham gia hôn lễ.”
“Cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn tôi sớm vậy đâu, Noãn Thần, động cơ chúng ta biết nhau có chút mờ ám mà.” Đuôi mắt Trình Thiếu Tiên nổi lên ý cười, “Nếu Giang Mạc Viễn đối xử không tốt với em, tôi sẽ bắt em đi bất cứ lúc nào.”
“Câu này nghe sao kỳ cục vậy ta?” Trang Noãn Thần nhịn không được bật cười.
“Nói trắng ra là, Giang Mạc Viễn chưa hẳn là lựa chọn duy nhất của em.” Trình Thiếu Tiên cười ha ha, tựa lưng ra sau.
Có lời nói khiến nhịp tim của người khác tăng tốc.
Có lời nói lại khiến người khác chán ghét.
Nhưng lời nói dễ nghe của Trình Thiếu Tiên lại khiến tâm trạng cô thoải mái. Anh biểu đạt tình cảm của mình không chút nào che giấu, cũng rất tự nhiên, như một cấp trên cũng như một người bạn, anh là một người thẳng thắn và thật thà, cho dù là lời nói ám muội, khi xuất phát từ miệng anh cũng không làm người khác phải ngượng ngập.
Có một vài người chính là như vậy đấy, Trình Thiếu Tiên được xem như là loại người này.
“Anh thực sự muốn tôi ngoại tình à?” Trang Noãn Thần mỉm cười nhìn anh.
Trình Thiếu Tiên nghĩ nghĩ, khoanh hai tay lại, “Vậy đi, em mà ngoại tình thì tôi rất vui đấy.”
“Có người nào làm cấp trên như anh không?” Trang Noãn Thần cố tình xụ mặt, “Làm gì có ai mắng người ta là ngoại tình chứ?”
“Đừng bực bội mà, tôi chỉ ghen tị với tên Giang Mạc Viễn kia thôi.” Trình Thiếu Tiên hiếm khi tranh luận với cô.
“Thế à?” Trang Noãn Thần rướn người về trước, “Sao nhìn thế nào cũng cảm thấy anh và anh ấy chơi rất thân với nhau nhỉ.” Mỗi lần anh nói đến Giang Mạc Viễn đều không khách sáo, không có vẻ xa cách như những người làm ăn trong nghề với nhau.
Trình Thiếu Tiên đối diện với Trang Noãn Thần, lát sau mới bừng tỉnh, “Hiểu rồi, mua cho tôi quà đắt tiền như vậy hóa ra chỉ là để moi tin.”
“Quả thật là có ý này.”
Trình Thiếu Tiên cười nhạt, “Nói xem, em muốn biết được điều gì từ chỗ tôi?”
“Vị hôn thê của anh ấy.” Trang Noãn Thần dứt khoát nói.
Nụ cười của Trình Thiếu Tiên hơi sượng lại, “Từ đâu mà em biết anh ta có vị hôn thê?”
“Anh có biết đúng không?” Sau khi thấy thế, hai mắt Trang Noãn Thần sáng lên.
Trình Thiếu Tiên có chút quanh co, “Xem như là có đi.”
“Anh từng gặp chưa? Cô ấy là ai vậy? Trông thế nào? Vì sao lại hủy hôn với Giang Mạc Viễn?” Không phải cô không tin tưởng, chỉ cảm thấy hiếu kỳ thôi.
Trình Thiếu Tiên cười yếu ớt, lắc đầu bất đắc dĩ nói, “Em hỏi dồn dập như vậy bảo tôi phải trả lời thế nào? Tôi chỉ có thể nói, người con gái kia xuất thân danh môn vọng tộc, năm đó đã đính hôn với nhà họ Giang, nhưng phải nói thật là, không thể nào so sánh cô ấy với em, về phần vì sao lại hủy hôn, chuyện này… tôi cũng không rõ.”
“Cái gì gọi là không thể nào so sánh với tôi chứ?” Trang Noãn Thần khó hiểu, lời giải thích của Trình Thiếu Tiên cô đều biết hết rồi.
“Cô ấy trông không tệ, nhưng tính cách không tốt lắm, có chút…” Trình Thiếu Tiên dường như đang cân nhắc cách diễn đạt, “Có chút ích kỷ. Còn những chuyện khác thì tôi cũng không rõ lắm.”
