Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Khiết Tâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 411 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8.2
ại là trước kia!
Hai chữ này nghe vào tai Mục Thiên Dương như cái gai.
Chỉ có hắn là độc nhất vô nhị!
Doãn Thần Lam còn không biết, chỗ cách đầu cô mấy mét, đang toát ra khói đen dày đặc.
"Em nghe cho rõ ràng, không -- cho -- phép – xuống – phòng—bếp!"
Nói xong, Mục Thiên Dương liền đứng lên, như một trận gió biến mất ở gian phòng, chỉ còn lại bà Cát đứng trơ.
Bà ở Mục gia nhiều năm như vậy, nhìn thấy Mục Thiên Dương luôn lạnh lùng, chưa bao giờ có chuyện gì có thể kinh động hắn, làm động tới tâm tình của hắn.
Doãn Thần lam ngẩng đầu lên nhìn bà Cát, mặt vô tội hỏi: "Anh ấy đang phát cáu cái gì vậy?"
Bà Cát nhún nhún vai, bày tỏ không biết.
"Tính khí của anh ấy luôn luôn kém như vậy sao?"
"Không phải!" Bà Cát rất khẳng định điểm này.
Thật không hiểu lắm người này. Thôi, về sau ở chung lâu có lẽ là có thể hiểu rõ thôi.
"Bà Cát, có thể đem bí quyết nấu cháo truyền cho cháu không?" Doãn Thần Lam tiếp tục truy hỏi chủ đề vừa bị Mục Thiên Dương cắt đứt.
Bà Cát đã rất lâu không nhận được lời ca ngợi trực tiếp như vậy rồi, mừng rỡ vô cùng:"Bà sẽ nói với cháu, nhưng cháu đừng hại bà già ta bị chửi nhé."
"Yên tâm!"
Hai người phụ nữ hi hi ha ha, rất vui vẻ.
So sánh với Doãn Thần Lam hạnh phúc vui vẻ, ở một đầu khác thành phố, một người đàn ông khác đang chịu đau đớn đến không muốn sống.
Vốn tính khí đã kém gần đây Michel bởi vì giá cổ phiếu của Tam Hợp thực nghiệp giảm mạnh, chuyện xấu của cha truyền khắp các kênh truyền thông, tâm tình rớt xuống đáy cốc, cũng dễ dàng nổi đóa, mà Cô Giai Thành vừa đúng trở thành nơi trút giận của cô.
Đối mặt Michel ương ngạnh, gần đây hắn thường thường nhớ tới cô gái sẽ ngây ngốc chờ hắn, nấu cơm cho hắn - Doãn Thần Lam, mặc dù cô thủy chung không cùng hắn ăn cơm.
"Giai Thành, mấy ngày rồi anh không tới tìm em, có phải đã không còn yêu em nữa hả?" Tựa như thường ngày làm nũng, nhưng Michel không hề nghĩ, tự đưa đáp án từ miệng đối phương.
Dù sao hắn không có quyền trả lời khác.
"Đúng" phối hợp cảm xúc của hắn vừa đi vừa nói, hôm nay Cô Giai Thành bất thường phát tiết uất ức, thường ngày lười phản ứng lại cô.
Đáp án ngoài dự đoán, khiến Michel cả người bị dọa đến ngây ngốc, ngay sau đó nổi đóa.
"Anh nói cái gì? Có dũng khí nói lại một lần!" Cô ta tỏ ra bộ dạng Mẫu Dạ Xoa ngăn đường hắn đi: "Cô Giai Thành, anh chán sống sao?"
Hắn dừng lại, cặp mắt kiên định nhìn cô: "Michel, anh muốn qua, chúng ta đã không thích hợp ở chung một chỗ. Anh muốn......"
Nói tới đây, Cô Giai Thành khẩn trương nuốt nước miếng, chốc lát, mới lấy dũng khí nói tiếp: "Chúng ta chia tay có được không?"
"A, ha ha......" Michel mở miệng cười: "Anh thật biết trêu chọc em vui vẻ, anh muốn làm em vui à?"
"Michel, " vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc:"Anh không chọc cười."
Lúc trước, vô luận vẻ ngoài cùng gia thế, cô đều lựa chọn tốt nhất, là đàn ông thông minh sẽ không lựa chọn buông tha cô.
