A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Qifu A
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1210 / 3
Cập nhật: 2017-09-01 22:17:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Ngốc Nghếch, Hồn Nhiên - Nét Đáng Yêu Thiên Bẩm Của Đằng Ấy
an tổ chức bố trí cho vợ chồng Giáo sư Trần một phòng đôi ở khách sạn năm sao trên đường Trường An, bài trí và thiết bị đều vô cùng đẹp.
Giáo sư Trần đã quen với kiểu đãi ngộ này, nhưng lão Ngô thì không. Lão vốn nghèo khổ, ở một khách sạn tốt như thế này có nằm mơ lão cũng chưa từng nghĩ đến. Lần này được ở khách sạn năm sao khiến lão lâng lâng như trên chín tầng mây. Bước vào phòng là mắt lão đã lóe lên, nếu không có hai anh phiên dịch ở đấy thì lão đã cười hô hố.
Vì thể diện lão chỉ có thể mím chặt môi, cố làm ra vẻ nghiêm nghị, vì không muốn nét mặt hí hửng của mình làm mất mặt Giáo sư Trần.
***
Tommy nhìn thấy nét mặt khó đăm đăm của lão Ngô khi đến khách sạn, thì vô cùng hồi hộp. Anh nghĩ bạn của Giáo sư Trần chắc phải là người có địa vị rất cao quý, cái vẻ bất cần ấy chỉ những bậc bề trên có khí phách đế vương mới có được. Ai lại nhớ lại lúc ở sân bay đã ngộ nhận lão là người phụ việc, trong lòng lại trỗi dậy nỗi lo lắng mình đã phạm phải tội lớn, nhất định mình đã để lại ấn tượng xấu đối với đại gia nghiêm nghị, kỹ tính này rồi.
Lúc ra khỏi phòng Giáo sư Trần, nét mặt của Tommy lập tức chuyển sang nơm nớp lo sợ. Bruce nhìn thấy vội hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Tommy mặt bí xị:
Cậu biết không, cả chặng đường về khách sạn, cho dù tớ có nói gì, thì ông ấy cũng nhìn tớ với ánh mắt rất kỳ lạ... có lúc còn chẳng thèm nhìn tớ. Ông ấy không nói câu gì, dù tớ có nói gì ông cũng im thin thít... Đã vậy lúc bước vào phòng, ông lại còn có vẻ chẳng thèm để ý, tớ đoán là ông ấy phải là người có địa vị rất cao. Thế mà lúc ở sân bay tớ còn lầm ông ấy là người xách hành lý. Chết rồi, nghe nói mấy ông già có tiền, địa vị đều rất nóng tính. Tớ lại đắc tội với ông ấy, thế này thì tớ chết chắc rồi!
Nói đến câu cuối, Tommy nghẹn ngào như sắp khóc.
Bruce nghĩ lại, đúng là suốt chặng đường không hề nghe thấy lão Ngô nói gì. Anh cũng chắc là Tommy làm phật ý người ta rồi, nhưng vẫn phải động viên, nên mới khuyên:
Nói không chừng cậu nghĩ nhiều quá thôi, chúng ta cũng tiếp đón không ít người nổi tiếng rồi. Mà cậu cũng đâu có nghe nói gì về ông ấy đâu, đúng không nào?
Tommy nghe vậy càng lo lắng:
Nhưng chỉ có chúng ta không biết thôi, có thể là trước đến nay ông ta không lộ diện thôi, có thể là ông thích mai danh ẩn tích,... chết chắc rồi, chết chắc rồi! phen này tớ chết chắc rồi!
......
............
..................
Hai anh chàng lo sốt vó mà không hề nghĩ đến việc lão Ngô không biết tiếng Anh...
Có thể nói Tommy và Bruce ngoài việc xui xẻo ra, thì cũng hơi thiếu thông minh.
Buổi tối Bruce và Tommy đến mời hai ông đi ăn cơm. Khách sạn họ ở là khách sạn năm sao nên có cả ba bữa ăn.
Lúc bốn người đi ở hành lang thì gặp một nhiếp ảnh gia người Anh tên là James cũng được mời đến dự triển lãm nghệ thuật lần này. Anh chàng này chừng ngoài ba mươi tuổi, là bạn vong niên của Giáo sư Trần. Do Giáo sư về Trung Quốc dạy học, còn James lại thích cuộc sống bốn biển là nhà, nên đã lâu không gặp nhau (không tính gặp nhau trên webcam của msn). Hai người gặp nhau thì tay bắt mặt mừng, nói chuyện bằng tiếng Anh rất rôm rả.
