Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 15: Chương 15
au cùng, Tiểu Hắc lòng dạ đen tôi chân đen tay đen vẫn không để lại tiền cho tôi, nói cái gì tôi chỉ cần dùng cái bình kia là được rồi.
F u c k y o u, Tiểu Hắc ơi, trước kia đã cho anh xem nhiều phim truyền hình như vậy, còn tưởng rằng chúng ta đang mặc đồ cổ trang đóng phim sao, chỉ cần bôi dược lên là được sao?
CSI nói cho chúng ta biết, đạn nằm trong cơ thể rất là nguy hiểm!!!
Tôi chỉ có thể chịu đừng đầu bị choáng váng, đi mấy dặm ở trên núi gõ cửa nhà bà đỡ duy nhất trong thôn.
Nhà bà đỡ chỉ có một vị thầy thuốc, họ Đinh, đã 70 tuổi, tóc và râu đều đã hoa râm hết rồi.
Cả đời này của thầy thuốc Đinh đều làm việc ở gian phòng khám này.
Ông đã từng thấy qua loại bệnh xa xỉ nhất đó là chứng bệnh kén ăn của Tiểu Hoa có bím tóc đen.
Ông đã từng thấy qua loại bệnh khủng bố nhất đó là chứng bệnh của Ngô Cẩu có ong vò vẻ ở trong cổ họng ở phía tây của thôn.
Mà chứng loại bên mang hàm lượng khoa học kỹ thuật cao là ông được nhìn thấy qua vết thương của tôi.
Cho nên trong quá trình xử lý vết thương thầy thuốc Đinh vô cùng hưng phấn, đôi mắt đực ngầu cũng trở nên phát sáng, bàn tay đày nếp nhăn run nhè nhẹ, xem thần thái biểu tình kia còn có chút oán giận về cái khẩu súng mà tôi không hiểu lắm.
Sau hơn một giờ, ông rốt cuộc lấy ra được viên đạn nằm trong cánh tay tôi, rồi băng bó vết thương lại.
Hưng phấn thì hưng phấn, nhưng sau khi xong việc, thầy thuốc Đinh vẫn đưa tay ra đòi tôi phí trị liệu.
Mà tôi đã có chuẩn bị từ sớm -- ở trên đường đi đến đây, tôi đã lấy một bao xốp hứng số máu chảy ra từ vết thương.
Đem bao máu đầy tràn cả ra ngoài đặt lên bàn, tôi hào phóng vỗ vỗ ngực, nói: "Không cần thối lại.....Tiền dư."
Sau đó, không để ý đến râu bạc của thầy thuốc Đinh run rẩy, tiện tay mò tìm hai tờ tiền giấy mệnh giớ lớn trong ngăn kéo của ông rồi rời đi.
Bao máu lớn kia của tôi đúng là đã có đủ giá trị, ông ấy được lợi rồi.
Đi đến bờ sông, tôi lấy tay hứng nước sông lên uống vài ngụm, ngăn chặn việc choáng đầu thình lình xảy ra.
Nước sông lạnh lẽo chảy vào cổ họng, làm cho tinh thần đang hỗn độn tĩnh táo được vài phần.
Hiện tại, là thời điểm phải ngẩm lại làm gì tiếp theo rồi.
Tôi nhất định phải cướp Lý Lý Cát trở về.
Ở trong ánh mắt mọi người, tôi và Lý Lý Cát không nên ở bên nhau, tôi có liên quan đến việc ba của anh chết, hơn nữa, đi theo tôi hồ đồ khắp nơi, từ một thiếu gia nhà giàu sa đọa thành một ngưu lan nguy hiểm.
Chỉ là, tôi và Lý Lý Cát, đều muốn ở cùng một chỗ với đối phương.
Đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, ai cũng không có quyền can thiệp.
Cho nên, tôi quyết định phải đoạt anh lại.
Nhưng việc này không hề dễ dàng.
Khẳng định Lý Bồi Cổ cũng sẽ đoán ra được tôi không chịu dễ dàng buông tha như thế, giờ phút này nhà họ Lý tuyệt đối được canh phòng nghiêm ngặc, lại thêm thân thể tôi đang bị thương, trừ phi tôi muốn đi gặp Ngọc Đế, nếu không vẫn nên yên tĩnh nghĩ ngơi vài ngày thì tốt hơn.
Tôi cảm thấy nhóm mấy anh mì ăn liền cũng đã tìm tới được nơi này, nên tôi cũng không thể ở lại cái thôn này nữa.
Vì thế, vào lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, tôi ở trên đường quốc lộ, ngăn lại một chiếc xe khách đang chạy về hướng nội thành.
Đưa cho người bán vé xe là một túi máu lớn thay cho tiền vé -- hiển nhiên là máu đó lấy từ mấy anh mì ăn liền nằm hôn mê trên đất trong căn nhà cũ nát của tôi.
