If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Qifu A
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1210 / 3
Cập nhật: 2017-09-01 22:17:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Tớ Có Hy Sinh Cả Đời Cũng Không Đủ
hần nhận người thân đã xong, lão Ngô ra vẻ như một bà mẹ chồng (?) quan tâm hỏi han:
Bảo Bảo à, thời gian này cháu ở đâu? Mấy ngày nữa là đến tết rồi, nếu không có việc gì thì đêm giao thừa cùng đi ăn cơm cùng nhé?
Bảo Bảo ấp úng, đôi mắt mở to ngượng ngùng nhìn Trần Tạ Kiều, chưa kịp mở miệng thì Trần Tạ Kiều đã cướp lời:
Ba à, không cần vội thế, tối hôm đó chúng con có kế hoạch rồi.
Lão Ngô nhìn anh nói:
Có kế hoạch rồi à? Vậy thì chúng ta không làm phiền các con nữa. Dù sao hôm đó Ban tổ chức triển lãm cũng đã đặt một bàn cho chúng ta rồi... lúc nào rảnh rỗi thì cùng ra ngoài chơi nhé!
Trần Tạ Kiều gật đầu:
Vâng ạ, lúc nào rảnh nhất định sẽ cùng đi chơi.
Họ nói thêm vài câu thăm hỏi rồi vội vã chia tay.
Giáo sư Trần chẳng hiểu vì sao lão Ngô ra sức kéo ông đi:
Đằng ấy làm gì vậy? Không dễ gì gặp được mặt con, sao không để tớ nói thêm vài câu đã. Không thì cũng phải để tớ bế cháu một lát đã chứ.
Lão Ngô nghiêm túc phê bình ông:
Muốn nói gì thì lúc lên mạng dùng webcam tha hồ mà nói... cản trở con trẻ yêu đương là bị trời đánh thánh vật đấy!
Hướng dẫn viên dẫn ba người đi chơi khắp nơi được bốn, năm ngày, thì lão Ngô chịu không nổi nữa:
Hết chịu nổi rồi!
Lão hét lên làm Giáo sư Trần giật mình hỏi lão làm sao vậy.
Lão mặt mày bí xị, nói là không muốn cứ có người theo sát. Có người theo sát cảm thấy rất tù túng, lão chỉ muốn đi chơi với mình Giáo sư mà thôi.
Lão Ngô mềm mỏng thì Giáo sư Trần tất nhiên sẽ đồng ý. Ông chuyển lời với hướng dẫn viên là: “muốn có thế giới của hai người thôi!”. Sau khi “cắt đuôi” được hai anh chàng, hai người cầm trên tay “Bản đồ du lịch Bắc Kinh mới nhất” và bắt đầu hưởng “tuần trăng mật”.
Đến tết thì lễ hội cũng bắt đầu. Lễ hội là một hoạt động đón tết đặc sắc của miền Bắc Trung Quốc, người ta dựng lên rất nhiều hàng quán trong một công viên rất lớn. Có thể nói là kết hợp của một cái chợ với phố quà vặt, vô cùng náo nhiệt và hấp dẫn.
Lão Ngô vốn không muốn đi, nhưng đi đến cổng hội thì lại thay đổi ý kiến, đúng là có rất nhiều thứ có thể ngắm.
Ở lễ hội có bán rất nhiều “hàng độc”, có những lá cờ cá chép dài mấy mét, hay cái mũ trùm đầu của Bin Laden, hay những bông hồng làm bằng bông cao bằng thân người, rồi thì chong chóng, quạt giấy, đèn lồng... vừa nhiều lại vừa lạ. Để ý một tý là lão đã thấy ba ông Bin Laden cầm chong chóng. Bốn ông Saddam Hussein vác hoa hồng, năm cặp Bush và Obama tay nắm tay đi qua trước mặt ông.
Tuy người đông nghẹt nhưng có hưng phấn đón mừng năm mới nên ai cũng vui vẻ và hớn hở khác thường.
Vé vào Địa Đàn ở lễ hội không đắt lắm, hai ông mua vé rồi hòa vào dòng người đông đúc.
Lễ hội có kiểu trang hoàng rất đặc sắc, lão Ngô đứng trước bóng đèn màu trang trí ở Địa Đàn cười toe toét. Giáo sư vội vàng lấy máy ảnh kỹ thuật số ra ghi lại nụ cười của lão. Lão Ngô giờ đã nghiện chương trình photoshop “Meitu xiuxiu” từ sau khi học được cách dùng phần mềm để xóa nếp nhăn, lão càng ngày càng thích chụp ảnh.
Lễ hội cũng không thể thiếu được các món ăn. Mùi vị các món ăn vặt ở Thiên Đàn ngon nhưng mà hơi đắt. Một xiên thịt dê đã mười tệ, đắt gấp bốn, năm lần so với ở ngoài. Nếu là ngày thường chắc chắn lão sẽ không bao giờ chịu để bị “chặt chém” như vậy. Nhưng mà lễ hội có bao nhiêu là người, chen chúc, chật chội nhích từng tí một. Lão bị vây nửa tiếng đồng hồ trong một trăm mét phố ăn vặt, mũi lão bị xông bởi đủ thứ mùi thức ăn.
