Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 171 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 858 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:47:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114: Hắn Nói Hận Hắn (1)
【 Loan Phi 】
Phượng Nghi Cung.
Cung nữ ngăn ta lại, cúi đầu nói: “Nhã Phi nương nương, xin để cho nô tỳ vào trước bẩm báo một tiếng.” Dù gì cũng là tẩm cung của Hoàng Hậu, ta không nên xông loạn, liền thuận theo để nàng thông báo. Ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện cả Phượng Nghi Cung, toàn bộ thay vào khuôn mặt mới.
Ta cảm thán, tốc độ nhanh thật đấy, Hoàng Hậu đã đem tất cả người ở Phượng Nghi Cung từng gặp qua ta, xử lý từng người một. Chỉ chốc lát sau, cung nữ ra ngoài dẫn ta vào. Theo nàng vào cửa, Hoàng Hậu thấy ta đi vào, vội đứng lên. Ta không muốn cùng nàng dây dưa, nói thẳng:
“Tiết Vị Ương ở nơi nào?”
Nàng rõ ràng ngẩn ra, sau lại ngưng cười, nói:
“Ngươi hỏi nàng làm gì?”
“Tiết Vị Ương đâu?”
Ta không để ý tới lời của nàng, lại hỏi một câu. Hình như nàng nổi giận, mở miệng với vẻ bực tức:
“Những thứ này không phải là chuyện ngươi nên quản, ngươi ở lại trong cung là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ không sợ Hoàng Thượng biết thân phận của ngươi, giết chết ngươi?”
Ta không sợ, nếu không vì sao còn ở lại. Nhìn khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng Tiết Vị Ương, không khỏi có chút lo lắng. Giọng điệu cuối cùng cũng dịu xuống, cầu xin nàng:
“Bỏ qua cho Vị Ương, buông tha nàng đi.”
Bỗng Hoàng Hậu bật cười, tiến lại gần ta nói:
“Bổn cung chỉ đón nàng đến ở vài ngày trong cung, giúp Bổn cung giảm bớt chút thời gian cô quạnh, làm gì lại nói bỏ qua cho?”
“Nương nương......”
Chợt nàng nhìn ta, lạnh lùng nói:
“Ngươi không nên...... gọi ta như thế!”
Ta ngơ ngẩn. Nàng chợt kêu ta:
“Loan Phi.”
Đầu ngón tay rung rung, dường như nàng đứng trước mặt ta, là người Cô thương yêu ta, cưng chìu ta......
“Loan Phi.” Nàng tiến lên, kéo tay của ta, lời nói nhẹ nhàng:
“Chỉ cần bây giờ ngươi thu tay lại, chuyện đã qua, cô nhất định sẽ không nhắc lại. Cô đáp ứng ngươi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi.”
Ta vội la lên:
“Vậy thì, không làm hại Vị Ương, không làm hại Tiết tướng quân?”
Vẻ mặt nàng biến đổi, cười lạnh nói:
“Ngươi nói cái gì thế? Bổn cung chưa bao giờ tổn thương huynh muội Tiết gia! Đón Tiết Vị Ương vào cung, Bổn cung cũng chưa từng bạc đãi nàng!”
Tâm từng chút từng chút chìm xuống, cho dù ta thu tay lại, nàng cũng sẽ không buông tha con cờ Tiết gia kia. Nàng tưởng ta còn có thể ngu xuẩn đến khi đả thương người, giết người rồi mới coi là làm hại sao? Lắc đầu rút tay từ trong lòng bàn tay nàng ra, ta nhìn thẳng vào nàng:
“Để Vị Ương về nhà, ngươi còn phải đáp ứng ta không được làm khó huynh muội Tiết gia nữa, ta sẽ suy tính chuyện rời cung.”
“Ngươi!”
Nàng không thể tin mà nhìn ta, nàng chần chờ, nàng đang cân nhắc. Ta muốn mở miệng lần nữa, đột nhiên nghe cung nữ bên ngoài nói:
“Vương gia, Vương gia ngài......”
Cảm thấy cả kinh, người của Phượng Nghi Cung gọi ” Vương gia”, chỉ có một người. Đó chính là Quân Ngạn.
Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu - Phôi Phi Vãn Vãn