Bruce và Tommy cũng chạy đến góp vui, còn mình lão Ngô đứng ngây như phỗng, phen này về lão nhất định phải học tiếng Anh.
Lão Ngô bị bốn người này “hót” véo von bên tai mà hoa mắt chóng mặt. Lão tấm tức: rõ ràng là trong năm người thì có bốn người là người Trung Quốc, cớ gì cứ phải hùa theo anh Tây kia mà nói tiếng Anh, dù gì cũng phải là anh Tây nói tiếng Trung Quốc mới đúng chứ? Xem ra câu “cả thế giới đều đang nói tiếng Trung Quốc” của S.H.E chỉ là ăn ốc nói mò mà thôi.
Nghĩ vậy nên ánh mắt lão nhìn James càng thêm vẻ cáu bẳn.
James bị người khác nhìn chằm chằm nên thấy khó chịu. Anh quay lại thì nhìn thấy một ông già mặt mày cau có, có vẻ gì đó rất nghiêm túc, cái vẻ mặt ấy vừa có vẻ khó gần lại vừa rất có khí chất. Nhìn xung quanh thì chỉ có Giáo sư Trần là có thể có dây mơ, rễ má với người này, chắc là bạn của Giáo sư rồi, thế là anh vội dùng tiếng Anh yêu cầu Giáo sư giới thiệu nhân vật này.
Giáo sư vỗ trán, sao mình lại quên mất lão Ngô chứ? Bây giờ mình có còn một thân một mình nữa đâu, bên mình còn có “một nửa” nữa cơ mà. Nhìn lão cứ lườm James nên ông đoán chắc là nãy giờ mình cứ “ra đụng vào chạm” với James nên đã khiến lão “ghen” rồi.
Ông vội thêm vào danh sách các quy tắc “yêu vợ” của mình một điều khoản mới là: “Sau này bất kể gặp ai, cũng phải giới thiệu lão Ngô, nói chuyện với người khác cũng phải giữ khoảng cách nhất định!”.
Ông vội kéo lão đến giới thiệu với James, vừa nói vừa cười nở nụ cười “như mùa thu tỏa nắng”.
James giật mình bởi quen Giáo sư lâu như vậy vẫn chưa từng nghe nói ông là GAY, thế mà mới không gặp một thời gian ngắn đã thấy ông cặp kè với một “người tình” thế này.
Tuy thấy hơi tò mò, nhưng là một người lịch thiệp nên anh vội đưa tay ra bắt tay làm quen:
Nice to meet you! My name is James, may I have your name, please?
Lão đoán là anh chàng đang hỏi tên mình, nên vội vàng đưa tay ra bắt:
Wu...
Nói được nửa chừng thì lão im bặt, vì lão nhớ mang máng trong phim nước ngoài hình như người ta chỉ gọi họ, nên lão không biết có nên nói cả tên nữa không.
James nhìn thấy vẻ mặt khó đăm đăm, rồi lại rụt tay lại của lão thì cũng vội vàng thu tay về. Có vẻ như lão tên là X.wood. chen rồi, nếu anh nhớ không nhầm thì ở Mỹ có một gia tộc tài phiệt lớn họ Wood...
Ha ha, bạn đời của Giáo sư Trần xem ra không phải tay vừa rồi.
Năm người bước vào thang máy đi xuống nhà ăn, hai anh hướng dẫn viên đã đặt trước một bàn tiệc Tây cho James và Giáo sư Trần, lão Ngô chưa được ăn tiệc Tây bao giờ nên cũng rất vui vẻ khám phá.
Lão vừa ngồi xuống ghế, đã nhìn thấy trước mặt bày bao nhiêu là dao, nĩa mà phát hoảng. Lão nào có biết dùng mấy cái thứ này. Phục vụ đã bày thức ăn ra cả rồi, bốn người kia đã cầm “vũ khí” chuẩn bị nhập cuộc, thấy lão cứ ngồi trân trân, không có động tĩnh gì thì rất ngạc nhiên.
Đằng ấy chưa ăn đồ Tây bao giờ à?
Giáo sư Trần thì thầm bên tai lão.
Lão Ngô gật đầu:
Đáp án đúng, cộng mười điểm.
Không sao đâu, đằng ấy phải ăn chứ, không thì để tớ đút cho đằng ấy được không?
Giáo sư quên cả phép tắc tiệc Tây.
Đằng ấy đừng có ồn ào nữa, chỗ này là chỗ nào, có phải nhà mình đâu.
Chắc là lúc ở nhà Giáo sư toàn phải đút cho lão Ngô rồi.
Giáo sư đề nghị.
Không thì mình đổi chỗ khác đi.
Lão Ngô không đồng ý:
Thôi nào, đã gọi đồ ăn ra cả rồi, không ăn thì phí lắm.
