Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Thường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 588 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91: Chương 77
goài cửa không có một bóng người nào, tâm trạng của thái tử trong lúc đó cũng trầm xuống.
Ngẫm lại, làm sao cô vẫn có thể ngốc nghếc ngồi đợi hắn ở cửa mãi như thế được. Lúc vừa rồi ngồi trên giường ngẫm nghĩ, thân thể mềm mại của cô vừa rồi còn dựa ở lưng hắn, trong giọng nói còn khàn khàn nức nở yếu đuối, trong lòng hắn lại dấy lên đau đớn một hồi.
Có thể hắn không biết rằng phụ nữ vốn luôn ngốc nghếch như thế. Ngồi ở giữa cầu thang, cô nghe thấy tiếng hắn mở cửa rồi lại đóng cửa, thấy ánh sáng điện cảm ứng nơi hành lang vừa bật lên lại bị tắt đi.
Khóe miệng cô nở một nụ cười thảnh nhiên.
Anh thái tử, căn bản anh cũng thích em, quan tâm em có phải hay không?
Kết quả cô thật sự không rời đi thu được thật sự là không tồi, không khác biệt một màn nay cho lắm.
Anh yêu hoặc là không thích em.
Yêu là ở chỗ này.
Không tăng không giảm.
Anh thái tử, anh để ý hoặc là không cần.
Em cũng ở nơi đó.
Yêu anh…. Tình yêu không tăng cũng không giảm.
Nếu như thật sự yêu, cái gì mà tính khí cũng không bằng một hành động nhỏ nhặt này.
Tình yêu khiến cho con người ta trở thành tiện nhân (hèn mọn), cam tâm tình nguyện đem chính bản thân mình trở thành kẻ hèn mọn, mà lại vẫn có thể quật cường đứng thẳng lưng mà ngẩng cao đầu, chẳng qua là chỉ mong muốn đối phương ột câu trả lời thật lòng mà thôi.
Mặc dù sau cùng cũng thua trong tình yêu, cũng sẽ có một cái nhìn đầy đủ cả về thể xác lẫn tâm hồn, hẳn không lưu lạc đến độ không biết chôn giấu linh hồn nơi đâu.
Buổi sáng ngày hôm sau, thái tử giáp mặt với Hoàng Phủ Dận ở công ty. Không thể không nói, hai đứa con trai xuất sắc này tuyệt đối là kế thừa những gen ưu tú nhất của ông ta.
Chuyện đêm qua, một chữ Hoàng Phủ Dận cũng không nói, trong công việc thì vẫn nghiêm khắc như thường ngày. Năm tháng qua đi không lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt ông ta, dáng người vẫn cao lớn rắn rỏi không thua kém bất cứ kẻ nào, thậm chí trông ông còn có thêm một chút sức quyến rũ của một người đàn ông nếm trải sự đời thành thục rồi.
Trong khi đó, bộ dáng của thái tử càng trở nên rã rời sau ngày hôm qua. Rốt cục Hoàng Phủ Dận cũng có thời gian rảnh rỗi, khó có được thời điểm ông ta tâm bình khí hòa như hiện tại nói chuyện phiếm cùng với con trai.
“Nghe nói con với Tiểu Tịch ở cùng một chỗ? Đứa trẻ đó không tồi, con không cần phải đùa giỡn người ta.”
Thái tử tự nhiên cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm cùng ông ta bao giờ.
“Ông vẫn có thời gian đi quản chuyện tôi ở cùng một chỗ với ai sao?”
Hắn hừ lạnh lùng.
“Đừng trách Triệt vô tình vô nghĩa, tất cả đều do phúc của ông ban tặng đó.”
Một câu này khiến cho đôi lông mày rậm của Hoàng Phủ Dận nhăn lại, ánh mắt sắc nhọn quét đến bảng lịch công tác trên bàn làm việc, không khỏi càng nhíu mày sâu hơn.
Thía tử ra khỏi công ty mà oán khí trên người ngập tràn. Tại sao ai cũng nói hắn mới là kẻ đùa bỡn cô?
