"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:39:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 30: Ngoại Truyện: Diệc Vãn ( Bốn )
ởi áo khoát ra! Cởi xuống!
Cởi áo xuống! Cởi xuống!
Cởi mặt nạ xuống! Cởi xuống!
Phiền toái cởi xuống! Cởi xuống!
Cởi xuống toàn bộ! Cởi xuống!
Cởi! Cởi! Cởi! Cởi!
Thời điểm âm nhạc xuất hiện lần nữa, lúc này người xem cởi dưới đài biến thành người bị cởi trên đài.
Không khí quán bar rất điên cuồng, bởi vì tối nay vị khách quý bị chọn trúng này quả thật làm cho người ta rất có tính ảo tưởng......
Gương mặt hứng thú của phụ nữ thành phần trí thức, đám phú bà lớn cũng sớm đã xao động không dứt.
"Cởi xuống một cái áo khoác 5000!" Có người hô lên giá tiền đầu tiên.
Trên đài Giang Diệc Hãn cau mày, số tiền này thật sự quá dễ kiếm, anh nhàn nhã cởi áo khoác của mình ra, tiêu sái ném ra sau lưng.
Ừ hừ, kiếm được sữa bột ba tháng cho Tiểu Bảo nhà anh rồi.
Nhưng tiếp đó liền không có đơn giản như vậy.
"Áo sơ mi, áo sơ mi! Quần ngoài, quần ngoài!" Dưới đài điên cuồng hô hào.
Khiến Vãn Vãn ngoài ý muốn là Giang Diệc Hãn lại có thể tương đối sảng khoái, chỉ thấy cánh tay anh vừa nhấc, khẽ ném áo sơ mi, cởi quần jean.
Anh trên đài, chỉ còn lại một cái áo ba lỗ màu đen và một cái quần lót tứ giác, người chủ trì "Oa oa oa", dưới đài bị lây nhiễm, càng thêm sôi trào khắp chốn.
Dáng người cao to lộ ra hai chân có lực, cùng với bả vai rộng rãi, làm cho đám phụ nữ dưới đài không ngừng bàn tán. Vốn tất cả mọi người cho là thân hình Giang Diệc Hãn giấu ở dưới quần áo thoải mái phải là dương liễu eo thon, yếu đuối, nhưng không nghĩ đến Giang Diệc Hãn cởi xuống lại cường tráng như vậy, lại có thể vô cùng có điều kiện làm mãnh nam.
Anh rất phối hợp cởi một cái, làm cho cả không khí giống như củi khô đốt lửa, đám phụ nữ dưới đài ngưng mắt nhìn anh, quả thật đói khát giống như bạch cốt tinh, hận không được một hớp nuốt Đường Tam Tạng.
Lại nói một chút, Vãn Vãn cảm thấy Giang Diệc Hãn thật sự quá nguy hiểm, nhất định sẽ bị những người phụ nữ kia hủy cốt nuốt vào bụng rồi.
Đáy mắt Vãn Vãn một mảnh sốt ruột, cô nhìn chằm chằm Giang Diệc Hãn, sử dụng ánh mắt cầu khẩn anh nhanh xuống đi, hai người bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi. Đáng tiếc, anh tương đối bướng bỉnh, anh chỉ là trước sau như một nhướng mày về phía cô, sau đó không tiếng động dùng miệng đùa giỡn hôn gió với cô, giống như đang nói cho cô biết, thu được tiền sữa bột hai năm cho Tiểu Bảo nhà anh rồi, nói tóm lại anh đều muốn hy sinh.
Dưới đài, Vãn Vãn quả thật khóc không ra nước mắt.
"Thưa quí ông quí bà, tối nay dáng dấp vị khách quý ngoài ý muốn này thật vô cùng ngon miệng, ngon miệng đến mức rất nhiều nữ sĩ đang ngồi của chúng ta đều muốn một hớp nuốt anh vào, có đúng hay không?" Người chủ trì ở trên đài, dùng tiếng nói ẩn ý lớn tiếng hỏi.