Giáo sư Trần thấy lão chun mũi ngửi bốn phía, thì biết ngay là lão đang thèm ăn. Ông chủ động đi mua cho lão bát Chaogan (chaogan là một món ăn vặt ở miền bắc, nó không phải là món rau xào khô, mà có rất nhiều nước, nguyên liệu chính có nội tạng của lợn như gan, lòng, bao tử, nêm gia vị xong thì nước súp sóng sánh, mùi vị thơm ngon.)
Tiệm bán Chaogan có treo một tấm biển, trên biển hiệu viết hàng chữ “Bí quyết Chaogan gia truyền của Hoàng Thị- Đời thứ 38 Hoàng Thị”, dưới tấm biển là “truyền nhân” đời thứ 30 của Hoàng Thị với khuôn mặt trắng trẻo thư sinh, mặc một bộ đồ đầu bếp không vừa vặn nhìn ngố ngố nhưng rất đáng yêu.
Giáo sư Trần trả mười tệ, rồi cần thận bưng bát Chaogan đầy ắp từ tay chủ quán, miệng kêu “nhường đường, nước sôi! nước sôi!” rồi cứ thế chen về phía lão Ngô.
Lão cầm bát Chaogan từ tay Giáo sư Trần, mà miệng cứ mắng ông xa xả:
Đằng ấy cứ tưởng kiếm được nhiều tiền thì muốn tiêu thế nào thì tiêu à? Bên ngoài bán có hai tệ, mà lại vào đây cho người ta “cắt cổ”.
Miệng nói vậy nhưng tay lão cứ múc lia lịa, vừa ăn vừa lườm chủ quán, hình như là đang mắng anh ta dụ dỗ Giáo sư tiêu tiền.
Giáo sư nhìn lão nói một đằng làm một nẻo mà cười hả hê, sao mà lão đáng yêu thế không biết.
Đúng là “yêu nhau quả ấu cũng tròn”.
Lễ hội nào cũng không thể thiếu hồ lô đường.
Hồ lô đường cũng không rẻ, nên cũng ngon hơn, nhưng lão Ngô chẳng thấy ngon chút nào, lão càng tính toán càng cáu bẳn.
Qua việc bát Chaogan lúc nãy Giáo sư Trần đã hiểu ra, những thứ lão Ngô nói “không đáng đồng tiền”, thì đều là thứ lão rất thích, nhưng lại không nỡ bỏ tiền mua. Những thứ mà ông bỏ tiền ra mua thì lão nhất định không thể không thích được.
Giáo sư mỉm cười. Nhân lúc lão đang xòe bàn tay ra tính toán, ông liền lủi mất, lúc quay lại trên tay đã cầm một xâu hồ lô đường dài hai mét. Đó là một xâu hồ lô đường có 66 quả Sơn Tra, không chỉ để ăn mà còn có ý nghĩa may mắn theo từ đồng âm với số 66 là –làm việc gì cũng trôi chảy, thuận lợi.
Lão Ngô nhìn thấy thứ Giáo sư cầm trên tay, thì vội mở miệng càm ràm ông tiêu tiền hoang phí, nhưng chẳng bao lâu đã giành lấy xâu hồ lô đường, miệng cười không ngậm lại được. Thấy vậy Giáo sư vô cùng hối hận: sớm biết thế này mình đã mua xâu có 99 quả, thế là có ý nghĩa trường cửu, chẳng phải tốt hơn sao.
Địa Đàn có rất nhiều nơi bán tranh ghép hình, mười tệ một hộp ghép hình một ngàn miếng, hình gì cũng có. Lão Ngô rất thích những hình ảnh dễ thương đó. Lão tỉ mẩn tìm ra mấy bức đẹp “hót”, ôm đồm một đống ít nhất cũng phải hai mươi hộp. Lúc này lão mới thấy đắt, thấy Giáo sư rút tiền ra trả. Lão cũng chẳng dám hó hé câu nào đại loại như “đắt quá, đắt quá” nữa, xem ra lão cũng biết lần này là lão tiêu xài hoang phí.
Hai lão đi dạo một ngày, chẳng phải nói cũng thấy “chiến lợi phẩm” chất thành đống, hai người chẳng thể nào khuân hết. Lão Ngô trề môi, Giáo sư hiểu ý ngay, vội gọi cho hai anh hướng dẫn viên đến đón, lại còn dặn dò: “Nhớ mang cái xe dài một chút!”
Hai anh chàng này cũng quen biết nhiều nên dễ dàng mượn được một chiếc Cadillac dài. Hai anh chàng vội vội vàng vàng lái xe đến từ xa đã thấy hai lão tay xách nách mang mỗi người hai bao lớn, Giáo sư Trần còn cầm trên tay một xâu hồ lô đường dài hai mét, cái dáng của ông khiến người ta có cảm giác vững chãi, đáng tin cậy.
Trước ánh mắt trầm trồ của bao nhiêu người, lão Ngô giằng lấy xâu hồ lô, ngạo nghễ chui vào xe Cadillac.
Hai anh hướng dẫn viên nghĩ thầm đúng là không hổ danh người của tài phiệt Wood, nhìn tư thế của lão chẳng giống cầm hồ lô đường chút nào, bảo là lão đang cầm Thanh long yển nguyệt đao cũng có người tin. (Thanh long yển nguyệt đao là binh khí của Quan Vũ)
Hai mươi hộp tranh ghép hình đấy giáo sư Trần phải ghép với tiến độ một tháng một hộp. Còn xâu hồ lô đường kia để lâu quá nên không ăn được nữa, cuối cùng phải quẳng vào thùng rác của khách sạn năm sao.
Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều - Qifu A Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều