Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Độc Độc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 04:44:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Chương 73
hông cảm với một người khiếm khuyết tình cảm, vô cùng dễ dàng. Bất kì một người có cảm tình bình thường đều hiểu được cuộc sống của mình sẽ đau khổ, trống rỗng biết mấy khi thiếu đi những cảm xúc cơ bản nhất. Nhưng khi thật sự ở chung một chỗ với người như thế, ngẫm nghĩ một chút thì sẽ cảm thấy rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ.
Ở cạnh anh ta sẽ là một cuộc đầu tư mạo hiểm, thậm chí là vô vọng, mỗi giờ mỗi phút đều phải lo lắng đột nhiên có một ngày tình cảm của anh ta sẽ biến mất. Anh ta không biết tình thân là gì, nếu như sinh con đẻ cái với anh ta, có lẽ anh ta cũng không có cảm tình với đứa bé, đừng nói đến tình cha con ấm áp, e rằng ngay cả chuyện sinh lão bệnh tử của chúng, anh ta cũng không quan tâm.
Cả đêm này, Tiêu Tiêu mơ thấy ác mộng liên miên, không chỉ một lần mơ thấy Đoạn Mặc Ngôn lạnh lùng xoay người bỏ đi, thậm chí mơ thấy có một bé gái chạy theo sau anh kêu ba ơi, anh cũng không quay đầu lại. Bé gái kia quay qua, rõ ràng là gương mặt của cô lúc nhỏ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng tỏ, Tiêu Tiêu đã lặng lẽ ra khỏi nhà Tống Hiếu Nhiên. Cô mờ mịt, bối rối đi trên đường, không biết khi nào trời đã đổ tuyết, mọi người kinh ngạc chú ý cảnh tuyết rơi trong tiết trời rét tháng ba này, chỉ mỗi mình cô hoàn toàn không có phản ứng.
Cô bước đi không rõ đích đến rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi về căn hộ ở Quan Lư Tuyền.
Trong căn nhà vẫn vô cùng ấm áp, Tiêu Tiêu chậm rãi đi vào trong.
Đoạn Mặc Ngôn không ngủ trong căn phòng lạnh lẽo, không có chút hơi người của anh, mà nằm ngửa trong sảnh phòng khách, gạt tàn thuốc trên bàn trà nhét đầy tàn thuốc, một chai Whisky đã thấy đáy.
Tiêu Tiêu đi qua đó, mới phát hiện trên tay anh vẫn đang kẹp một điếu thuốc cháy dở, đang suy sụp tinh thần nhìn lên trần nhà, thế mà vẫn còn đang tỉnh.
Đoạn Mặc Ngôn nghe thấy tiếng động, con ngươi chuyển động liếc sang nhìn cô, hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, anh ngồi dậy, cưỡng ép dụi điếu thuốc sắp tàn vào chiếc gạt tàn thuốc ngay cả một chỗ trống cũng không còn, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Qua đây ngồi đi.”
Tiêu Tiêu làm theo lời anh, ngồi xuống bên cạnh anh, cả người đầy mùi rượu và thuốc lá.
“Vừa đi qua từ bên Tống Hiếu Nhiên hả?” Anh mở miệng, trong giọng nói mang theo chút khản đặc.
Tiêu Tiêu gật đầu.
“Đã nghe anh ta nói rồi chứ?”
“…...Ừm.”
“Vậy sao bây giờ mới đến đây? Lên giường với Tống Hiếu Nhiên à?”
“Anh……!” Tiêu Tiêu cả đêm không ngủ bị tức đến tỉnh hẳn ra, bò có dắt đến đâu thì vẫn là bò mà.
“Được rồi, được rồi, anh lại nói sai nữa rồi.” Đoạn Mặc Ngôn giơ tay lên, ai ngờ lại nói tiếp, “Thực ra nếu em thật sự lên giường với anh ta, cũng không sao cả.”
“Anh nói cái gì?” Tiêu Tiêu hỏi một cách chậm rãi.
Đoạn Mặc Ngôn không nhìn cô, cầm ly rượu dựa vào lưng ghế sô pha, đang muốn mở miệng, Tiêu Tiêu lại giành trước, “Tay của anh bị sao vậy?”