"Đúng!" Không khí của hiện trường nhất định chính là mặt trời đụng trái đất.
"Vậy có muốn sờ trai đẹp không? Thậm chí ôm vào phòng tối?" Người chủ trì tiến một bước hỏi.
"Muốn!" Đám phụ nữ mạnh mẽ trả lời.
Hô hấp Vãn Vãn trở nên dồn dập, tình huống bây giờ mất khống chế như vậy, phải làm sao bây giờ?
Tiết mục cuối cùng của quán bar có một chổ đặc biệt, đó chính là sau khi "Ngọn vật" bị chạm xong, có thể nhìn tâm tình mình để quyết định, nói điều kiện nguyện ý tiếp tục bị khinh nhờn, nếu như hai bên đạt thành nhận thức chung, một nguyện mua một nguyện bán, "Chủ nhân" có thể trực tiếp dẫn anh ta ra khỏi đây, tận tình hành hạ "nô lệ" này. Nếu như "Ngọn vật" không thích "Chủ nhân" của mình thì có thể lựa chọn "Chảy ngọn", dĩ nhiên hiện trường sẽ tiếp tục tiết mục bán đấu giá.
Dù sao một câu nói, nếu như tối nay anh không nghe lệnh phụ nữ ở đây, sẽ rất khó bước ra khỏi nơi này.
Có đôi khi, phụ nữ điên cuồng lên tuyệt đối còn phóng đãng hơn cả đàn ông, quán bar này căn bản là Nữ Nhi quốc, thiên hạ của phụ nữ!
Vãn Vãn gấp đến khóe môi không thể kéo lên cười một cái.
"Tôi xuất ra hai vạn." Đã có người bắt đầu không kịp chờ đợi ra giá.
"Tôi ba vạn!"
"Năm vạn!"
Giá tiền lại có thể một đường tăng cao, lại có thể --
"30 vạn!"
Cái này quá điên cuồng, chỉ là đưa tay "Chạm vào" một chút mà thôi, lại có thể điên cuồng ra giá trên trời như thế.
Hiện trường cũng có rất nhiều người đành lui bước, chuẩn bị tìm phương pháp.
Nhưng, lúc có người đắc ý thì cũng sẽ có người thất ý.
"Ba trăm vạn." Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ trong đám người.
Mọi người cho là nghe lầm.
Phu nhân ra giá ba mươi vạn di chuyển, đang muốn lên đài tiếp nhận ngọn vật của mình.
"Ba trăm vạn, tôi xuất ra ba trăm vạn!" Lần này giọng nói mang một chút mềm yếu kia đột nhiên vang lên đầy bén nhọn.
Thật sự là ba trăm vạn, không có nghe lầm? Đám người ở đây hít một hơi khí lạnh.
Chỉ sợ có người sẽ đoạt trước một bước, hoặc lại sợ có người sẽ có cơ hội giở trò với anh. Vãn Vãn không sợ xấu hổ, lập tức quả quyết chạy lên đài.
Trong nháy mắt khóe môi Giang Diệc Hãn giương rất cao.
Anh biết, bà xã của anh sẽ không làm cho anh thất vọng, sẽ không vứt bỏ anh!
"Anh ấy, tôi mua rồi!" Vãn Vãn cướp lấy micro từ trong tay người chủ trì.
Cô, lần đầu tiên cô điên cuồng như vậy, tất cả đều là anh ép.
Nhất thời, dưới đài vang dội một trận.
Mặt người chủ trì lộ vẻ lúng túng, nhưng quy tắc trò chơi vốn là khách nữ chỗ này đều có thể tham gia, không hề cố ý loại bỏ cô gái đạt hạng nhất.
"Vị tiểu thư này, chúng ta phải xác định trên thẻ của cô có số dư nhiều như vậy không?" Người chủ trì muốn ngăn cơn sóng dữ, không để cho nước phù sa của anh ta chỉ chảy vào ruộng mình.
"Tôi có rất nhiều tiền." Vãn Vãn thành thật trả lời.
Dưới đài lại ồn ào một trận.
Bởi vì Vãn Vãn ăn mặc quần áo rất mộc mạc, thật không giống người có tiền.
Quán bar quét thẻ chứng minh lời nói của Vãn Vãn không sai, cũng không phải là giao dịch dưới sân khấu. Cũng rất may là, Giang Diệc Hãn nói cô mang đủ ví tiền, bây giờ cô đã đem hết toàn bộ tài sản của mình trên người.
Cô hùng hậu tiền bạc, hiện trường hẳn không có người có thể giành anh với cô.
Lúc ấy, Giang Thiệu Cạnh cũng không có vơ vét đi cổ phần Hạ thị của cô, nên bây giờ cô vẫn còn có một con gà đẻ trứng vàng, xài tiền bao nhiêu, cô thật không so đo. Dù sao, tiền này là tiêu vào trên người anh.
Cô hào phóng khiến Giang Diệc Hãn luôn nói đùa, cô là người giàu có, cuộc sống của anh là dựa vào cô. Mà Giang Diệc Hãn bị bao dưỡng, gương mặt vĩnh viễn vui vẻ.
"Đi thôi." Nếu mua người rồi, Vãn Vãn tự nhiên muốn mang anh nhanh rời khỏi đây một chút.
Nhưng anh lại không nhúc nhích.
"Vãn Vãn, đoán chừng chúng ta còn không đi được." Anh cười bất đắc dĩ.
Quả nhiên.
"Sờ anh ta, sờ anh ta, sờ anh ta!" Đã không có khả năng cướp ngọn, đám phụ nữ dưới đài bắt đầu yêu cầu một vòng kích thích giác quan mãnh liệt khác.
Vãn Vãn sững sờ, gương mặt nóng đến thiêu cháy.
Muốn cô giở trò với anh ở trước mặt mọi người? Này, này, làm sao có thể --
"Vị tiểu thư này, nếu như ngài xấu hổ, có thể chọn một vị khách nữ dưới đài ‘đồng ý giúp đỡ’." Người chủ trì ‘tốt bụng’ nhắc nhở cô.
Đồng ý giúp đỡ? Đó không phải là --
Trên đài, Giang Diệc Hãn vừa nhẫn nhục chịu đựng cười cười bất đắc dĩ.
Mặt Vãn Vãn liền biến sắc, "Tự tôi sờ!" Microphone có chút tạp âm vù vù, bởi vì, cô thật sự nói quá lớn tiếng rồi.
"Hoan nghênh hưởng dụng." Cô ta thoải mái đưa tay ra.
"Sờ anh ta, sờ anh ta, sờ anh ta!" Không khí dưới đài rất high, chỉ số hưng phấn của đám phụ nữ đều sắp phá vỡ rồi.
Vãn Vãn nuốt cổ họng, dằn lòng, nhắm mắt lại, Vãn Vãn ấn về phía anh.
Ông trời! Cô có thể cảm giác rõ ràng, giữa quần lót của anh ở dưới bàn tay ấm áp của cô rõ ràng nổi lên phản ứng, cả quần lót đều phồng lên, căng đến rất lợi hại.
Hô hấp của Giang Diệc Hãn cũng bắt đầu thay đổi, anh chậm rãi tựa vào đầu vai Vãn Vãn, che dấu biến hóa mắc cỡ này của mình, càng kiềm chế muốn kéo cô tới trong góc điên cuồng cưỡng chiếm.
Bọn họ biểu diễn thật sự đến giọt nước cũng không lọt, dù dưới đài cố gắng như thế nào cũng không nhìn thấy được "Ảo diệu" trong đó, đám phụ nữ bắt đầu kháng nghị bọn họ không hào phóng.
"Không phải sờ như vậy, tay của tiểu thư ngài nên đưa vào trong quần lót." Chỉ có người chủ nhìn kỹ mới thấy mơ hồ, phát hiện được "Huyền diệu".
Hai người kia, thật sự quá hàm súc.
