Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Thường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 588 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Chương 78: Đau Đớn
ditor: Chuongnhobe.
Cần gì phải ở cùng một chỗ, để cho tôi yêu em.
Một ngón tay nữa của thái tử lại tiếp tục đâm vào bên trong cô khiến cho cô càng khít khao mút chặt tay hắn hơn.
Không có trơn ướt, chỉ có đau đớn.
Hăn lại khẽ cắn xuống vành tai non mềm của cô.
“Tôi vừa mới gặp hắn, hắn nói cho tôi biết…. hương vị của ne, cực kỳ mê người, nơi này…”
Ngón tay hắn bắt đầu động.
“Non mềm như là nhung thiên nga, gắt gao bao lấy hắn.”
Giọng nói của anh tràm thấp vang bên tai cô khiến cho người nghe không thể chịu nổi.
Còn cô thì dường như bị người khác điểm huyệt rồi, không có cách nào phản ứng được. Hoặc là cô cần một chút thời gian để cho bản thân mình có thể đối mặt với điều này.
“Tôi đã từng hỏi em, còn nhớ không? Em nói hắn là anh trai.”
Thái tử cười đến ôn nhu.
“Tôi thật sự muốn biết, tại sao em có thể để tâm yêu thích tôi, một mặt lại còn cùng với người mình gọi là anh trai lên giường?”
Trữ Dư Tịch hít vào một hơi thật sâu, chợt hất tay hắn ra, nhảy ra khỏi đùi hắn.
“Không cần nói em khó nghe như vậy…”
Thái tử không nhanh không chậm, hai ngón tay đưa lên môi, đầu lưỡi đảo qua, nhếch môi không đứng đắn.
“Hương vị quả thật là vô cùng mê người.”
Không để ý đến cử chỉ kích thích tà ác của anh, cô híp mắt lại, cằm khẽ nhếch.
“Anh thái tử, trong mắt anh rốt cục em là cái gì? Mà … giữa chúng ta cái gì cũng không có, ít nhất em là Trữ Dư Tịch, em họ Trữ! Chỉ bằng với điều này cũng không thể khiến cho anh tin tưởng em một lần sao?”
Ánh mắt thái tử trầm xuống. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, lại gần xoa khuôn mặt tinh xảo của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như vậy, chỉ cần rèn dũa một chút sẽ trở nên hoàn mỹ, từ trong đáy mắt như một hồ nước lại ẩn hiện một loại chấp nhất cứng rắn, chiếc mũi nhỏ còn có đôi môi hé mở.
Hắn cúi đầu, ngửi qua cánh môi cô. Chính là mùi hinh hương nhàn nhạt, đó là một hương vị quen thuộc vô cùng đối với hắn.
Đôi môi ngậm chặt, cũng vẫn không chịu nói cho hắn biết sự thật, tới cùng thì rốt cục có chuyện gì mà phải giấu hắn đến như vậy?
Bỗng dưng hắn ôm eo kéo cô lại va vào trong lồng ngực hắn, hung hăng đặt trên môi cô một nụ hôn. Cô kinh ngạc hô lên một tiếng, đôi tay lại như phản xạ đặt trước ngực hắn đẩy ra, đôi mắt trợn tròn.
Đôi mắt hắn khép hờ buông xuống, nhìn vào sâu trong đôi mắt cô, hắn nhìn thấy bóng dáng chính mình, đó là mặt nào trong con người hắn đây? Đó là đôi mắt của ai kia? Ghen tị, phẫn nộ, lại vẫn có chút…. Đau lòng, tất cả đều viết hết trên khuôn mặt hắn, rõ ràng đến thế sao?!
Nụ hôn như có như không qua đi, hắn lại cắn lấy cánh môi cô, lại giống như muốn xé rách môi cô ra.
Cô đau đớn đẩy hắn, đấm hắn, cũng vô dụng.
Dằn lòng, lại tăng lực ở tay đấm vào trong ngực hắn.
Hắn bị đau mà buông lỏng một chút, xem xem cô trốn xa đến mức nào, còn hắn thì thong thả sờ phía sau cổ, khóe miệng giật nhẹ.
“Chẳng qua tôi mới chỉ hôn em, thế mà em lại động thủ với tôi, còn nói là em họ Trữ nữa sao?”
Tay Trữ Dư Tịch nắm lại thành quả đấm.
“Anh làm em đau…”
“Đau sao?”
Đau bao nhiều? Có đau bằng nỗi đau trong lòng hắn không?”
Tầm mắt thái tử không rời khỏi cô một chút nào, lại vừa bước tới phía cô, một bên tay lại cởi áo khoác ném ở một bên, tháo cả cà –vạt buông thõng xuống dưới ở hai bên trước ngực, tiếp đó hắn lại lần lượt cởi từng nút áo sơ mi, rồi đến chiếc thắt lưng ném xuống…
Ngón tay hắn thon dài xinh đẹp, khiến ỗi một động tác của hắn càng trở nên hấp dẫn bội phần.
Nguy hiểm.
Trốn. Đó chính là phản ứng đầu tiên của con người khi gặp phải nguy hiểm.
Một bộ mặt đàn ông trước mắt này chính là bộ mặt khác của thái tử mà cô chưa bao giờ gặp qua. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ là người dễ chọc, không ai là không sợ hắn, cũng có lúc hắn tức giận khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhưng cô cũng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng như hiện tại của hắn, cảm nhận sự nguy hiểm của hắn có thể khiến cho cô bị thương.
Hăn tiến tới càng gần thì cô lại càng lui về phía sau.
“Anh thái tử, đây là nhà hàng, anh bình tĩnh một chút…. Em không biết rốt cuộc Thi Dạ Chiêu đã nói với anh thế nào, nhưng sự thật tuyệt đối không như những gì anh đang nghĩ!”
“A…? Chuyện đó thực sự là thế nào?”
Hắn nhẹ cười.
“Quả thật là chúng ta cần làm cho rõ ràng, nào, Tiểu Tịch lại đây.”
Giọng anh chuyển sang dụ dỗ, nhưng điều này lại khiến cho người ta sởn gai ốc.
Cô cắn môi, lại nhớ tới cuộc nói chuyện với ông nội Hoàng Phủ Duyệt trong thư phòng của nhà lớn Hoàng Phủ.
“Tiểu Tịch, chúng ta nợ nhà họ Thi một ân tình, năm đó nếu không có Thi Dạ Chiêu, chỉ sợ anh Thái tử của con ngay cả thi thể cũng không thể tìm được. Nên ta đã hứa với Thi Dạ Chiêu, chỉ cần cậu ta mở miệng, sẽ thỏa mãn một yêu cầu của cậu ta. Mà hiện tại cậu ta lại đến nói yêu ra yêu cầu của bản thân, nên chúng ta không thể thất tín với người ta được. Tiểu Tịch, con là một đứa bé hiểu chuyện sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ông nội chứ?”
Trữ Dư Tịch cúi thấp đầu, khuôn mặt bị bóng tối làm cho người ta nhìn không rõ biểu hiện.
Không khí giữa hai người rơi vào trầm mặc.
“Thi Dạ Chiêu…. Hắn không phải là người tốt.”
Cô nói.
Ông nội Hoàng Phủ Duyệt bật cười haha.
“Nêu nói như vậy, gia đình Hoàng Phủ chúng ta cũng có bối cảnh hắc đạo, Tiểu Tịch, trên thế giới này tuyệt đối không có người nào tốt hoặc xấu. Người đối tốt với chúng ta, chắc chắn chúng ta cũng không bạc đãi người, nếu không thì ta chính là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Trữ Dư Tịch nhắm mắt thật chặt một lúc mới mở ra, bàn tay nắm chặt khiến óng tay đâm sâu vào thịt lòng bàn tay.
“Ông nội, nếu con nói…. Hắn ta đã từng…. cường bạo con thì sao?”
Hành động vuốt râu của Hoàng Phủ Duyệt không vì câu nói của cô mà dừng lại chút nào, chỉ híp mắt cười.
“Chuyện này, ta biết.”
Ông biết?!
Trữ Dư Tịch bỗng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đều lộ ra vẻ không thể tin nổi.
“Ông nội cũng đã từng có một thời trẻ tuổi, loại chuyện giữa nam và nữ này không thể nói rõ ràng được, là do cậu ta quá để ý con nên mới kìm lòng không được, nói là hắn cường bạo con có phải là đã quá nghiêm trọng rồi hay không, mà hơn nữa không phải con cũng đã trút giận lên cậu ta rồi hay sao?”
Hoàng Phủ Duyệt nói lời xoay chuyển cục diện một cách rất hợp tình hợp lí.
“Tiểu Tịch này, một nhát dao kia quả thật là thiếu chút nữa là lấy mạng của cậu Thi đó rồi…, ông Thi cũng đã hiểu quá rõ đứa con trai này của hắn, con xuống tay có phải là đã quá nặng rồi không?”
Ánh mắt Trữ Dư Tịch càng ngày càng trở nên tối đi. Trong lòng cô lúc này càng hận sao Thi Dạ Chiêu không chết ngay đi được thôi. Hóa ra, con người ta có thể vô liêm xỉ đến mức độ này sao?!
Hóa ra, Hoàng Phủ Duyệt đường đường vô cùng yêu thương cô, nhưng ông ta cũng không bao giờ quên được cô còn là con cháu của nhà họ Trữ.( Chuông:Tức là con cháu của kẻ làm bề tôi, làm trâu làm ngựa cho nhà ông ta đó ạ, đọc đến đây tức ói cả máu >_…
Hoàng Phủ Duyệt vuốt bộ râu bạc phơ, thở dài nói.
“Ai, cũng được. Quả thật là rất không công bằng với con. Ngay cả Chiêu Nhân cũng không khỏi trách cứ lão già hồ đồ là ta đây nữa.”
Trữ Dư Tịch cũng tự nhiên hiểu rõ đây là do Hoàng Phủ Duyệt cố ý nói như vậy.
