We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:39:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 32
ãn Vãn sắp đến giờ tan tầm, cũng bởi vì tâm tình vô cùng vui vẻ, hôm nay cô không hề mắc phải lỗi sai nào.
“Siêu thị nhỏ bên cạnh chuẩn bị nhượng lại, tôi cảm thấy chị có thể cân nhắc đem bên đó nhập lại làm một với nhà thuốc chúng ta, đồng thời có thể bán một chút đồ dùng cần thiết cho trẻ em, như sữa bò non, sữa bột phòng ngừa tiêu chảy, còn có thể gia tăng thêm các loại thuốc khác…” Chị họ Dư Vấn cực có đầu óc buôn bán nói.
“Dư Vấn, công ty mới đã để cô hao phí đầu óc rồi, cô tới phòng khám chơi là được rồi, không nên suy nghĩ quá nhiều.” Bác sĩ Triệu thái độ ôn hòa, thật ra thì có chút chủ nghĩa đàn ông.
Thấy anh như thế, chị họ Dư Vấn không tiếp tục nêu lên đề nghị nữa.
Cô chuẩn bị tan ca, chị Dư Vấn muốn mời, “Vãn Vãn buổi tối ba chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Cô đang muốn đồng ý, nhưng mà, ngẩng mặt lên, ngoài ý muốn thấy được một người đang đứng dưới tàng cây không xa, một người đàn ông đẹp trai nở một nụ cười rực rỡ với cô.
Thấy cô nhìn thấy mình, người đàn ông chỉ chỗ mình đứng, lại chỉ lên đồng hồ trên tay, nói cho cố biết, anh đang đợi cô tan ca.
Vãn Vãn trở nên kích động.
“Chị họ, em không đi…”
Chị họ Dư Vấn cũng nhìn thấy người đàn ông kia, trong lòng hiểu ra, “Là anh ta?”
Thoáng cái khuôn mặt Vãn Vãn liền hồng rực lên, khiên cho chị họ Dư càng thêm chắn chắn.
“Đi đi, trên đời này, rất khó gặp được người mình thích, nếu gặp được, cảm thấy anh ta đáng giá để mình bỏ ra, thì phải biết nắm chặt thời gian năm chặt tình yêu của mình.”Chị họ Dư Vấn cười ảm đạm.
“Chị họ, em, em muốn thổ lộ với anh ấy… Chị thấy em có cơ hội không?” Lời nói của chị họ Dư Vấn, cho Vãn Vãn một khích lệ cực kì lớn.
“Chỉ cần em cảm thấy anh ta đúng là người mình cần, cứ thử đi, mới không để cho sau này phải hối hận.” Chị họ Dư Vấn xoa xoa tóc cô.
“Vâng.” Vãn Vãn gật đầu.
Có chị họ cổ vũ, Vãn Vãn tràn đầy năng lượng, chạy về phía Giang Diệc Hãn.
“Sao anh lại đến đây.” Gương mặt Vãn Vãn hồng hồng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Muốn mời cô ăn cơm, bỏ việc đến đây.” Giang Diệc Hãn tươi cười với cô.
“Bây giờ chúng ta đi mua thức ăn?” Cô lập tức hỏi.
“Không, hôm nay tôi mời cô đi ăn nhà hàng.” Giang Diệc Hãn lắc đầu.
Anh mời cô ăn cơm? Đây chính là hẹn hò sao? Trái tim Vãn Vãn càng đập nhanh hơn, “Được.”
Một bữa này, thức ăn vô cùng phong phú.
“Vị trí của chúng ta có thể nhìn thấy cảnh sông Trường Giang, thật sự rất đẹp.” Vãn Vãn vô cùng hưng phấn, “Đồ ăn cũng rất tươi, thịt bò thật mềm.”
“Cô thích là tốt rồi.” Sánh vui cùng nhau di dạo, Giang Diệc Hãn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Nhưng mà đã tốn của anh không ít tiền.” Vãn Vãn cảm thấy hơi xấu hổ.
“Quẹt thẻ mà, mặc kệ đi!” Anh nhún vui một cái, “Mời cô ăn cơm, đâu thể hẹp hòi như vậy.” Hiện tại anh một người ăn no, cả nhà không đói bụng, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.
Vãn Vãn đỏ mặt, “Lần sau không cần phải tiêu nhiều tiền như vậy…”
Anh nhíu mày, nhìn về phía cô, “Nha đầu, cô còn chưa già, làm sao lại dài dòng giống như bà quản gia vậy?”
“Không phải…” Vãn Vãn nhẹ giọng nói, “Thật ra thì, ăn cơm, quan trọng nhất không phải là ở đâu, mà là ăn cùng với ai… Ăn với anh ở trong nhà hàng, tôi thật sự rất vui vẻ…” Cô là kiểu người dễ dàng thỏa mãn.
Bước chân của Giang Diệc Hãn ngừng một chút, anh cười không nói gì.
“Tôi có lời muốn nói với anh!” Vãn Vãn lấy hết dũng khí.