Đoạn Mặc Ngôn nương theo tầm mắt của cô nhìn về phía bàn tay dính máu loang lổ, “Không có gì, quẹt trúng thôi.”
Cô giựt lấy cái ly của anh, mở bàn tay của anh ra, mới thấy rõ chỗ đó căn bản không phải một vết cắt, mà là rất nhiều vết thương chằng chịt, hơn nữa có hai chỗ khá sâu, trong đó lại vẫn còn vụn thủy tinh.
“Anh làm thế nào mà thành thế này vậy?”
Đoạn Mặc Ngôn không nói gì, Tiêu Tiêu cũng không hỏi tới, đứng dậy đi tìm hộp y tế trong nhà, dùng cồn khử trùng cây nhíp, lại cầm lấy tay anh, cúi đầu giúp anh gắp vụn thủy tinh ra.
Anh chăm chú nhìn động tác cẩn thận từng li từng tí của cô, trong lồng ngực trào ra cảm xúc dịu dàng xa lạ, dường như không nghe thấy mà than thở, anh bình tĩnh nói: “Em thu dọn đồ đạc xong rồi thì đi đi.”
Tiêu Tiêu tập trung vào động tác trên tay, qua một lúc mới nghe hiểu được lời nói của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, “Anh chịu thả em đi ư?”
“Dưa còn xanh hái sẽ không ngọt, bí mật của anh cũng bị em cạy lên hết rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa gì.”
“Là không có ý nghĩa, hay là tình cảm đã phai nhạt?”
Đoạn Mặc Ngôn cười một tiếng vô cùng phức tạp, “Tiếu Tiếu ngốc.” Có thể bây giờ đang lúc anh gần kề độ tuổi ba mươi, là lúc tình cảm nồng nhiệt nhất, nồng nhiệt đến mức anh gần như không biết nên làm thế nào cho phải.
Vì nụ cười của anh, bỗng dưng Tiêu Tiêu thấy vô cùng khó chịu.
“Tống Hiếu Nhiên nói rất có lí, cho dù bây giờ anh còn có cảm giác, có lẽ, đột nhiên có một ngày rồi sẽ không còn nữa, chúng ta không cần đợi đến ngày đó đâu.”
“Anh…… không khó chịu sao?” Cho dù cô không mắc bệnh đó, cũng hiểu rất rõ. Người khiếm khuyết tình cảm đột nhiên có được tình cảm, không khác gì người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, làm sao nỡ buông bỏ bản năng sinh tồn chứ?
“Anh thấy em khóc thì càng khó chịu hơn……”
Anh chưa dứt lời, cô đã nhào vào lòng anh!
Lí trí bảo cô phải tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt, nhưng tình yêu đã cháy lại rồi, trước khi cô đi vào căn nhà này, thì đã quyết định làm lại từ đầu với anh. Nếu nói cô vẫn còn do dự điều gì với đoạn tình yêu này, sau khi nghe được những lời đó của anh thì đã hoàn toàn tan biến thành mây khói! Cô muốn yêu người đàn ông này, yêu người người đàn ông duy nhất yêu thương cô, cho cô tình yêu có một không hai trên thế giới này! Cô không biết con đường tương lại dài cỡ nào, cũng mặc kệ con đường tương lại đó dài đến đâu, chỉ cần biết trong giây phút này, cô đã có được cả thế giới.
“…… Tiếu Tiếu?” Đã rất lâu rồi cô không chủ động ôm anh, khiến Đoạn Mặc Ngôn đột nhiên không biết phải làm sao. Trọng điểm là anh không hề biết vì sao bỗng dưng cô lại ôm anh, lẽ nào cô muốn…… “Làm tình sau chia tay hả?”
Tiêu Tiêu vốn đang òa khóc vì tâm trạng khó tả, chợt bật cười, cô lui người ra một chút, lau nước mắt, lắc đầu, “Không.”
Đoạn Mặc Ngôn không ôm hi vọng quá nhiều, nên cũng không thất vọng lắm, hơn nữa bây giờ tâm trạng của anh càng trầm trọng hơn thất vọng gấp vô số lần……
“Em thích yêu đương hợp lại hơn là làm tình sau chia tay.”
Yêu đương hợp lại là thứ gì thế? Hiếm khi Đoạn Mặc Ngôn ngơ ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại, một lúc lâu sau anh mới không thể tin được nhìn sang cô, “Ý em là……”
Hai lúm đồng tiền lún sâu trên gương mặt cô, Tiêu Tiêu mỉm cười mang theo nước mắt nói: “Đoạn Mặc Ngôn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi!”
Nói xong câu này, Tiêu Tiêu trở nên thông suốt, chỉ cảm thấy sương mù u ám trong lòng đã hoàn toàn tan biến. Chắc chắn là cô đã điên rồi, vậy mà cô lại thật sự quyết định bước vào con đường không lối về này! Nhưng so với lần trước chìm đắm trong tình yêu mù quáng, bất an, lần này cô biết rõ đây là con đường đầy chông gai mà vẫn không chùn bước. Dù cho tình yêu này sẽ tiêu tan trong cuộc đời của cô, nhưng cô vẫn nguyện vì anh mà gánh chịu tất cả.
Cô muốn anh yêu cô, cũng muốn trao cho anh tất cả tình yêu.
Đoạn Mặc Ngôn cảm thấy vô cùng hoang mang với lời thoại phi logic này. Theo như anh hiểu, cô vẫn luôn muốn rời khỏi anh, bây giờ lại phát hiện chỗ khiễm khuyết của anh nữa, đừng nói là cô, e rằng ngay cả Hạ Dung, Lôi Tiểu Trúc luôn nói yêu anh cũng muốn rời khỏi anh thôi? Tại sao cô lại đi ngược lối như vậy, còn nói câu muốn bắt đầu lại từ đầu với anh nữa chứ?
Anh không hiểu, hơn nữa, anh cũng không muốn đào bới ngọn nguồn để tìm lí do, giờ này phút này anh chỉ quan tâm một điều.
“Em còn dám ở cạnh anh ư?”
Tiêu Tiêu nhìn anh chăm chú, tươi cười gật đầu.
“Em đừng vờ ngớ ngẩn vào lúc này, em còn chưa hiểu sao, anh……”
Tiêu Tiêu nghiêng người hôn lên môi anh.
Đoạn Mặc Ngôn có chút mờ mịt, thế này chênh lệch hơi lớn rồi đó. Nhưng khi bờ môi đỏ mềm mại in lên môi anh, khiến người đã cấm dục biết bao lâu như anh sao mà kiềm chế nổi chứ? Thế là anh lập tức đổi khách thành chủ, bàn tay to vuốt ve gương mặt cô theo thói quen, muốn làm cho nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
Nhưng đột nhiên Tiêu Tiêu lại đẩy anh ra.
Làm sao Đoạn Mặc Ngôn cho phép cô lâm trận bỏ chạy chứ, bàn tay mang theo vết thương đặt trên cần cổ trắng ngần giữ cô lại, mang theo mùi thuốc lá nồng nặc hung hăng hôn cô.
“Ưm! Tay của anh……” Cô còn chưa thoa thuốc cho anh……
Đoạn Mặc Ngôn ngoảnh mặc làm ngơ, môi lưỡi dùng sức mà hôn, thậm chí anh không muốn cho cô thời gian để lấy hơi, mỗi một lần hôn lại càng thêm sâu sắc, nóng bỏng, hơi thở phả trên mặt cô cũng ngày càng nặng nề.
“Đợi một chút, băng bó cho anh đã……”
Cùng lúc cất tiếng nói, cô đã bị anh đè xuống sô pha.
Lúc này làm sao Đoạn Mặc Ngôn còn để ý để bị thương hay không bị thương gì nữa chứ, bây giờ anh chỉ muốn hòa tan thân thể mềm mại dưới người vào cơ thể mình, khảm vào trong xương máu, vậy thì không cần phải lo lắng cô nhóc này sẽ bỏ anh mà đi nữa, cũng không cần lo lắng cô sẽ bị tổn thương vì anh nữa.
“Đoạn Mặc Ngôn……” Tiêu Tiêu gọi anh với tiếng khóc nức nở, đôi mắt long lanh ẩm ướt nhìn anh chăm chú.
Anh lại lạc vào trong thân thể của cô rồi.
Đoạn Mặc Ngôn nâng niu nhìn cô chăm chú một lúc lâu, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô trong tiếng thì thào lẩm bẩm, “Tiếu Tiếu yêu dấu……”
Làm tình hợp lại chỉ làm một lần, nhưng chỉ một lần thôi đã khiến Tiêu Tiêu muốn sống muốn chết rồi, mỗi lần khi cô sắp đến cao trào, thì anh dừng lại, hạ tiết tấu chậm xuống, làm lại từ đầu, cứ thế giày vò cô ba, bốn lần, lúc cô gào khóc xin tha, cuối cùng anh mới cùng với cô bước lên thiên đường.
Hai người tắm rửa rồi về phòng của Tiêu Tiêu, Đoạn Mặc Ngôn dựa vào đầu giường, Tiêu Tiêu mặc áo ngủ, băng bó vết thương cho anh.
“…… Không biết là lúc 6 tuổi hay 7 tuổi, đột nhiên anh phát hiện, anh không hề để tâm đến mọi thứ xung quanh, có người có thể vì một món đồ chơi mà đánh nhau, vì thi được hạng nhất mà kiêu ngạo, vì ba mẹ thiên vị mà khóc nhè, tất cả anh đều không quan tâm, hơn nữa lúc mọi người đều đang cười, anh lại không biết tại sao họ lại cười…… Khi em không giống với người khác, bản năng của em liền muốn che giấu, nhưng đợi đến khi anh hơi lớn một chút, thì ngay cả che giấu anh cũng lười.”
Tiêu Tiêu thoa thuốc cho anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Cảm thấy trống rỗng à?”
“Nếu nói là trống rỗng, chi bằng nói là hư vô.” Đoạn Mặc Ngôn nói.
Tâm trạng vừa khó chịu lại thương tiếc tự nhiên sinh ra, Tiêu Tiêu cực kỳ dịu dàng thổi lên vết thương vừa được thoa thuốc của anh.
“Nhưng lúc anh theo đuổi em, chỉ số EQ cao như thế, em hoàn toàn không nhìn ra anh……”
“Bởi vì anh đã mướn người vạch kế hoạch giúp anh.”
“Mướn người?”
“Cả một đám người, cố vấn tình cảm gì đó.” Đoạn Mặc Ngôn dứt khoát khai hết, “Những chuyện mà em thấy EQ cao đều là ý kiến của tụi nó, những cái làm hư thì đều là của anh.”
Bây giờ, năng lực chấp nhận của Tiêu Tiêu đã vô cùng mạnh mẽ, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
“Ví dụ như là lần đó anh suy nghĩ nửa ngày trời mới nghĩ ra điều em muốn nói lại thôi chính là muốn kêu anh hôm sau đến đón em đó hả?”
“Phải.” Đoạn Mặc Ngôn dừng lại một chút. “Hôm chia tay đó, bọn họ gọi đến để tư vấn như thường lệ, nghe kể toàn bộ câu chuyện xong, thì đề nghị anh quay lại tìm em, nhưng anh từ chối. Mỗi một chuyện sau khi chia tay, đều bị cảm xúc của anh thôi thúc, không liên quan đến lí trí. Trước kia anh muốn biết rất nhiều cảm giác, nhưng thật sự cảm nhận được rồi lại cảm thấy rất khó chịu.”
“Có hối hận không?” Tiêu Tiêu ngước mắt lên, “Hối hận vì đã yêu em?”
Đoạn Mặc Ngôn cong môi, “Không.” Bây giờ anh thấy vô cũng thoải mái, cực kỳ thoải mái, “Em thì sao, em có hối hận không?”
Tiêu Tiêu rũ mí mắt xuống, dừng lại một lúc, lắc đầu một cái.
Không Gặp Không Nên Duyên Không Gặp Không Nên Duyên - Độc Độc