Trữ Chiêu Nhân trung thành với nhà Hoàng Phủ phải nói ai có ai là không biết, cô cũng hiểu rõ cha mình, nếu như ông còn sống, cho dù không muốn bỏ qua cũng sẽ cắn răng chịu đựng trong lòng mà đáp ứng ông ta.
“Con về trước đi, để ta suy nghĩ cách khác.”
Hoàng Phủ Duyệt tay chống quyền trượng, vẻ mặt ngượng nghịu nhíu mày suy tư, bước đi chậm chạp.
Trữ Dư Tich đứng dậy tiến tới đỡ ông ta.
“Ông nội, người không cần phải khó xử, con chấp nhận.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Duyệt lóe lên, phủ lên tay cô, nở nụ cười từ ái.
“Uất ức cho con rồi, đứa trẻ này.”
Cô lắc đầu, khó khăn nặn ra một nụ cười yếu ớt.
“Tiểu Tịch à, cũng chỉ cần hai năm thôi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh thôi…”
Câu nói kế tiếp của ông ta, nửa chữ cô cũng không nghe nổi vào đầu nữa.
Chỉ biết đây là vận mệnh của cô.
Từ trong đáy lòng cô thầm cười lạnh. Rốt cục là do kiếp trước cô đã làm chuyện xấu xa đến mức như thế nào, nên kiếp này ông trời lại có thể trừng phạt cô, một chút cũng không bỏ qua cho cô như vậy?
Cô xuất thần một lúc lâu, cho đến khi phát hiện ra thái tử đến gần hơn trước mắt cô. Lúc này cô mới ý thức được mình cần phải lẩn tránh anh nhưng đã không kịp nữa rồi. Hắn đã chế trụ được chân cô.
“Còn muốn chạy trốn tới chỗ nào nữa? Nơi này đã bị tôi bao hết, không có mệnh lệnh của tôi, cho dù là ai cũng đừng nghĩ có thể tiến vào được, càng đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa.”
Cô đón nhận sự phẫn nộ của hắn bằng ánh mắt ẩn nhẫn, dưới đáy mắt là một vầng sáng nhỏ không cách nào phá đi được.
Ánh mắt cô, giống như một thanh đao khoét sâu vào trong lòng trong máu của hắn. Cô cố gắng dùng tay để giữ khoảng cách với hắn, càng khiến hắn thuận lợi nắm được cổ tay cô. Cô nhấc chân lên định đá hắn lại bị hắn nhanh hơn một bước tiếp được và áp chế hành động của cô. Cô đấm hắn lại bị hắn bắt được xoay ngược trở lại.
Hai tay cô bị hắn bắt chéo ra sau lưng, hắn lại với tay lấy cà-vạt của mình để trói chặt cô không sao nhúc nhích nổi, hắn cũng chẳng thèm quan tâm cho dù cô đã hét chói tai mà vác cô lên, kéo khăn trải bàn sang một bên, rồi bắt cô nằm úp sấp ở trên mặt bàn, thô lỗ chen vào giữa đùi cô, nửa người đè lên người cô, vén mái tóc cô lên, lại nhẹ nhàng hôn xuống trên mặt cô.
“Chúng ta ‘làm’ một lần được không?”
“Anh thái tử! anh buông ra! Anh khiến cho em thật sự thất vọng! Anh thái tử! Anh là tên đần dộn! Anh thà tin hắn cũng không muốn tin em!”
Trữ Dư Tịch sợ nhất là bị người khác trói chặt, những lúc đó sẽ khiến cô nhớ lại một màn kia, nỗi sợ hãi quen thuộc kia khiến cho giọng nói của cô bắt đầu trở nên rung rẩy.
Thái tử cười lạnh lùng, cởi áo sơ mi, rồi lại xé váy của cô, vo thành một cục trực tiếp nhét vào trong miệng cô.
“Đối với tôi ai cũng không đáng tin, ai nói cái gì thì bây giờ tôi cũng không muốn nghe, hiện tại tôi chỉ muốn làm một việc mà trước nay chưa có đủ nhẫn tâm làm…”
Nụ hôn của hắn rơi xuống bờ vai mịn màng của cô, hắn hà hơi nóng như lửa, xoay mặt cô lại ép buộc cô nhìn thẳng, trong đôi mắt đầy sợ hãi của cô hắn nói ra hai chữ tàn nhẫn.
“Với em.”
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lột toàn bộ váy áo trên người cô ra, còn cô thì vẫn không ngừng vùng vẫy, tư thế như vậy của cô càng khiến cho việc cô muốn đá hắn trở nên bất lực, toàn bộ sức lực cô dường như sắp cạn kiệt.
Tay hắn vuốt ve từng tấc da thịt của cô mang theo chút sự trân trọng một hồi quanh bờ lưng bóng lóng, lại không ngừng tru du lên xuống theo đường cột sống của cô, nó giống như một đuôi cá
Khuất Phục Khuất Phục - Tâm Thường