Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Thường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 588 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Chương 68
ditor: Chuongnhobe
Trữ Dư Tịch ngồi xếp bằng trên nền xi măng của thềm cản gió ở bờ biển. Thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn thời gian tích tắc trôi trên chiếc di động.
Anh tắt máy điện thoại, nên cô chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh.
“Anh thái tử, em đang chờ anh ở chỗ bồn hoa nhỏ trên quảng trường trước tòa nhà A.”
Tin nhắn đã gửi đi được một giờ rồi. Mà vẫn không tháy có hồi âm, hay gọi điện thoại trả lời.
Hạ Tử Dụ đọc qua tin nhắn một chút rồi xóa đi. Nghĩ một chút rồi tắt máy đi, rồi mới đặt điện thoại vào trong túi quần hắn.
Đứng trước gương ở trong phòng tắm, cô vò rối đầu của chính mình, khẽ cắn môi rồi tự mình cào lên trên thân thể mình rất nhiều vết sước. Cởi bỏ áo ngủ, rồi xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh người đàn ông đang hôn mê không biết gì toàn thân lõa lồ, ôm vào trong lòng, rồi nhẹ nhàng hôn lên mi tâm ( giữa hai lông mày đấy ạ!) và môi của hắn.
Môi, tay cô lại trượt xuống phía dưới, bàn tay mềm mại vẫn cứ tiếp tục đi xuống dừng lại ở trên bụng dưới của hắn, vẽ vòng vòng vài lượt, rồi lại tiếp tục đi xuống, xuyên qua ‘bụi cỏ’ cầm bộ phận đàn ông của hắn còn đang mềm nhũn mà xoa nắn.
May mắn là, cô đã dùng lượng dược vừa phải, chỉ khiến cho ý thức của hắn bị hôn mê, nhưng thân thể của hắn vẫn còn sinh ra phải ứng được. Dưới sự xoa nắn nhiệt tình của cô, bộ phận đàn ông của hắn dần thức tỉnh, dần ngẩng cao đầu rồi đứng sừng sững lên cứng như sắt. Sau đó cô ngậm chặt nó vào trong miệng… (Chuông: phun máu lênh láng… )
Lặp đi lặp lại động tác nuốt nhả, đầu lưỡi linh hoạt liếm lại như vẽ, câu rồi lại cuốn lấy, bàn tay mềm mại cũng liên tục lên xuống khuấy động…
Cô biết cách để khiêu khích hắn, hãm nhập thần trí đang hôn mê của hắn trong mơ hồ, khiến luông nhiệt khí của hắn dần tập trung nơi bụng dưới, khiến cho vật nam tính kia càng lúc càng cứng rắn lại được một luông nhiệt ấm nóng trơi ẩm khít khao quấn lấy, vô cùng thoải mái.
Tới lúc sắp đến cao trào, Hạ Tử Dụ tự mình để cho hắn tiến vào cơ thể mình, một luông nhiệt mạnh mẽ dâng lên bắn vào trong cơ thể cô.
Duy trì tư thế như vậy cho đến khi bình tĩnh lại, Hạ Tử Dụ mới nằm xuống bên cạnh hắn, kéo cánh tay của hắn ôm lấy cơ thể mình, tiện tay kéo chăm đắp kín.
Trong mũi đều ngửi thấy mùi hương của hắn, cả đêm Hạ Tử Dụ không ngủ được, tâm tư rối loạn như tơ vò, cho đến khi trời bắt đầu hửng sáng mới chìm vào trong giấc ngủ được.
Mới sáng sớm, thái tử bỗng nhiên tỉnh dậy. Đầu đau như muốn nứt ra, hắn nhíu mày, dùng ngón tai xoa huyệt thái dương. Qua nửa giây, đã khôi phục lại phản ứng.
Nơi này không phải là nhà của hắn, cũng không phải là khách sạn. Là…. Nhà của Hạ Tử Dụ.
Người nằm bên cạnh hắn, không phải là Trữ Dư Tịch, mà mà Hạ Tử Dụ.
Hắn ngồi xụp xuống cảm giác kinh hãi, toàn thân đau nhức mệt mỏi, cảm giác này giống như là…. Liếc mắt một cái, nhìn thấy vỏ chai rượu đã hết ở trên bàn trà, quần áo của hai người, rải rác từ sofa đến bên giường thành một đường đi.
Say rượu, túng dục…
Túng dục…
Hắn xốc mạnh chăn lên, hắn không phải là xử nam không có kinh nghiệm, nhìn đến dấu vết không sạch sẽ trên chiếc ga trải giường kia, cùng với những vết cào trên lưng của Hạ Tử Dụ kia, tất cả đều đã chứng minh với hắn một chuyện.
Mẹ nó!
“Hạ Tử Dụ cô đứng lên cho tôi!”
Thái tử không chút thương hoa tiếc ngọc nào dựng Hạ Tử Dụ dậy từ trong kinh hãi.
“Tối hôm qua sao lại thế này?!”
“Nhẹ tay một chút, toàn thân em còn đang đau nhức.”
Hạ Tử Dụ cùng lắm chỉ mới ngủ được có hơn một giờ một chút, trông rất lao lực, sắc mặt tái nhợt. Nhìn bộ dạng suy yếu của Hạ Tử Dụ như vậy, trong lòng thái tử càng thêm buồn bực.
Làm sao hắn có thể uống nhiều đến như vậy được? Làm sao hắn có thể lăn qua lăn lại Hạ Tử Dụ thành bộ dạng như vậy được?
Hắn đang dựa đầu vào giường để nhớ lại những chuyện diễn ra đêm qua, lại phát hiện trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Hạ Tử Dụ cũng không phải chỉ đơn giản là đang ngủ, thân thể trần truồng bước xuống giường trước mặt hắn, đến phía bên kia giường cúi người xuống tìm quần lót.
Là Hạ Tử Dụ cố ý chổng mông về phía thái tử.
Hắn híp mắt lại, kéo Hạ Tử Dụ áp đến trên giường, bàn tay chạm đến giữa hai chân cô, dùng hai ngón tay thăm dò, quả nhiên là có dấu vết hắn đã đụng chạm đến cơ thể cô, nhìn cô bằng một ánh mắt đầy tức giận.
“Tôi lại lắn qua lăn lại cô nữa rồi hả?”
“Cũng không phải là lần đầu tiên.”
Hạ Tử Dụ cười như không sao cả.
Cô thản nhiên, ngược lại thái tử lại cảm thấy buồn bực.
“Tại sao không ngăn tôi lại?”
Hạ Tử Dụ chìa cánh tay đầy vết cào sước ra trước mặt hắn, buộc thái tử dừng cất tiếng muốn mắng.
Vọt vào trong phòng tắm, hắn muốn gọi cho Tiểu Cửu đến nhà lấy quần áo lại cho hắn, bỗng nhiên nghĩ đến Trữ Dư Tịch, cảm thấy kinh hoảng.
Nguy rồi!
Nha đầu ngốc kia chắc hẳn sẽ còn đứng ở đó chờ hắn chứ?!
Chờ sau khi hắn vội vã lấy quần áo mặc từ hôm qua mặc lại trên người, rồi cầm chìa khóa chạy đi xa rồi đến cả lời chào cũng không nói với Hạ Tử Dụ một tiếng mà đã rời đi, Hạ Tử Dụ liền chui vào trong bồn tắm nằm ỳ ở đó với vẻ mặt xám tro.
Trong lòng bàn tay thổi đầy những bong bóng xà phòng dưới tác dụng của ánh điện trở nên sặc sỡ đầy màu sắc, lại nhẹ nhàng thổi khẽ, khiến cho bong bóng vỡ tan.
Trữ Dư Tịch, coi như là ông trời đang khảo nghiệm tình cảm sâu đậm của các người đi.
… - -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đúng là một bồn máu chó thật là lớn a!!!
Không có gì để nói…
Đúng là ta muốn biết quan điểm của mọi người về cái bồn máu chó này…. A… nhẹ tay một chút…. Thân thể người ta còn đang khó chịu a…
Cái đó là… theo lệ cũ hàng năm, mặc niệm 100 lần 2 phút 2 phút 2 phút 2 phút2 phút 2 phút 2 phút 2 phút。。。 sau đó lặng lẽ bò xuống đê!
Editor nói ra suy nghĩ của mình: mọi người thông cảm cho thím tác giả, thím í quen chịu cảnh máu chó rồi, nên bây h mới phát điên phát cuồng với mấy cái phân đoạn máu chó này đó, mọi người thông cảm, cho thím ấy được xả kẻo thím ấy bị tự kỷ mấy!!! >
Khuất Phục Khuất Phục - Tâm Thường