"Tiểu thư, ngài như vậy là không hợp quy củ, tay nhất định phải đưa vào trong quần lót của anh ta, cầm vật kia của anh ta, đại biểu ngài thành công có được anh ta!" Người chủ trì nhao nhao muốn thử, "Nếu không tôi tới làm mẫu cho cô xem?"
Bị một câu nói của người chủ trì "Hù dọa", khiến Giang Diệc Hãn nắm Vãn Vãn càng chặc hơn.
"Vãn Vãn, nhanh, đừng để cho những người khác ‘có được’ anh...Anh ôm em, không người nào có thể nhìn thấy, duỗi tay vào đi." Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.
Này, này, này --
Vãn Vãn gấp đến độ sắp khóc.
Hiện tại làm sao có thể làm? Ở trước mặt mọi người "Sờ" như vậy đã là cực hạn của cô, sao cô có dũng khí tiếp tục đưa tay vào đây? Nhưng nếu như cô không làm theo, người khác lại muốn chiếm tiện nghi của anh thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn thấu lo lắng của cô, Giang Diệc Hãn cúi đầu, ngăn cản khẩn trương của cô, xâm nhập miệng nhỏ của cô, tận tình cướp lấy tất cả ngọt ngào của cô.
Anh còn mang theo mùi rượu đỏ vừa mới uống qua, hương vị nồng đậm này khiến Vãn Vãn không tự giác hòa tan ở trong khuỷu tay của anh, cả người trở nên bồng bềnh mà mềm nhũn.
Giống như, toàn bộ thế giới ồn ào đều biến mất, chỉ còn lại hai người anh và cô.
Anh dẫn dắt, nắm bàn tay của cô vào trong quần lót của mình.
Vật phái nam cứ vậy mà lộ ra, lòng bàn tay Vãn Vãn dừng lại ở trên dũng sĩ cao ngạo đột nhiên nhảy động.
Vãn Vãn theo hướng dẫn của anh, nắm ( cự ) to lớn hung hãn của anh, phối hợp của cô, giống như là ( xuân ) dược hữu hiệu nhất trên thế giới, kích thích dòng máu chảy xiết trong cơ thể anh, khiến khát vọng trong lòng anh không ngừng quay cuồng,... không tự chủ rục rịch ngóc đầu dậy.
Kích tình của màn trình diễn này bắn ra bốn phía.
Dưới đài vang lên tiếng kinh hô.
Vãn Vãn như mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng lui người ra, đôi tay lấy được tự do đổi thành giữ lấy khuôn mặt nóng bỏng của mình.
Cô không thể tin được, mới vừa rồi mình lại có thể thật làm theo lời của người chủ trì, hơn nữa còn xuất thần như vậy.
Đi theo anh, cuộc sống thật sự tràn đầy kích thích, khiến cô học được rất nhiều thói xấu.
"Hiện, hiện tại, tôi có thể dẫn anh ấy rời đi chưa?" Cô cà lăm hỏi người chủ trì.
Sờ cũng đã sờ, cô có thể mang đàn ông của cô đi rồi chứ?
Người chủ trì theo lệ thường, đổi thành hỏi thăm anh, "Vị tiên sinh này, anh nguyện ý được vị tiểu thư này mua, cùng một đêm sao?"
Tất cả mọi người đều cho là anh sẽ lập tức gật đầu, bao gồm Vãn Vãn.
Nhưng là.
Giang Diệc Hãn lại dùng nụ cười rất nhạt hỏi cô: "Em thật muốn anh? Thật nguyện ý mua anh?"
Nguyện ý, dĩ nhiên nguyện ý.
Vãn Vãn không nghĩ nhiều, vừa định gật đầu, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt thâm trầm của anh, liền thoáng giật mình.
"Anh chỉ làm nô lệ của bà xã anh, em tốt nhất nên hiểu rõ ràng, rốt cuộc em có nguyện ý hay không." Thân thể cứng ngắc, nhưng ánh mắt của anh cũng không tỉnh táo.
Kế hoạch của anh muốn bắt đầu, ai cũng không ngăn cản được anh.
Vãn Vãn ngây người.
Bởi vì, cô hiểu ý tứ của anh.
