Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 6
êm hôm đó, tôi bởi vì mang tội danh làm tổn hại hương khói nhà họ Lý nên bị nhốt trong phòng chứa đồ, không cho được ăn cơm.
Tôi uất ức ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, để cằm ở trên đầu gối, ôm lấy toàn thân của mình.
Chung quanh đồ vật lẫn lộn giống như là dã thú mai phục ở trong bóng tối, mà bụng, dường như cũng bắt đầu đánh trống.
Ở lúc bi thảm này, một người mở cửa phòng chứa đồ ra, ngay sau đó, mùi thịt nồng nặc quanh quẩn chóp mũi tôi.
Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy Lý Bồi Cổ cùng với một mùi hương thịt tản ra trong đĩa trên tay hắn.
Không biết là bởi vì hắn, hay là bởi vì thịt, tôi bắt đầu"Ừng ực ừng ực" nuốt nước miếng.
Lý Bồi Cổ đi tới trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, dùng dao nĩa cắt thịt, tự mình đút tôi.
Tôi ngay cả nhai cũng không kịp nhai, liền nuốt xuống.
"Từ từ mà ăn, còn rất nhiều." Hắn nói, cũng xiêm một khối nữa, đút vào trong miệng của tôi.
Tôi nghe theo lời hắn nói, lần đầu tiên từ khi sinh ra bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Lúc chất lỏng của thịt đang chảy ra ở răng, sảng khoái trơn nhẵn đọng lại ở đầu lưỡi, mùi hương lưu lại ở bên môi.
Đây là lần đầu tiên tôi hiểu được, thịt, không phải dùng để ăn, là dùng để hưởng thụ.
Lý Bồi Cổ cực kỳ hài lòng việc tôi nghe lời, hắn dùng một ngón tay nâng cằm của tôi lên, khuôn mặt ôn nhã được chiếu sáng từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, khiến không khí chung quanh trong nháy mắt cũng trở nên nhu hòa động lòng người.
"Nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã rửa sạch này, thật đẹp."
Vừa nói, ngón tay của hắn vừa hoạt động tại bên môi của tôi, lau đi nước thịt dính phía trên, sau đó, hắn thu tay lại, liếm đi nước thịt dó.
Một khắc đó, tôi vô cùng muốn trở thành giọt nước thịt đấy.
Lý Bồi Cổ đem một miếng thịt khác đút vào trong miệng của tôi lần nữa, tròng mắt của hắn từ trước đến giờ đều là khẽ nhếch, lấy một loại tư thái dịu dàng, hắn nói: "Về sau, em chính là người của tôi, bất luận tôi nói cái gì, em đều phải làm theo, hiểu chưa?"(Bonei: mới bé thế đã học cái trò bá dạo rồi, lớn lên không thế nào nữa )
Tôi tỉ mỉ nhai khối thịt kia, khiến tư vị nó lan tràn ra ở từng góc trong miệng, như buộc phải lấy được mức giá trị lớn nhất trước khi nó biến mất.
Sau đó, tôi nhìn vào ánh mắt của Lý Bồi Cổ, lần đầu tiên trong đời trịnh trọng thề: "Anh bắt em đi làm cái gì, em nhất định đều sẽ đi làm."
"Thật biết nghe lời." Lý Bồi Cổ cười, chỉ cần hắn cười một tiếng, nhất thời cảnh xuân sáng rỡ.
Hắn cúi người xuống, hôn một cái ở trên trán của tôi.
"Không thích, anh muốn em vĩnh viễn nhớ lời nói của mình ngày hôm nay."
Khi môi hắn rời đi, tôi nhìn thấy sau lưng Lý Bồi Cổ, gương mặt âm trầm của Lý Lý Cát đang đứng đó.
Tôi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng kể từ sau ngày đó, tôi kết thù cùng Lý Lý Cát, này lớn bằng độ, giống như bộ dáng liều mạng của những người anh em Châu Phi.
Ở Lý gia, thân phận của tôi rất đa dạng.
