Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 171 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 858 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:47:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Say Rượu
a cho là, ta chỉ muốn lấy nàng ra để trả thù, nhìn nàng thống khổ, nhìn nàng chật vật, đáng lẽ ta nên cảm thấy rất cao hứng. Nhưng mà, mỗi một lần nhìn nàng như vậy, ta lại cảm thấy thật không thoải mái. Ta trở nên rất hoảng loạn, ta không thể nào thích nàng được! Chán nản, cười mỉa chính bản thân mình, ta dựa vào ghế, ngồi ngó ra cửa sổ nhìn trăng sáng.
Trong đầu liền hiện ra hình ảnh đêm nay nàng mặc bố y, còn có dáng vẻ sợ hãi khi bị ta bắt gặp nàng cùng Tiết Tùng Ninh ở chung một chỗ. Ngực có chút đau, ta hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh tâm tình, nhưng dường như lại nhìn thấy hình ảnh nàng không một chút do dự đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, ngửa đầu uống cạn. Vì sao khi ta nhớ tới, cho đến lúc này vẫn còn cảm thấy thống khổ?
Tối nay, không cần đến chỗ Vân Lan nữa. Nàng không có ở đây, ta cũng không cần phải đóng kịch để cho ai nhìn. Aiz, không nghĩ tới, ta lại có thể có một chút may mắn. Thì ra, đóng kịch khó khăn đến như vậy.
“Chủ tử.”
Thư Nghiêm đẩy cửa đi vào. Hắn là người mà ta tín nhiệm nhất, giữa chúng ta không cần phải che giấu điều gì. Hắn đi tới bên cạnh ta, lo lắng mở miệng:
“Chủ tử, tối nay người đã uống quá nhiều rượu, lại chưa từng ăn gì, thuộc hạ bảo đầu bếp làm một ít món, ngài nên ăn một chút.”
Ta lắc đầu, phất tay ý bảo không cần.
“Chủ tử......”
Hắn cau mày, nhưng cũng không khuyên ta ăn cái gì nữa. Cách một lúc sau, dường như cố lấy rất nhiều dũng khí:
“Ngài thật cam lòng?”
Hắn không có nói rõ, nhưng ta hiểu hắn muốn ám chỉ điều gì. Chẳng biết tại sao, đột nhiên ta nổi cơn giận dữ, dường như nhắc đến nàng là một món hàng thì cảm thấy chuyện này là cở nào tội ác tày trời. Một chưởng vỗ trên mặt bàn, lạnh lùng nói:
“Bổn vương dạy ngươi như thế nào?”
Hắn ngẩn ra, trong con ngươi lóe lên ánh sáng nhẹ nhàng. Thu lại thái độ, cúi thấp đầu nói:
“Thuộc hạ quá phận.”
Bực tức xoay người đi, nhẹ nhắm hai mắt, quên đi, quên nàng đi. Sống là người của ta, chết là quỷ của ta. Đã từng có một lần muốn đem nàng giam cầm ở bên người đời đời kiếp kiếp, nhưng là, ta lại không làm được. Nhớ tới nàng, rằng nàng đang ở một nơi nào đó tốt hơn thì cả người nhức nhối. Con ngươi đầy bi thương cùng thống khổ của nàng lại có thể kích thích ta nổi điên lên. Ta không thể, không thể như vậy nữa, ra sức nắm chặt tay. Mẫu phi, vì sao ta hận đến cực hạn, rồi lại đau đến cực hạn?
【 Loan Phi 】
Ta cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của nam tử trước mặt, bỗng nhiên ta lại khóc, là hắn sao? Là hắn sao?
Sau đó vừa cười vừa lắc đầu, làm sao có thể là hắn chứ. Hắn hận ta như thế. Một trận khó chịu từ trong dạ dày đẩy lên trên, theo bản năng ta bò dậy nhào tới cửa xe mà ói ra. Cảm giác trời đất xoay chuyển thật chật vật nhưng mà ta lại không muốn tỉnh táo chút nào. Ói thật lâu củng đã không còn thứ gì để ói tiếp nữa. Mà ta vẫn còn ngơ ngác nằm ở cửa sổ, không muốn xoay người lại. Tiết Tùng Ninh giúp ta vuốt lưng, thanh âm của hắn thật thấp, thật là dễ nghe:
“Như thế nào, thấy tốt hơn chút nào không? Một lát trở về phủ, ta sai nha đầu nấu canh giải rượu cho ngươi, uống rồi sẽ tốt hơn.”
Nghe nói hai chữ “Nha đầu”, ta chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói. Quay đầu lại nhìn hắn, ta buồn cười hỏi:
“Ta cũng là nha đầu, nào có nha đầu phục vụ nha đầu?”
Tối nay, Quân Lâm coi ta như nha đầu tặng cho hắn, ta nhớ, vẫn nhớ. Hắn sửng sốt một chút, cười nói:
“Ai nói ngươi là nha đầu?”
Ta cả kinh, ngước mắt nhìn hắn:
“Ngươi biết ta là ai?”
Trong lòng có chút khẩn trương, hắn không nên biết ta là người của Phượng phủ, càng không nên biết ta là thiếp của Quân Lâm nha. Hắn lắc đầu, cũng chỉ nhìn ta, nghiêm mặt nói:
“Ta sẽ không để cho ngươi làm nha đầu.”
Ta mờ mịt, không biết lời của hắn là có ý gì. Không khí có chút trở nên uể oải, ta mới phát giác được cả người nóng rang, chắc là nồng độ cồn của rượu, chỉ cảm thấy hai gò má nóng nóng, trên người cũng nóng đến khó chịu. Ta lặng lẽ liếc nhìn Tiết Tùng Ninh, cố ý đưa tay nhấc màn xe lên. Gió thổi vào đánh trên mặt, chỉ một chút ít mát mẻ nhưng rất là thoải mái. Thế nhưng hắn lại cúi người tới, ra sức buông màn xe xuống, mở miệng:
“Ngươi uống rượu không nên gặp gió, nếu không sẽ say đến lợi hại hơn.”
Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu - Phôi Phi Vãn Vãn