Không sao, lãng phí cũng không phải tiền của mình mà.
Đối với ông lão Ngô là quan trọng nhất, chút tiền này có đáng gì.
Có biết Trung Quốc đang kêu gọi GDP bền vững không hả? Đằng ấy chỉ được cái lãng phí. Chúng ta cần phải tiết kiệm, hiểu chưa?
Lão Ngô vốn rất quan tâm đến Quốc gia đại sự, nghe Giáo sư Trần nói vậy thì lấy làm chướng tai gai mắt.
Giáo sư Trần “lý sự cùn”:
Không hiểu, tớ làm nghệ thuật, hiểu cái này làm gì. Tớ chỉ biết bây giờ đằng ấy nuốt không trôi rồi.
Lão nghe nửa câu đầu thì muốn mắng ông một trận, nhưng nghe đến câu sau thì lại đỏ mặt:
Không sao, mọi người cứ ăn đi, tớ uống rượu được rồi... Chẳng phải đằng ấy bảo có phục vụ tại phòng là gì? Tý nữa tớ về phòng ăn cũng được.
Giáo sư Trần nghĩ cũng phải nên không ép lão nữa.
James ngồi đối diện với Giáo sư Trần, thấy lão Ngô uống hết ly này đến ly khác, lại có vẻ buồn buồn. Giáo sư Trần có vẻ rất quan tâm, nhưng nói cả buổi mà không có tác dụng.
Chẳng hiểu Wood đang buồn vì chuyện gì?
James chợt nhớ lúc nãy nghe lão với Giáo sư thì thầm gì đó có nói đến GDP[5].
Ha ha, đúng là tài phiệt Wood có quan hệ với giới chính trị Mỹ có khác... Đúng là kinh tế với chính trị không tách rời nhau.
Họ ăn bữa cơm hết hơn một tiếng đồng hồ, Giáo sư Trần chào hỏi rồi đưa lão Ngô về phòng.
Lão Ngô vừa về đến phòng đã lăn ra giường:
Tớ đói... đói... đói...
Giáo sư Trần xót lắm, vội hôn lên trán lão, vội đưa số điện thoại của lễ tân cho lão, chỉ cho lão gọi đến lễ tân, muốn ăn gì thì gọi, rồi đi vào nhà tắm.
Lão lực bất tòng tâm cầm lấy điện thoại, ấn số.
Lễ tân đầu dây bên kia sớm đã biết khách phòng này là nhà nghệ thuật quốc tịch Mỹ, nên vừa bắt máy đã nói tiếng Anh:
May I help you,sir?
Lão chẳng hiểu lễ tân nói gì, chỉ biết hỏi:
Cô ơi, có cái gì ăn không?
Lễ tân ngớ người, xem kĩ lại số điện thoại gọi đến, đúng là phòng của nhà nghệ thuật người Mỹ mà, sao lại có tiếng người giống như dân tị nạn từ vùng núi heo hút nào của Trung Quốc vậy.
Nhưng nhân viên lễ tân rất nhanh trí chuyển sang nói tiếng Trung:
Ngài có cần gì không ạ?
Lão Ngô ngập ngừng nói:
Bây giờ... tôi muốn ăn...
Nhân viên lễ tân tận tụy nói một loạt các món ăn, kiên nhẫn đợi lão chọn:
Thực phẩm đúng không ạ? Xin hỏi ngài cần dùng gì à? Món Tây hay món Trung Quốc ạ? Hay ngài cần ăn món nước nào khác? Nhà hàng của chúng tôi có thể nấu món Hàn Quốc, Nhật Bản, Ấn Độ, Nga, Pháp, Ý, Ethiopi, Tajikistan....
Lão bị tên một loạt món ăn làm cho ù cả tài, cuối cùng dứt khoát nói:
Có món gì đơn giản không? Mỳ ăn liền cũng được...
......
............
..................
Giáo sư Trần vừa bước khỏi phòng tắm đã thấy lão Ngô cười toe toét:
Đúng là khách sạn lớn, tớ chỉ cần có mì ăn liền mà họ đem đến tám nhãn hiệu mỳ, lại còn có hơn ba mươi vị... đúng là tuyệt cú mèo!
Giáo sư điếng cả người.
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Tommy căng thẳng đi tới đi lui trong phòng:
Nghe James nói cái gì chưa? Ông già đó đúng là chẳng phải tay vừa! Lại còn là gia tộc tài phiệt Wood của Mỹ nữa chứ... kiểu này thì tớ chỉ có nước đi bơm xe thôi
Tommy à! Cậu đúng là ngốc quá đi mất!
Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều - Qifu A Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều