An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 69
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:04:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Ngoại Truyện 3 (5)
ến sân bay, An Diệc Bác và Nhập Hồng đã chờ từ sớm. Nhập Hồng thấy sắc mặt Bùi Anh không tốt, lo lắng nhìn Nam Tĩnh một cái, Nam Tĩnh cho cô một ánh mắt nhờ giúp đỡ.
Nhập Hồng và An Diệc Bác cố gắng hoà giải, cuối cùng không khí giữa hai người họ cũng hòa hoãn một chút.
Trong thực tế cãi vã giữa người yêu với nhau thì không có cái gì đúng hay sai tuyệt đối. Vì lập trường của mọi người khác nhau, góc độ tư duy cũng khác nhau, tất nhiên sẽ có thái độ khác nhau.
Chú ý tới đáy mắt xanh đen của Nam Tĩnh, Bùi Anh cũng âm thầm hối hận, thật ra thì cũng không có gì, cô không nên bởi vì trong lòng mình khó chịu mà nổi giận lung tung với anh. Một nhóm bốn người sau khi ăn cơm xong từ trong quán cơm đi ra, An Diệc Bác ôm Nhập Hồng đi ở phía trước, Bùi Anh đi ở giữa, còn Nam Tĩnh thì đi sau cùng.
Bùi Anh suy nghĩ một chút, dừng bước lại, ngồi xổm xuống thắt lại dây giày.
Nam Tĩnh vừa mới bước lướt qua liền thấy cố tụt lại. Bùi Anh đứng dậy, thuận thế kéo tay anh lại.
Nam Tĩnh đi theo Bùi Anh trở về nước, hôn sự của hai người cũng coi như xong xuôi, ba mẹ Nam Tĩnh cũng đang chuẩn bị đi Trung Quốc thăm hỏi một chuyến, gặp mặt gia trưởng của Bùi Anh một lần.
Bùi Anh vì chuyện công việc mà hoang mang một hồi. Nam Tĩnh là con trai duy nhất trong nhà, tất nhiên là sẽ tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, dã tâm của anh bừng bừng, muốn một tay sáng lập đế quốc thương mại thuộc về mình. Bận rộn một hồi, thời gian trôi qua cực kì nhanh, đợi đến lúc Nam Tĩnh có thời gian rảnh rỗi, mới phát hiện ra đã mấy ngày mình chưa gặp người yêu.
Nam Tĩnh tắm xong, thay quần áo, đi đến tiệm bán hoa mua một bó hoa hồng thật lớn, hăng hái bừng bừng đi tới nhà trọ của Bùi Anh. Dọc đường anh không ngừng tính toán xem phải thuyết phục Bùi Anh thế nào để cô dọn tới sống chung với anh. Anh muốn để cô hiểu rằng, mặc dù anh rất tán thưởng việc cô cố gắng tự lập, nhưng anh vẫn là người đàn ông tương đối truyền thống, người đàn ông nên nuôi vợ con mình.
Đứa bé...... Nếu như sau này anh và Anh Tử có đứa bé, sẽ giống ai đây? Nam Tĩnh tưởng tượng, nhất thời cũng không thấy những đứa trẻ cả ngày chạy loạn kia đáng ghét nữa.
Anh trựa tiếp cầm chìa khóa mở cửa, trong phòng khách không có ai. Có tiếng nước chảy "Ào ào" trong phòng vệ sinh.
Anh đẩy cửa ra, không hề ngoài ý muốn thấy Bùi Anh ở bên trong, cô vẫn mặc áo ngủ, đang súc miệng.
Nam Tĩnh đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, "Con sâu lười, giờ này mới rời giường."
Bùi Anh được anh ôm, thân thể lại không ngừng run rẩy. Cảm thấy điều gì đó không đúng, Nam Tĩnh buông lỏng cánh tay, xoay người cô lại, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt hồng hồng, giống như vừa mới khóc xong.
Chỉ vài ngày không gặp, hình như cô đã gầy đi.
"Sao vậy, chỗ nào không thoải mái?" Nam Tĩnh dịu dàng hỏi, giúp cô vén tóc đã bị ướt ra sau lưng.
Đôi môi Bùi Anh giật giật mấy cái, yếu ớt nhào vào trong ngực anh.
Hiếm khi cô tỏ ra yếu ớt như vậy, Nam Tĩnh tất nhiên vô cùng thương xót, "Có phải nhớ anh không?" Anh vừa nói vừa ôm ngang cô đi tới phòng ngủ, "Đến đây, để anh thương yêu em một chút."