Cô muốn hỏi anh, có đồng ý làm bạn trai cô hay không.
“Vừa hay, tôi cũng có lời muốn nói với cô.” Anh cười nói, “Vẫn là để tôi nói trước thì hơn.”
Chậc.
Vãn Vãn luô không thích tranh giành với người khác, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
“Vãn Vãn, cô có thích xem ảo thuật không? Cô muốn xem tôi trình diễn ảo thuật không?” Ai ngờ, điều anh muốn hỏi lại là cái này.
“Thích! Tôi muốn xem!” Vãn Vãn dùng sức gật đầu.
Giang Diệc Hãn hái được một bông hoa màu vàng ở ven đường, đặt trong lòng bàn tay, “Cô nhìn cho kĩ…” Anh nắm chặt tay, nhẹ nhàng thổi, ở trước mặt cô vung lên, lúc mở bàn tay ra một lần nữa, bông hoa vàng đã không thấy đâu.
“Hoa đâu rồi?” Vãn Vãn kinh ngạc không dứt.
“Ở trên đầu cô ấy.” Anh cười.
Vãn Vãn vội vàng sờ lên trên đầu, quả nhiên, quả nhiên tìm được bông hoa vàng trên tai mình.
“Thật lợi hại, sao anh làm được vậy? Chẳng lẽ anh có năng lực siêu nhiên sao?” Vãn Vãn kinh ngạc, ngây ngốc hỏi.
“Thật ra thì, chẳng qua động tác của tôi tương đối nhanh, mà cô…” Nụ cười của anh vẫn không thay đổi, “Chỉ là bị cảm giác sai lầm của mình lừa gạt mà thôi.”
“Vừa rồi tôi không hề thấy anh cắm bông hoa vào tai tôi kiểu gì.” Hiện tại Vãn Vãn vẫn còn đang trong thán phục.
“Cho nên mới nói, mọi người rất dễ bị ảo giác bên ngoài lừa gặt. Cô tiếp xúc với sự vật quá ít, nhìn thấy mọi thứ cũng quá ít, bị mê hoặc cũng là rất bình thường.” Anh cười lạnh nhạt, tiếp tục nói, “Giống như đàn ông như tôi vậy, mặt ngoài giống như ảo thuật có thể mang lại cảm giác mới mẻ cho phụ nữ, nhưng mà, sau khi bí mật được vạch trần, thì sẽ cảm thấy vô cùng thấy vọng, bởi vì, tôi quá rất nhiều khuyết điểm, chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi, ví dụ như, cố chấp, dễ dàng kích động, chuyện gì cũng chỉ lo cho mình không quan tâm đến cảm nhận của người khác.”
Vẻ mặt hưng phấn của Vãn Vãn, bắt đầu từ từ đông cứng lại, bởi vì, cô hơi nghi ngờ, lại trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ được không đúng ở chỗ nào, chỉ có thể giải thích, “Không phải mà, anh rất tốt…”
“Đó là bởi số người đàn ông mà cô tiếp xúc quá ít, trên thế giới có rất nhiều rất nhiều đàn ông tốt hơn tôi nhiều.”
Cô không hiểu, anh có ý gì.
“Vãn Vãn, cô có biết, vì sao tôi lại gọi cô đến cục cảnh sát, mà không phải là người khác không?”
Anh chuyển đề tài quá nhanh, cô thiếu chút nữa không theo kịp suy nghĩ của anh, “Tại sao?”
“Bởi vì, đấu tranh nội bộ trong tòa soạn của chúng tôi rất kinh, mặt ngoài mọi người đều tỏ ra như bạn thân, nhưng mà một khi cướp đi tin tức, quản anh là con trời, vẫn cứ hại anh không cần quan tâm gì cả.” Anh dừng bước, “Vãn Vãn, tôi và cô ở chung một chỗ rất thoải mái, không cần đấu đá lục đục, không cần cực khổ phòng bị, cô là một cô gái rất đơn thuần, đáng giá để cho ngươi khác toàn tâm toàn ý, có thể gặp được cô, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”
Vãn Vãn nhìn anh, anh đem cô nói thành một người quá tốt, để cho cô rất lo lắng, thậm chí mơ hồ có dự cảm, lời nói tiếp theo, sẽ là lời mà cô không muốn nghe, “Anh… Muốn nói cái gì?”
Giang Diệc Hãn cười, “Chúng ta là bạn cùng phòng tốt vĩnh viễn.”
Vãn Vãn sửng sốt, “Bạn cùng phòng tốt vĩnh viễn…”
Cô nghĩ, cô đã hơi hiểu rồi.
Anh vì sao lại phải hạ thấp chính mình, vì sao lại nói cô tốt như vậy,
Trái tim, bốc lên một chút chua xót, từ từ lan tràn.
“Có thể hay không… Có một ngày, tôi không làm bạn cùng phòng tốt của anh nữa?…” Vãn Vãn nhìn chăm chú vào mũi giày mình, không ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi.
Cô không muốn mình phải hối hận, mặc dù biết, lúc này mình còn hỏi như vậy, thật sjw quá ngu ngốc.
“Có chứ, chờ đến khi nào chúng ta tìm được người trong lòng mình, có gia đình riêng, dĩ nhiên không thể tiếp tục thuê chung phòng với người khác phái, sao có thể làm bạn cùng phòng được nữa!” Anh lập tức cười ha ha trả lời.
Vãn Vãn nhắm mắt lại.
“Nhưng trước đó, tôi sẽ vẫn xem cô là bạn cùng phòng tốt!” Biết mình rất tàn nhẫn, nhưng mà, anh vẫn phải nói ra.
Quả nhiên.
Lần đầu tiên thích một người như vậy, cũng là lần đầu tiên bị người ta từ chối, mặc dù, anh lựa chọn cách thức từ chối tương đối uyển chuyển ôn hòa.
“Cám ơn anh tối hôm nay đã mời tôi một bữa cơm phong phú đắt tiền như vậy, tôi hiểu rồi.” Vãn Vãn ngẩng đầu lên, cố gắng mỉm cười.
Nhìn thấy cô mỉm cười, anh cũng tươi cười trở lại.
Hai người tiếp tục đi dạo, chỉ là, tươi cười qua đi, nghiêng đầu sang hướng khác, không nhìn thấy được vẻ mặt của nhau thì Vãn Vãn cố gắng hết sức ép nước mắt của mình trở về. Mà anh, sau khi thấy cô mỉm cười, mặc dù trái tim âm thầm thở phào một hơi, chỉ là tâm sự nặng nề.
Cô rất tốt, vừa đơn thuần lại khéo léo, anh nói gì, cô cũng đều rất nghe lời, thật sự thích hợp làm bạn gái! Nhất là khi, anh vừa trải qua một đoạn tình cảm mệt mỏi.
Nhưng mà, anh đối với cô, thật sự không có loại cảm giác đó.
Thượng Hải, trong một hội nghị khẩn cấp của một đài truyền hình.
“Bắt đầu từ tối ngày hôm qua, trên tất cả các trang mạng đều lan truyền một đoạn video, đoạn video đó tạo thành một hiệu quả cực kì chấn động, trong trang sự kiện nóng của toàn cầu, đã đứng đầu bảng xếp hạng Microblogging tháng này.” Giám đốc đài truyền hình nói.
“Giám đốc, vừa lúc tôi cũng việc cần báo cáo, tôi nghĩ muốn đồng thời làm tiết mục phỏng vấn, đi đến thành phố Ôn phỏng vấn Giang Hãn chủ nhân của clip này! Tôi muốn thuyết phục anh ta hợp tác với đài chúng ta, cùng nhau xâm nhập ngầm điều tra sự kiện lớn này!” Trước khi tất cả mọi người kịp phát biểu ý kiến, Phó Ving Bội đã đánh đòn phủ đầu.
“Tại sao lại như vậy?” Xung quanh trở nên xôn xao ồn ào.
“Cô ấy rất thông minh, hiểu được phải giành lấy tin tức đầu tiên, không đúng sao?” Các đồng nghiệp khinh thường.
Đối mặt với những âm thanh âm thầm giễu cợt, Phó Vinh Bội không chút giao động, đưa lên tài liệu gì đó, “Giám đốc, đây là kế hoạch tôi đã thức cả đêm để làm, xin phê chuẩn lần phỏng vấn này của tôi.”
“Nhưng mà, nhiệm vụ này có chút nguy hiểm, trong quá trình săn tin, cô có thể phải chịu áp lực rất lớn.” Giám đốc hơi e ngại.
“Một người bạn của tôi đã nói, người làm tin tức, điều đầu tiên chúng ta phải làm chính là tìm ra sự thật, không e ngại gì, dũng cảm tiến tới, cho dù phải bỏ ra tất cả cũng không hề hối tiếc!” Sau khi cô thốt ra, ngay cả bản thân cũng sửng sốt một chút.
Câu nói rất có nhiệt huyết này, khiến cho giám đốc hài lòng gật đầu, “Phó Vinh Bội, hình tượng của cô trước công chúng luôn vô cùng đoan trang, rất chính nghĩa, quả thật rất thích hợp cho chương trình lần này!”
Thắng! Nhịn kích động xuống, Phó Vinh Bội âm thầm nắm chặt tay.
Ánh mắt cô nhìn về phía đoạn video trên màn hình lớn kia: Lần này, dù có khó khăn gian khổ như thế nào, cô nhất định phải nắm chặt cơ hội, đi vào lòng dân, trở thành biểu tượng nữ anh hùng làm việc nghĩa!
Cô muốn cho Giang Thiệu Cạnh sâu sắc hiểu được, Phó Vinh Bội cô không phải anh nói bỏ rơi là bỏ rơi!
Không Yêu Đừng Quấy Rầy Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Đản Đản 1113