Lại cứ gặp hắn là lại nói hắn không nên động tâm, sau đó còn khuyến mại mà hắt thêm cho hắn một chậu nước lạnh.
Hắn đột nhiên dừng bước.
Động tâm! Con mẹ nó thật sự là không nên động tâm mà, hại hắn trở nên không còn là chính mình!
Hắn đi đến bênh viện thăm Tân Tiệp một chút. So với ngày hôm trước thì hôm nay tình trạng của Tân Tiệp đã khá hơn một chút, chỉ là nhìn qua sắc mặt thật sự vẫn xám xanh như cũ.
Tân Tiệp là một người con giá Giang Nam xinh đẹp, sau khi gả đi đã bao nhiêu năm nay, vẫn xinh đẹp như cũ, so với lúc trước thì càng dịu dàng hơn nhưng cũng không kém phần cứng cỏi hơn. Dù sao thì làm lão bà của Hoàng Phủ Dận cũng không thể quá mức nhu nhược được.
Tân Tiệp nằm trên giường, nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh nắng vàng trời xanh diễm lệ.
“Luật.”
Thái tử bước tới bên giường.
“Mẹ muốn xuất viện.”
“Không được.”
Thái tử không chút lưỡng lự trực tiếp từ chối yêu cầu của bà. Tân Tiệp vừa định nói cá gì nữa thì di động của thái tử vang lên, trên màn hình nhấp nháy lóe lên hai chữ khiến cho ánh mắt hắn thân trầm lại, đi ra bên ngoài ban công, mới ấn nút nhận cuộc gọi.
“Thái tử, em là Tiểu Tịch.”
“Chuyện gì?”
“Ưm, em muốn…. Hẹn anh ăn cơm chiều.”
“Tôi không rảnh.”
“Anh thái tử…”
Giọng nói của cô mang theo điệu bộ hờn dỗi. Khó có được mấy khi cô làm nũng với hắn, thái tử cảm thấy tâm có chút động, đầu bắt đầu nóng lên đáp ứng yêu cầu của cô.
Vừa lúc hắn định rời đi thì đụng phải Thi Dạ Chiêu tới thăm Tân Tiệp. Trước mặt Tân Tiệp, bọn họ làm đủ thứ để diễn trò. Trong thang máy thái tử làm điệu bộ như một người không quan tâm đến bất cứ sự việc nào xung quanh mình, còn Thi Dạ Chiêu thì không chút để ý về điều đó.
Thái tử vừa bắt đầu khởi động xe, thì lại nhìn thấy Thi Dạ Chiêu đứng ở đằng xa như đợi hắn, hai tay thong thả đút vào túi quần, đứng nghiêng người ở đó chờ hắn từ bao giờ.
Thái tử luôn không có nhiều kiên nhẫn, đợi hồi lâu cũng không thấy hắn ta lên tiếng nói chuyện, vừa muốn nhấn ga thì lúc bấy giờ Thi Dạ Chiêu mới lên tiếng.
“Có một việc, Tiểu Tịch hình như còn chưa nói cho anh biết…”
….
“Không được.”
Hoàng Phủ Triệt lạnh nhạt nói, dừng xe.
Di động chuyên sang bên tay kia, trên tay ôm cẩn thận một bó hoa diên vĩ tím lớn.
“Tôi không ở đây lâu, không có thời gian tiếp cô.”
“Em đến đây để bồi dưỡng tình cảm với anh, anh lại muốn đi đâu?”
Kỳ Ngải Văn đi đến bên giường trong phòng thuê ở khách sạn của anh. Cô ta có cảm giác chắc chắn anh sẽ đi ra ngoài. Là anh cố ý tránh cô ta, cô ta cũng biết điều đó.
Hoàng Phủ Triệt một thân áo quần tây màu đen bao lấy thân thân thể hoàn mỹ cường tráng nổi bật giữa một đám người châu Âu cao lớn, trông anh không hề kém cỏi ngược lại trông rất bắt mắt. Hơn nữa, chiếc kính râm anh đeo còn càng làm tôn lên vẻ nghiêm trang lạnh nhạt của anh hơn.
Anh không muốn quan tâm đến những vấn đề rắc rối của cô ta, liền tùy tiền lấy cớ cắt đứt cái đuôi của cô ta.
Kỳ Ngải Văn vô cùng buồn chán quăng mạnh điện thoại đi, lăn qua lăn lại trên giường một hồi, đảo mắt một hồi, trong đáy mắt hiện lên ý cười gian xảo.
Nơi này là một thị trấn nhỏ ở Frankfort. So với những nơi đô thị thành lớn ở nước Pháp thì nó càng có vẻ nhỏ bé hơn. Người dân ở đây không nhiều lắm, khắp nơi chỉ tản mác một loại nhịp sống nhàn nhã, trên đường cũng chỉ có một vài chiếc xe nhỏ dành cho du khách mướn để đi lại ngắm cảnh. Ở đây người ta chỉ thích thú hơn cả với việc uống bia nói chuyện phiếm.
Thị trấn nhỏ này là nơi mẹ của anh thích nhất.
Bở vì nơi này là nơi gắn liền với đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm của bà.
Một khu nghĩa trang công cộng, vẫn ở góc đó. Âm thầm là nơi yên nghỉ của một người phụ nữ.
Anh mang theo bó hoa diên vĩ tím nhẹ nhàng đặt xuống trước mộ.
Trên tấm bia đá lạnh lẽo trước mộ chỉ ghi có một chữ.
Diên.
Hoàng Phủ Triệt đứng ở trước bia mộ, thật lâu không nói gì. Anh chỉ có thể dùng cách của chính bản thân mình – yên lặng như thế coi như truy điệu bà.
Bà là một người phụ nữ ưa sự thanh tịnh, một người phụ nữ như vậy, nhưng khi chìm đắm vào trong tình yêu lại không kém phần sôi trào nhiệt huyết.
Về chuyện tình cảm năm xưa có chút khúc mắc của bà với Hoàng Phủ Dận, anh cũng không muốn đi so đo gì thêm nữa.
Anh cứ yên lặng như vậy, đứng bên phần mộ của bà cả một ngày.
Hiện tại con rất tốt, người cứ yên tâm.
Vào ngày này sang năm, con sẽ lại tới thăm người.
Con đi đây.
Đúng rồi.
Có một người con gái.
Bóng lưng của cô ấy rấy giống với người.
Nếu có cơ hội, con sẽ đưa cô ấy tới gặp người.
Hẹn gặp lại vào sang năm.
Hoàng Phủ Triệt rời đi, rơi này so với trước kia khi anh tới cũng vẫn như thế. Anh ở bên ngoài ăn một chút gì đó, sau đó một mình đi dạo trên đường, đến lúc mệt mỏi thì ngồi xuống ghế dài trên quảng trường để nghỉ một lát.
Thấy một đôi tình lữ cãi nhau, có vẻ như cô gái đã chịu đả kích lớn, còn người đàn ông thì cũng không có quay đầu lại mà một đường bước thẳng đi, còn cô gái thì ngồi phịch xuống ghế đối diện mà gào khóc không còn để ý một chút hình tượng nào nữa.
Hoàng Phủ Triệt coi như được chứng kiến một hồi kịch tính trên đường bát nháo.
Không biết tại sao đến đây anh lại nhớ tới Nhan Loan Loan.
Không biết đến lúc bọn anh chia tay, cô sẽ biến thành một người như thế nào?
Anh bật cười.
Thật khó có thể liên tưởng Nhan Loan Loan với người phụ nữ nghèo túng chật vật liên tưởng cùng với nhau phải không.
Sau khi người phụ nữ đối diện đã khóc lóc qua một hồi, mới lau khô nước mắt một cái, rồi lại hất tóc một cái tiêu sái bước đi, trên mặt không còn sót lại một chút nào gọi là đau khổ cả, trước khi đi còn lườm anh một cái không chút e dè nào.
