Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 35
ditor: nhok tinh nghịch
Đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này tôi mới phát hiện chỗ này là một ga ra, thảo nào đen thui như thế.
Đang quan sát thì vừa hay gặp một người đi tới, nhìn dáng dấp xem chừng là thủ hạ gì đó của Lỗ Gia Thành.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi căn bản không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, thậm chí còn quên lấy cục gạch khảm vàng trăm trận trăm thắng của mình ra.
Tôi chỉ biết, nếu anh ta lên tiếng thì cái mạng nhỏ của tôi xem chừng đã chơi xong.
Tình huống này như là chơi game, thật vất vả mới qua năm cửa ải chém sáu tướng, bò tới chỗ đại Boss sống, ai ngờ lại thình lình bị một binh tôm tướng tép chém chết, mà hình lập tức tối sầm, hiện ra mấy chữ đẫm máu to tướng "Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, xin đại hiệp chơi lại".
Xuất sư chưa thành người đã chết trước, sao tôi không vui mừng cũng quá xấu hổ rồi.
Đang khi anh minh một đời của tôi sắp sửa trôi theo dòng nước vàng không còn sót mấy, người kia nhìn tôi hồi lâu. Binh cua nhỏ bé lại nhìn thẳng, cắn răng, "bịch" một tiếng, ngã xuống đất, cứ run người lên mà ngất xỉu như vậy, tựa như thấy ác quỷ địa ngục gì đó vậy.
Lui về sau nhìn, không có người, lại cúi đầu nhìn, trên đất có một vũng nước nhỏ đọng lại, mặt nước phản chiếu khuôn mặt ngược đầy kinh khủng của tôi: ngoài xung quanh đôi mắt bị kính con ếch che đi, chỗ còn lại trên mặt đều đen thui, bụi bặm đóng thành từng cục dính vào hai má như thể làn da thối rữa. Mà mái tóc bồng bềnh trên đầu lại càng như quần ma loạn vũ (bầy ma nhảy loạn), quả thực chính là cây đón gió trên sườn núi, toàn bộ cành lá đều bị thổi ngược ra sau.
Tôi thừa nhận dáng vẻ này suýt chút nữa cũng tự dọa mình ngất đi.
Nhưng dù lúc này mình là kẻ trộm cũng phải chú ý hình tượng. Tôi cởi quần áo người đó ra, lau bụi đen trên mặt, lại vuốt tóc cho ngay ngắn, lúc này mới lén chạy ra ngoài.
Đây là đình viện kiểu Nhật, rất u tĩnh. Tuy ít đi đại khí hơn kiến trúc kiểu Trung nhưng lại hơn ở chỗ lịch sự tao nhã, cũng coi như là mỗi thứ đều có cái hay của nó.
Hành lang thâm u, hoa và cây cảnh xanh tươi, tất cả cảnh vật tạo thành một loại mát mẻ tươi đẹp.
Mà lúc này điều khiến tôi vui nhất là: Ngói phủ trên nóc nhà quả thực chính là đặc biệt dành cho người nghe lén nhìn lén.
Tôi leo lên nóc nhà, khẽ bước, bắt đầu nhấc ngói từng phòng tìm Mã Lạp Dư.
Rốt cuộc, lúc nhấc ngói lần thứ năm thì tôi nhìn thấy Mã Lạp Dư đang quỳ ngồi ở dưới và một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn.
Bị hạn chế góc độ quan sát, tôi không thể thấy rõ khuôn mặt người đàn ông. Chỉ có thể khẳng định một điều là bọn họ thi hành chính sách bảo vệ trên đầu khá tốt, không xuất hiện dấu hiệu hoang vu, đáng được ăn mừng.
Người đàn ông trung niên này, không hề có gì đáng để nghi ngờ, chính là Lỗ Gia Thành.
Cuộc nói chuyện của bọn họ như sau --
Lỗ Gia Thành: "Gần đây bang Thanh Nghĩa có hành động gì không?"
Mã Lạp Dư: "Cũng không có động tĩnh gì."
Lỗ Gia Thành: "Miễn là bọn họ không chủ động tấn công thì đừng để ý."
Mã Lạp Dư: "Nhưng cha nuôi, chắc Lý Bồi Cổ sẽ không từ bỏ ý đồ. Bây giờ yên ổn chẳng qua chỉ là chuẩn bị trong bóng tối. Cuối cùng ông ta sẽ đối phó chúng ta. Sao không tiêu diệt bọn họ mà lại cho bọn họ thời gian chỉnh đốn?"
Lỗ Gia Thành: "Cha có tính toán riêng. Con chỉ cần thi hành theo mệnh lệnh của cha là được."
Mã Lạp Dư: "Cha nuôi, chiến tranh của chúng ta với Lý Bồi Cổ là không thể thiếu. Bây giờ ông ta toàn tâm toàn ý muốn đối phó với chúng ta."
Lỗ Gia Thành: "Cha đã nói rồi, thứ ta muốn chỉ là mạng của Lý Phong! Về phần hai đứa con trai của ông ta, các con không được tổn thương bọn nó."
Tôi đang nghe mê mẩn thì bên cạnh có một con chim bồ câu vỗ cánh "phành phạch", ngồi bên chân tôi kêu "líu ríu", còn vỗ cánh không ngừng, thật là đáng ghét.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể lấy ra cục gạch kia, quơ quơ về phía nó để đe dọa.
Con chim bồ câu này rất thức thời, vỗ cánh "phành phạch" bay đi mất. Nhưng lúc gần đi đôi mắt màu đỏ thông minh không quá có ý tốt.
Không Thịt Không Vui Không Thịt Không Vui - Tát Không Không