Đệ tử truyền nhân của dì Bích.
Người chơi đùa của anh em Lý gia.
Người phụ việc của đầu bếp.
Trợ thủ của dì giúp việc.
Nhưng chuẩn xác nhất, phải là -- ăn không ngồi rồi.
Mỗi ngày, tôi sẽ cùng anh em Lý gia cùng nhau rời giường, ăn sáng, sau khi bọn hắn đi học, tôi chạy đến thư phòng nhỏ, dì Bích mời gia sư dạy kèm ở nhà cho tôi học tập.
Nội dung học tập rất rộng rãi, văn hóa, âm nhạc, khiêu vũ, mỹ thuật, còn có võ thuật.
Tôi rất thích cuộc sống như thế, bởi vì mỗi ngày, đều có rất nhiều rất nhiều thịt ăn.
Không được hoàn mỹ chính là, trong nhà này, có Lý Lý Cát người này.
Hắn là kể dịch lớn nhất của tôi, cũng như tôi là kẻ địch lớn nhất của hắn.
Mỗi ngày tan giờ học về nhà, bất luận tôi núp ở cái xó nào, Piano, trong rèm cửa sổ, trong bụi cỏ, hắn cũng có thể níu lấy bím tóc của tôi, kéo tôi lôi ra ngoài.
"Nhóc ăn xin, nhìn thấy mày liền cảm thấy phiền." Đây là câu cửa miệng của hắn.
Tôi cảm thấy được rất kỳ quái, đã như vậy, vậy tại sao mỗi ngày hắn còn phải phí hơi sức lớn như vậy đem bắt tôi kéo tới đây?
Nghĩ thật lâu, chân tướng chỉ có một -- Lý Lý Cát bị coi thường.
Tôi ghét Lý Lý Cát bao nhiều, lại ngưỡng mộ Lý Bồi Cổ bấy nhiêu.
Hắn đối với tôi rất tốt rất tốt, mặc dù cái loại tốt đó, giống như là đối đãi vật cưng yêu thích, cũng không đánh chửi, bận rộn, liền sờ sờ đầu của tôi, lấy tư thái thân mật.
Mỗi khi hắn làm như vậy, thì ngày đó Lý Lý Cát sẽ khi dễ tôi dữ dội hơn.
Dĩ nhiên, mỗi một lần, tôi đều sẽ trả thù, có thể tăng lên theo số tuổi, khác biệt sức lực nam nữ cũng càng thấy rõ ràng.
Đang trong lúc đánh nhau cùng Lý Lý Cát, tôi bắt đầu chiếm hạ phong.
Ở liên tiếp một tháng trên mặt lúc nào cũng chảy máu, dì Bích bắt đầu truyền thụ tuyệt chiêu cho tôi.
Một ngày kia, khi anh em Lý gia đã đi học, dì Bích gọi tôi đến bên bể bơi.
Dì mặc đồ bơi bikini đỏ thẫm, nỗi bật làn da trắng hơn tuyết, ở trong hồ nước xanh, dì linh hoạt bơi lội giống như là một Mỹ Nhân Ngư.
Tôi đứng ở bên cạnh hồ, vừa ăn thịt nướng, vừa nhìn cái bóng của mình phản chiếu trên mặt nước -- mắt phải ứ đọng máu, má trái sưng to -- đều là bị Lý Lý Cát đánh.
Dì Bích bơi đủ rồi, từ trong hồ bơi lại bờ, nháy mắt nổi trên mặt nước, nước trong suốt chảy dọc ở thân thể dì bao trùm ra khỏi mặt ngoài như một tầng quần áo.
Vẻ đẹp của dì, đủ để chọc mù mắt người khác.
Phủ thêm khăn tắm người giúp việc đưa tới, dì Bích nằm ở trên mặt ghế dài, rảnh rang hỏi: "Muốn báo thù không?"
Đáp án dĩ nhiên là muốn, tôi gật đầu thiếu chút nữa không giữ được đầu để cho nó rớt xuống đất.