Anh không khỏi cười nhẹ.
Có lẽ Nhan Loan Loan cũng sẽ giống như người phụ nữ kia lúc này, tiêu sái, không chút lưu luyến nào chăng?!
Giống như anh, rất ít khi dừng chân đâu đó vì lưu luyến điều gì.
Nghĩ như vậy, anh bỗng nhiên cảm thấy bi ai, tình cảm của con người, thật sự là có thể tùy ý như thế sao?! Nói muốn ở cùng một chỗ thì sẽ ở cùng một chỗ, nói ra đi thì sẽ ra đi, nói chia tay thì sẽ chia tay ngay được sao?!
Phật nói: Vạn vật sinh ra, đều do duyên phận, ngẫu nhiên gặp nhau, đến cuối cùng sẽ quay đầu lại, nhất định sẽ ở cùng nhau một đời, chỉ vì một khoảnh khắc nào đó ánh mắt giao nhau.
Anh nhắm mắt lại, từ trước tới giờ, nháy mắt lại hiện ra cảnh tượng từ lúc anh gặp cô đến nay. Mỗi một khoảnh khắc đều được khắc sâu trong tâm trí anh.
Anh không phát hiện ra được biểu tình trên mặt anh lúc này, ngay cả khóe mắt và đuôi mày đều không kìm được mà chìm sâu trong đoạn hồi ức ôn nhu.
Lúc anh lấy lại được tinh thần thì cũng là lúc phát hiện điện thoại đã ấn nút gọi từ bao giờ. Vạn dặm xa cách anh nghe được giọng nói rõ ràng của cô vang lên qua điện thoại như len lỏi vào trong tim anh khiến nó lỗi nhịp.
“Mars?”
“Đã nhận được quà chưa?”
Nhan Loan Loan vừa mới mở hộp quà, trong đáy mắt thoáng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng dần trở nên ẩm ướt. Đó là bộ lễ phục mà lúc cô và Hạ Tử Dụ đi dạo phố nhìn trúng.
Đó là thứ duy nhất mà cô cảm thấy thích trong buổi ngày hôm đó thì bị người ta mua mất. Cô không biết rằng, biểu cảm thất vọng của cô khi đó lại hoàn toàn rơi vào trong mắt anh.
Nhan Loan Loan không nghĩ tới anh lại tặng cho cô bộ lễ phục này, hơn nữa trên bộ lễ phục này lại được chuyên gia khảm thêm hai ngàn một trăm viên kim cương nhỏ.
Hôm nay vừa đúng là ngày sinh nhật 21 tuổi của cô. Hai ngàn một trăm viên kim cương kia lại càng có ý nghĩa hết sức đặc biệt với cô hơn càng khiến trái tim cô như bị tan chảy ra vậy.
“Hóa ra anh còn nhớ rõ…. Cám ơn anh, em rất thích…”
Cô cắn chặt môi, để cố gắng kiềm chế cảm xúc đang kích động của bản thân.
“Mars, em…”
Hoàng Phủ Triệt yên lặng nghe giọng nói của cô, trái tim dập dờn này khiến anh có chút cảm giác quen thuộc.
Anh nhỡ rõ cái cảm giác này. Ngay lần đầu tiên gặp Nhan Loan Loan đã khiến anh động tâm, giống như anh đang đối diện với lòng súng rồi.
Đúng là người con gái đó, là người được phái tới để lấy mạng anh mà. Anh biết rõ chính bản thân mình luôn lạnh lùng vô cảm, anh hận việc bị người khác lừa gạt.
Giống như là để che giấu cái sự thật này, cho lên khi đầu súng hướng đến anh, anh cũng không có nửa điểm do dự, liền bóp cò, kết thúc sinh mạng của cô, đồng thời cũng kết thúc chính cái thứ tình cảm buồn cười của chính anh.