Anh đang cầu hôn, ở trong không khí cực kỳ tốt, vô cùng mập mờ, dễ dàng làm cho người ta kích thích đến nổi điên, dùng một loại phương thức giống như ép buộc cầu hôn cô.
Vấn đề này rất nghiêm túc, cô không thể nghĩ cũng không cần nghĩ nên gật đầu ngay.
Thấy được sự do dự của cô, môi của anh kéo nhẹ, "Nói cho cùng, thật ra thì em không muốn anh, cho dù chúng ta đã có Tiểu Bảo."
"Không phải, bởi vì anh hai..." Vãn Vãn làm thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được, Giang Thiệu Cạnh là uy hiếp, cũng là cố kỵ của cô.
Cô không muốn phá hư tình cảm anh em bọn họ.
Nhưng bây giờ, anh dùng ánh mắt lạnh như vậy nhìn cô, giống như lần này cô lại lắc đầu, đổi lấy có lẽ thật là nản lòng thoái chí sau này của anh.
Vãn Vãn, anh chỉ muốn nói cho em biết, thật ra thì hạnh phúc và khổ sở chính là anh em sinh đôi, không có người nào trao cho người nào nghĩa vụ vẫn luôn chờ đợi.
Đừng bởi vì băn khoăn quá nhiều, khiến kết cục hối hận không kịp.
Lời nói của Chức Tâm, rơi vào trong đầu của cô.
Khiến giờ phút này, cô làm thế nào cũng không cách nào dứt khoát lắc đầu.
"Chuyện của anh hai, không thể nào lập tức liền rõ lãng, nhưng anh sẽ giải quyết." Anh không phải ngu ngốc, cho dù cô chưa bao giờ nói, nhưng anh cũng có thể từ từ cảm thấy điểm mấu chốt của hai người ở nơi nào.
Cô còn không hiểu rõ tính cách của anh ư? Anh muốn dây dưa với ai, sao người đó có thể thoát được được, Giang Thiệu Cạnh cũng giống vậy.
"Chúng ta trước bí mật đăng kí, không công bố với bên ngoài, về phần tiệc rượu có thể đợi đến sau khi anh hai kết hôn mới đãi." Đây là nhượng bộ của anh, cũng là biện pháp điều hòa anh có thể nghĩ ra.
Nhịp tim Vãn Vãn không ngừng, bởi vì đề nghị của anh thật sự quá hấp dẫn người.
Nhưng mà bí mật kết hôn thật có thể lừa gạt được Giang Thiệu Cạnh sao?
Thấy cô vẫn còn đang do dự, một cơn tức giận lại vọt lên trong đầu của Giang Diệc Hãn.
"Người chủ trì, cô ấy chảy ngọn." Anh dứt khoát tuyên bố.
Vãn Vãn trừng to mắt.
"Tìm một vị đi, chỉ cần bất kỳ một vị nữ sĩ nào ở đây nguyện ý gả cho tôi...tôi có thể làm nô lệ cho cô ta cả đời." Anh nhìn quanh dưới đài, lạnh lùng tuyên bố ở trong Microphone.
Bởi vì ngoài ý muốn này, trên đài dưới đài đều một mảnh yên lặng như tờ.
Anh không phải đùa giỡn.
Vãn Vãn vô cùng rõ ràng tính cách của anh.
"Em nguyện ý, em nguyện ý!" Rốt cuộc, có người hô to.
Giang Diệc Hãn mím môi, nâng lên từng chút từng chút.
Bởi vì, anh biết giọng nói kia.
"Em nguyện ý gả cho anh, xin anh làm nô lệ suốt đời của em." Vãn Vãn kích động nói.
Không thể do dự nữa!
Bởi vì, cô không thể mất đi anh!
Xoay người, lạnh lùng tản đi, nụ cười quay về, tâm tình của anh rất kích động, ôm lấy cô một phen, "Quyết định! Mời mang nô lệ của em về nhà!"
......
( Ngoại truyện Diệc Vãn hết )
Không Yêu Đừng Quấy Rầy Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Đản Đản 1113