Dù sao, sau khi đã trả tiền phí chữa trị cho thầy thuốc Đinh tôi cũng cần phải mua thịt ăn.
Người bán vé xe có vẻ bình tĩnh, chỉ là sau vài phút choáng váng rồi xoa xoa hai bên thái dương -- rồi lại xoa một lần nữa ở huyệt nhân trung giữa mũi và miệng.
Sau một giờ, tôi lại một lần nữa rồi đi cái thôn núi trở lại nơi đã từng bắt đầu một cuộc sống mới.
Chỉ là năm đó, tôi có dì Bích làm bạn bên cạnh.
Bước xuống xe, tôi đi thẳng vào trong tiệm bán thức ăn nhanh, dùng hai tờ tiền lớn mua liền hơn mười cái burger, ngôi ở bên cửa sổ bắt đầu ăn.
Sau một hơi ăn liền năm sáu cái, bỗng nhiên cảm thấy không khi xung quanh có chút căng thẳng, vừa đưa mắt lên nhìn, phát hiện thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang trợn mắt há mồm mà nhìn tôi, tròng mắt như muốn rớt trên đất.
Chưa từng thấy qua chuyện như vậy sao, Lý Lý Cát đã ngưng cho tôi ăn thịt vài ngày rồi bây giờ có ăn một cả một con lợn sữa nướng thì cũng không gì đáng nói.
Một đôi tình nhân ngồi bên cạnh, cô gái ăn mặc rất thục nữ, õng ẹo liếc về phía tôi, chỉ vào cái humbug trước mặt nói với người bạn trai: "Đáng ghét, em sẽ không giống như cô ta, sao mà anh lại mua nhiều humburg, cái dạ dày của em nhỏ như thế làm sao mà ăn hết được?"
Sau khi cô gái đó làm nũng xong, tôi lập tức chạy lại, giống như cún con chạy đến gậm ngay cái humburg của cô gái kia, cắn ba cái liền ăn xong cái humburg, rồi lại uống một hớp ly coke của cô gái kia, nói: "Dạ dày của tôi lớn, có thể ăn giúp cô, không cần cám ơn tôi."
Nhân lúc hai người bọn họ đang thất thần, tôi nhanh tay tiêu diệt hết phần gà rán trên bàn của bọn họ luôn.
Hậu quả của việc làm như thế là, sau một phút đồng hồ, tôi bị quản lý của tiệm thức ăn nhanh đuổi ra ngoài.
Cầm gói humburg, tôi vừa đi vừa gậm, nữa tiếng sau, tôi đi tới trước cửa nhà có địa chỉ mà dì Bích đã từng cho tôi.
Nơi này là nhà của tên mặt lạnh kia.
Một tòa biệt thự mang phong cách cổ điển rất tao nhã, hành rào sắt bao quanh cả một bãi cỏ cùng với vườn hoa rộng lớn, đủ loại hoa hồng mà dì Bích yêu thích nhất.
Chính là nơi này rồi.
Giờ phút này, tôi cần sự trợ giúp của dì Bích, cần nhất chính là hoàn cảnh tốt và thức ăn dinh dưỡng tốt nhất để dưỡng thương.
Cho nên tôi đến nơi này.
Tôi oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang mà chuẩn bị đi vào căn biệt thự, nhưng lại bị hai vệ sĩ áo đen đứng trước cửa lớn ngăn cản: "Cô muốn đi đâu?"
"Tìm tên mặt lạnh, không, tôi tìm Mara." Tôi nói.
Người áo đen bên trái đưa mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, đi qua mở miệng nói: "Gần đây Mara tiên sinh bận rộn nhiều việc, đã đưa ra chỉ thị, không muốn gặp người lạ."
Kỳ thật tôi cũng hay xem tivi, biết may người canh cửa luôn cần tìm thêm thu nhập.
Cho nên, tôi đưa cho bọn họ một phần tặng phẩm, cười nói: "Thật ra, tôi quả thật là người của tên mặt lạnh, không là bạn cũ của Mara, làm phiền các anh sắp xếp dùm."
Bọn họ nhìn phần tặng phẩm này, hai tên canh cửa hít sâu một hơi, gằng giọng hỏi thăm: "Đây là món đồ gì?"
"Đây là máu tươi còn mới không bị ô nhiễm, chỉ mới được rút ra vào sáng nay." Tôi tiếp tục cười xả giao nói: "Chỉ là chút thành ý, các anh đừng từ chối."
Chỉ là hai cái túi chứa không bao nhiêu máu của mấy anh mì ăn liền.
Hai tên gác cửa cũng tức giận đến cái * cũng muốn lên lên xuống xuống, hơn nữa ngày, mới quát: "Cầm về đi!!!"
Xem ra phương án tặng phẩm không thành rồi, không còn biện pháp khác, tôi chỉ có thể * rồi.
Không Thịt Không Vui Không Thịt Không Vui - Tát Không Không