Ai ngờ Bùi Anh thay đổi sắc mặt, cắn anh một cái. Nam Tĩnh cúi đầu nhìn dấu răng mới xuất hiện trên cánh tay anh, cười nói: "Sao lại nghiêm túc như vậy. Chỉ đùa với em chút thôi, sắc mặt em không tốt lắm, anh dẫn em đi bệnh viện khám."
"Em không đi!" Bùi Anh nắm cổ áo của anh, lắp bắp nhìn anh, giọng nói nhỏ giống như con muỗi, "Hình như em...... Mang thai."
Bùi Anh nói xong hình như, thật ra là có thật. Chờ Nam Tĩnh lấy lại tinh thần để cô xuống, cô chạy vào phòng ngủ lấy tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện cho anh xem.
Vừa xem liền hiểu, Nam Tĩnh lẳng lặng nhìn chằm chằm tờ giấy xét nghiejm kia một lúc lâu, ánh mắt chuyển đến mặt cô, đột nhiên cười ngây ngô, hôn lên tờ giấy xét nghiệm một cái.
Trong lòng Bùi Anh vốn rất sự hãi, nay nhìn thấy phản ứng của anh, sự ngọt ngào dần lan tràn trong lòng cô.
Cô chưa kịp mở miêng, Nam Tĩnh giống như kẻ điên bế cô lên, hét to: "Bảo bối, chúng ta có con rồi!"
Đáy mắt Nam Tĩnh tràn đầy sự vui mừng và tình yêu say đắm, Bùi Anh nhìn mọt lúc, ngượng ngùng cúi đầu, vùi mặt lên cổ anh.
Nam Tĩnh yên tĩnh trở lại, cẩn thận đặt cô ngồi xuống, "Anh Tử, nếu em đã mang thai, chúng ta hãy mau kết hôn đi." Bàn tay to của anh chậm rãi vuốt ve sống lưng của cô, "Cũng không thể để cho con chạy phía trước chúng ta được."
Bùi Anh nhỏ giọng nói: "Tất cả nghe anh."
Mấy ngày nay tâm trạng của Nam Tĩnh đều rất vui sướng, trên đường đi đều ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên. Điều này khiến cho người âm trầm như Nam Cung Kỳ Áo không thể hiểu nổi, hỏi An Diệc Bác, An Diệc Bác bĩu môi, tiến tới bên cạnh anh ta nhỏ giọng nói: "Có gì đặc biệt hơn người, không phải là có cái kia sao."
Lúc đó Nam Tĩnh đang ngồi trước máy vi tính vui vẻ gõ gõ.
Nam Cung Kỳ Áo kinh ngạc, "Cái gì?"
An Diệc Bác chỉ xuống phía dưới, làm động tác tay bỉ ỏi, "Làm ra mạng người, đang bận kết hôn." Giọng điệu của anh ta rất chua, mặc dù Nhập Hồng đồng ý lời cầu hôn của anh ta, nhưng hôn lễ được lùi đến tận năm sau. Anh ta cũng muốn nhanh chóng có một gia đình, sau khi trở về có người rót ột ly trà nóng, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy toàn thân đều ấm áp.
Nam Cung Kỳ Áo nhàn nhạt đáp một tiếng. An Diệc Bác duỗi tay chặn ngang, thở dài nói: "Nam Tử muốn kết hôn, mấy người chúng ta cũng không thể trốn thoát." Anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Gọi chúng ta tới đây là để cho chúng ta xem bộ dạng ngẩn ngơ của cậu ấy à? Đã nửa giờ rồi, cười đến mức ngốc rồi sao."
An Diệc Bác cũng thấy nhàm chán, chọc Nam Cung Kỳ Áo một chút, “Ai, cậu đã gặp vị hôn thê của cậu chưa?”
"Rồi!" Nam Cung Kỳ Áo lời ít ý nhiều, vẻ mặt cũng không vì như vậy mà nhu hòa hơn tí nào.
An Diệc Bác thấy vậy vui vẻ cười nói, "Lúc nào dẫn tới cho bọn mình xem một chút."
Nam Cung Kỳ Áo nhớ tới nữ sinh mềm mại như con thỏ nhỏ kia, qua loa đáp một tiếng: “Ừ, cứ biết thế."
"Aha!" An Diệc Bác nhảy dựng lên, "Không cho phép che giấu!"
Đột nhiên Nam Tĩnh giơ tay gọi hai người bọn họ tới, “Hai người xem xem, cái này như thế nào?"
Nam Cung Kỳ Áo trợn mắt nhìn An Diệc Bác một cái, dẫn đầu đi tới, An Diệc Bác theo sát phía sau, hai người nhìn thấy trên màn hình vi tính
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại Không Yêu Sẽ Không Quay Lại - Gia Diệp Mạn