"Biết tại sao con đánh nhau với Lý Cát luôn thua không?" dì Bích đeo mắt kính lên, uống miếng trà chanh.
"Đó là bởi vì......" Tôi hết sức khẳng định nói: "Con ăn thịt ít đi."
Dì Bích: "......"
Đáp án của tôi cũng không có lấy được sự đồng ý của dì Bích, ý của dì là: "Dẫn đến thất bại, đó là bởi vì, con không có sử dụng vũ khí của phụ nữ."
Thấy tôi mặt lộ vẻ nghi ngờ, dì Bích vì tôi mà làm mẫu: dì đứng lên một cách duyên dáng, đôi chân thon dai dang rộng ra, đôi tay siết chặt, bắt đầu chậm rãi, bắt đầu duỗi thân chuyển động hết sức mị hoặc.
Mà hai viên cầu trắng noãn giữa hai cánh tay, thì tại vì bị đè xuống không ngừng chuyển động.
Khi bọn họ đang nghiêng về phía bên trái thì người làm vườn đang tỉa mấy nhánh cây từ trên cây té xuống.
Khi bọn họ nghiêng về hướng bên phải thì người giúp việc đang cho chó ăn đem lấy ngón tay chính mình ngay ngốc duỗi ra cho chó săn ăn, cũng bị chúng không chút khách khí nào cắn đi.
Khi dì Bích khom lưng, hai viên cầu lộ ra ở mức độ lớn nhất thì hấp dẫn bọn cận vệ đứng bên bể bơi mặc tây trang màu đen mang kính râm màu đen mặt không chút thay đổi khốc cũng không được lạnh cũng không xong trong lỗ mũi"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phù phù" tám dòng máu phun ra như suối.( Bonei: sức mạnh vũ khí của phụ nữ là vô tận, nó chỉ vô tận đối với ai biết sử dụng )
Dì Bích không cần tốn nhiều sức, liền khiến năm dặm bên trong Phương Viên máu chảy thành sông.
Tôi trợn mắt há mồm cộng thêm cực kỳ kính nể.
Dì Bích thướt tha trở về nằm trên mặt ghế dài, một đầu tóc dài quăn tư thế phong tình vạn chủng, tổng kết lại mà nói: "Đây chính là vũ khí của phụ nữ -- hung khí, có nó, con có thể chinh phục tất cả bọn đàn ông, cùng với hưởng thụ giang sơn bọn họ khổ cực giành được."
Tôi cúi đầu, nhìn ngắm bình nguyên vô tận của mình, cảm thấy nếu như dùng cái bộ ngực này đi tập kích Lý Lý Cát, rất có thể bị hắn đánh cho tứ chi đứt lìa.
"Con bây giờ còn nhỏ, cho nên cái vũ khí này tạm thời còn không dùng tới, mới vừa rồi làm mẫu cho con, chỉ là vì để cho con hiểu, cùng đàn ông đấu, không nhất định phải dùng sức." Dì Bích vỗ vỗ tay, gọi người giúp việc lấy ra một hộp trang điểm tinh xảo, nói: "Này, giai đoạn của con hiện nay đồ vật này mới cần thiết."
Ta ôm nỗi kích động, thấp thỏm, tò mò rồi hưng phấn tâm trạng rối loạn mở cái hộp trang điểm đó ra.
Nhìn thấy đồ vật bên trong thì tôi ngây ngẩn cả người -- đó là một khối dài 20 cm, rộng mười phân đỏ tươi ướt át cứng rắn là cục gạch được làm theo tiêu chuẩn nhất định.
Tôi cầm trong tay, ước lượng, cảm thấy vô cùng thuận tay, giống như đã biết nó từ đời trước.
Đôi môi đỏ tươi của dì Bích nhẹ nhàng khạc ra một câu nói: "Nhìn thấy đầu, liền hướng nơi đó đánh tới."
Ngày đó, đầu Lý Lý Cát liền bị tôi dùng cục gạch đó đập cho ra hoa.
Không Thịt Không Vui Không Thịt Không Vui - Tát Không Không