Chuyện cũ theo gió bay, anh đã sớm quên, nhưng cũng không thể nào quên được, cảm giác tâm động lúc đó. Hóa ra toàn bộ những chuyện giữa anh và Nhan Loan Loan cũng chỉ có thể dùng hai chữ ‘động tâm’ mới có thể giải thích nổi.
“Loan Loan…”
Anh gọi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng.
Thoáng nghe đâu đó vang lên tiếng hô hấp nhẹ nhàng, mà trong ngực lại dâng trào lên một thứ gọi là nỗi nhớ chân tình.
“Mars, em cũng có quà muốn tặng cho anh.”
Ánh mắt xinh đẹp của Nhan Loan Loan tập trung trên bức tượng điêu khắc hình anh, những ngón tay nhẹ lướt qua từng đường nét trên bức tượng.
“Được, chờ anh trở về, chờ anh.”
Hoàng Phủ Triệt cúp điện thoại, lại tiếp tục chìm vào trong suy nghĩ, sự vui mừng này của cô thật ra cũng không bằng việc anh trực tiếp đặt vé máy bay trở vè bên cô.
Anh đã lên kế hoạch vào ngày mai sẽ quay trở về, nhưng càng nghĩ anh càng cảm thấy bản thân mình không đợi được đến ngày mai nữa rồi, anh chỉ hận không thể nào chỉ trong nháy mắt một cái là có thể ở bên cạnh cô được.
Chờ anh.
Chờ anh.
Hai chữ này giống như ma chú luôn vang bên tai cô.
Tiếng đập cửa vang lên, cô vội lau khô nước mắt.
Là thuộc hạ của Cosmo, cung kính lễ độ.
“Nhan tiểu thư, tiên sinh phái tôi tới đón cô.”
Cô vuốt cằm, cắn môi, trong tay ôm chặt chiếc hộp đựng bộ lễ phục vô giá đối với mình, lại lấy một điệu bộ như quyết tâm chịu chết lên xe của bọn họ.
Cosmo nhìn thấy bộ lễ phục trên người Nhan Loan Loan, đôi mắt như đôi mắt chim ưng nheo lại, đáy mắt lộ ra tia hung ác.
Nhan Loan Loan tao nhã ngồi đối diện hắn, lại giơ ly rượu đỏ trong tay lên thay cho lời chào, không đợi hắn có phản ứng gì, liền nhấp nhẹ một chút, hương thơm thanh thuần của loại rượu quý quyện quanh đầu lưỡi, vẻ mặt hết sức hưởng thụ.
Cô ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt nghiêm túc khác thường của hắn, thì mở miệng cười đầy phong tình vạn chủng.
“Không phải là tổ chức sinh nhật cho tôi sao? Tại sao lại trông khó coi như vậy?”
Thái tử đến chỗ hẹn, Trữ Dư Tịch đã sớm ngồi tại đó từ bao giờ.
Trên người cô mặc một chiếc váy màu vàng, kết hợp với vẻ mặt thanh thuần, trông rất xinh đẹp.
“Anh thái tử, anh tới rồi.”
Cô mỉm cười tươi như hoa, trông vấn vô cùng cuấn hút như cũ.
Thái tử dời tầm mắt, ngồi xuống, ý bảo phục vụ mang thức ăn lên.
Trong suốt bữa ăn, hắn không mở miệng nói qua một câu. Trữ Dư Tịch vẫn làm như không thấy bộ dáng lạnh lùng của hắn, cô tự tìm mấy chủ đề để tự hỏi và đáp.
Đến cuối bữa ăn, món tráng miệng được đưa lên là món kem phủ socola mà cô thích nhất với hai màu trắng và nâu đen là chủ đạo.
Cô cầm chiếc thìa bằng thép nhỏ lên, từng chút từng chút xúc bánh ăn ngon lành, dường như mỗi một muỗm ăn vào trong miệng đều làm cho con người ta cảm nhận được sự hưởng thụ, cũng không tránh khỏi việc kem có dính trên khóe môi, cô cũng chỉ đưa đầu lưỡi nho nhỏ liếm qua liếm lại cho sạch.