“Vậy cô ấy…”
“Noãn Thần à.” Trình Thiếu Tiên ngắt ngang lời cô, “Tôi nghĩ chuyện này hay là em đi hỏi Giang Mạc Viễn sẽ tốt hơn đó, dù sao cách nhìn nhận của tôi cũng có chút chủ quan.”
Thấy anh không muốn tiếp tục đề tài này, cô cũng đành từ bỏ, trong giờ làm việc mà nói chuyện này thì có vẻ không thích hợp lắm.
“Chỗ tôi có một tập tài liệu của em, có thể do thư ký cầm đến nhầm phòng rồi.” Trình Thiếu Tiên lần nữa quay lại chuyện công việc, giao một tập tài liệu cho Trang Noãn Thần.
Cô nhận lấy, mở ra xem qua, kinh ngạc, “Kết toán tiền lương của Tề Viện Viện?”
“Em đã quay về thì tiếp nhận ngay chuyện của bộ phận em đi.” Trình Thiếu Tiên giơ tay chỉ vào văn kiện, “Văn kiện kết toán này còn thiếu mỗi chữ ký của em.”
“Có ý gì?” Cô lại càng không thể lý giải.
Trình Thiếu Tiên nhìn cô, “Hạ Lữ thanh lý hợp đồng lao động của Tề Viện Viện với công ty, chuyện này em không biết à?”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, Hạ Lữ đã khai trừ Tề Viện Viện à?
Tại sao lại như vậy?
“Đây là bản báo báo mà Hạ Lữ đưa cho tôi, trên đó trình bày rất đầy đủ, cũng nói rằng chuyện này đã được em thông qua rồi.” Trình Thiếu Tiên lại đưa một văn kiện cho cô, nhìn cô có chút đăm chiêu.
Trang Noãn Thần nhận lấy, vừa mở ra lại càng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Noãn Thần?” Bên tai vang lên tiếng gọi của Trình Thiếu Tiên.
Cô theo bản năng giương mắt nhìn anh.
“Chuyện Tề Viện Viện bị sa thải, em biết hay là không biết?” Anh hỏi, bộ dạng quyền uy.
“Tôi…” Trang Noãn Thần nhìn vào mắt anh, sau lúc lâu khẽ nói, “Tôi có biết chuyện này, Hạ Lữ đã gửi mail thông báo cho tôi, việc sa thải Tề Viện Viên cũng được tôi đồng ý.”
Trình Thiếu Tiên nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới gật đầu, “Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng do một mình Hạ Lữ tự quyết định.”
Trang Noãn Thần mỉm cười gượng gạo, không nói gì nữa, trong lòng cảm thấy lo lắng.
***
Trở về phòng làm việc, Trang Noãn Thần mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế, mở báo cáo của Hạ Lữ trình lên ra, xem xét từng câu từng chữ trong đó.
Trong báo cáo viết rõ Tề Viện Viện chính là người lấy trộm đoạn phim ở bãi đổ xe, chẳng những bình thường để lộ cơ mật thương nghiệp cho Oswald PR biết, còn phối hợp với công ty này hãm hại chị Mai, phát đoạn phim ngày đó. Báo cáo có liệt kê ra những bằng chứng trò chuyện của Tề Viện Viện liên hệ trực tiếp với người của Oswald PR, camera ở thang máy công ty cũng có ghi lại hình ảnh Tề Viện Viện lén quay về công ty cùng ngày diễn ra họp báo, tiếp đó Tề Viện Viện thành thật khai ra, đoạn phim thật sự là cô lấy trộm trong văn phòng của Angel.
Chuyện này bị Hạ Lữ phanh phui ra, cùng ngày hôm đó Tề Viện Viện bị sa thải.
Trang Noãn Thần xem báo cáo này, thật lâu không nhúc nhích.
Chỉ trong vòng hai tuần ngắn ngủi, cô không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Sau hồi lâu, cô ngồi thẳng người lên, nhấc điện thoại trên bàn làm việc, gọi số nội bộ của Hạ Lữ…
“Hạ Lữ, đến văn phòng mình một chuyến.”
[1] Năm 2006, Clive Christian ra mắt dòng nước hoa giới hạn 10 chai “Imperial Majesty No.1” với giá 12.700USD/20ml. Mẫu chai của Imperial Majesty No.1 được làm thủ công từ pha lê Baccarat, nắp chai làm bằng kim cương 5 carat và cổ chai được trang trí băng sợi dây vàng 18 carat.
Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II) Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II) - Ân Tầm Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)