Môi bị kem lạnh dính vào càng trở nên hồng nhuận, bộ dáng thỏa mãn của cô như thế này là thứ hấp dẫn trí mạng đối với thái tử.
Để thoát khỏi việc bị hấp dẫn bởi điều đó, thái tử cố ý đi đến bên cửa sổ cách đó không xa gọi điện thoại cho Doãn Vệ Hoài, rồi mới quay trở lại tiếp tục kiên nhẫn nhìn cô thưởng thức mỹ vị.
Trữ Dư Tịch cố gắng khiến cho bản thân phải vui vẻ ra mặt đến cực điểm, chuyên tâm thưởng thức món ăn cô thích. Chờ cho đến khi cô ăn hết đến muỗm kem cuối cùng, rồi dùng khăn ăn lau miệng, đến lúc này mới phát hiện ra rằng cả nhà hàng hiện tại chỉ có bàn của hai người bọn họ là có người ngồi.
Cô kinh ngạc, nhìn ngó xung quanh.
“Anh thái tử, mọi người đi đâu hết rồi?”
“Đi rồi.”
Anh lạnh nhạt đáp lại, tự nhiên ngoắc ngón tay ý bảo cô.
Cho đến lúc này, trong lòng Trữ Dư Tịch mới nhảy bùm bụp, bắt đầu cảm thấy khẩn trương mím môi lại, đi đến trước hắn, chỉ còn cách khoảng hai bước nữa, thì đột nhiên bị anh kéo vào trong lòng, ngồi lên đùi anh.
Bị bất ngờ, cô cố gắng nuốt sự kinh ngạc xuống, lại bị anh ép phải ngẩng đầu lên.
Ánh mắt thái tử chăm chú nhìn, lúc này cô mới phát hiện trong đáy mắt anh kìm nén đầy dục vọng muốn phá hủy mọi thứ.
Người đàn ông này khi tức giận, con ngươi luôn có thể trở nên kinh diễm (kinh hoàng +xinh đẹp) đến lạ thường, thậm chí còn giống với nét tươi cười. Cô nín thở trong giây lát. Cảm thấy được thái tử trước mắt này không còn giống với con người mà cô quen biết trước kia.
Lúc này, nhìn vào anh khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, đáng sợ như phải đối mặt với một mãnh thú tàn bạo.
“Anh thái tử…”
Cô thử mở miệng thăm dò, nhưng lại càng khiến anh phải dùng lực ở tay mạnh hơn, mạnh đến nỗi như muốn bóp nát tay cô ra vậy.
Anh chợt cúi đầu, môi mỏng như có như không chạm nhẹ bên tai cô, mỗi một chữ anh nói ra lọt vào tai cô, đều là từ trong răng anh thoát ra, giọng nói đó, như là một giọng nói vang lên từ nơi địa ngục vậy.
“Lên giường với hắn ra cảm giác thế nào?”
Nháy mắt, những lời nói anh thốt ra khiến cho cô dường như quên cả việc phải hô hấp.
Không.
Là không thể nào thở được.
Sắc mặt cô trở nên trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào.
Cô biết ngụ ý trong lời nói của anh không phải là muốn biết đã có chuyện gì xảy ra vào ngày ấy, mà là…. Ba năm trước đây…
“Tôi lại hiểu lầm em rồi sao? Bây giờ, em cũng muốn nói cho tôi biết là giữa các người không hề phát sinh chuyện gì sao?
Thái tử nhậm nhẹ vành tai mượt mà của cô, ngón tay không chút kiêng dè gì lần mò theo chiếc váy cô đang mặc thăm dò, bắt đầu là từ nơi quần lót của cô, không một chút báo trước nào, đột nhiên đâm vào trong thân thể khít khao của cô.
“Nơi này cần đàn ông đến vậy sao?”
Một chút đau đớn kia nhanh chóng lan ra toàn thân…
….
Hết chương 77
Khuất Phục Khuất Phục - Tâm Thường