Nhưng hôm nay, tập đoàn Đại Dương đã hạ lệnh phong tỏa tất cả mọi nguồn giúp đỡ Tam Hợp thực nghiệp. Cho nên, lợi ích gia thế của cô đã không còn, không lâu nữa, cô sẽ từ Phượng Hoàng biến thành Ma Tước. Mà mộng đẹp rể hiền của hắn, cũng sụp đổ.
Mà một khi cô mất đi gia thế hiển hách sau lưng, Cô Giai Thành căn bản không muốn nhẫn nại với cô gái này một giây đồng hồ.
Mắt thấy đại thế của Tam Hợp thực nghiệp đã qua, hắn Cô Giai Thành đã không có lý do gì thuyết phục mình tiếp tục ở lại bên người Michel.
Hắn lại nuốt nước miếng."Em có thể hay không..... Giơ cao đánh khẽ?"
Nhưng mà hắn đã quên Michel đại tiểu thư, luôn luôn có thói quen đưa người vào chỗ chết.
"Giơ -- cao -- đánh – khẽ?" Tự ái bị tổn thương khiến Michel bị chọc giận, bắt đầu gây sự.
"Cô Giai Thành, tốt nhất anh hãy làm rõ ràng, anh đang làm chuyện gì, sẽ có kết quả gì?"
Luôn luôn chỉ có cô bỏ rơi người, đến nay chưa từng có người đàn ông nào có gan dám bỏ rơi cô, hắn muốn là tiền lệ đúng không?
Tim đập liên hồi, vì hạnh phúc cả đời mình Cô Giai Thành tiếp tục dũng cảm giãy giụa, "Michel, thật ra thì căn bản em cũng không yêu anh, sao phải khổ sở giữ anh lại?"
Hắn biết rõ, cô chỉ coi hắn như "Sủng vật" thôi.
Cô gái này căn bản không hiểu yêu đàn ông, cô chỉ yêu chính cô mà thôi.
"Hừ!" Cô hừ lạnh, khinh bỉ, khóe môi nâng lên nụ cười hung ác: "Em nhớ chúng ta đã đính hôn. Mặc dù tính khí em không tốt, không sai! Nhưng mà ba em...... Tính tình của ông so với em kém hơn." Cô nói đầy uy hiếp.
"Đây là chuyện giữa chúng ta, em nhất định phải dùng ba em uy hiếp anh sao?" Hắn chán ghét bĩu môi.
"Đương nhiên em muốn dùng ba để uy hiếp anh, làm anh nhớ, ban đầu là anh cúi đầu xin ba gả em cho anh!" Cô ta trừng mắt hắn, "Anh suy nghĩ một chút đến tâm tình con gái, vốn em cũng không muốn làm bộ như không biết, không nghĩ anh mạnh khỏe to lớn, lại nói chia tay với em, chẳng lẽ anh cho là em dễ bắt nạt như vậy, giống như một con ngốc?"
Mèo thỉnh thoảng ăn vụng cũng dễ hiểu, cô có thể mở một mắt nhắm một mắt, chẳng qua muốn vứt bỏ, thì không thể tha thứ.
"Michel, không có một người đàn ông nào có thể nhịn được kiểu bị em vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy." Hắn cố gắng nói bằng bất cứ giá nào."Nói cho em biết, ở chung với em một chỗ anh rất không vui vẻ."
Nói ra những lời này, coi như là hành động quyết liệt nhất của hắn mấy ngày nay rồi.
"Anh dám nói cùng em ở chung một chỗ không vui vẻ?" Khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trầm xuống.
Đây tuyệt đối là vũ nhục!
Cô không thể tha thứ.
"Em biết anh nói những lời này, không phải bỏ rơi em, chúng ta chỉ là...... Không thích hợp!" Hắn bất đắc dĩ thở dài.
Phụ nữ, rất tốt.
"Không thích hợp?" Michel bỗng lên cao giọng: "Lúc ở trên giường, không phải anh đều nói không tìm được bạn tình tốt hơn so với em sao?"
Âm thanh của hai người, lớn đưa tới nhiều người vây xem, tuy nhiên không ai dám tiến lên, bởi vì nhìn bộ dạng cay cú của Michel, không có người nào dám lại gần
"Anh..... " Tự gây nghiệt, không thể sống. Đáng đời, nửa người dưới của hắn quá tham lam.
"Em không đồng ý!" Cho dù muốn nói chia tay, cũng phải là cô nói mới được.
Hắn trầm mặc một hồi lâu, như hạ quyết tâm hít thở sâu một hơi, nói: "Tùy em!" Sau đó không để ý tới cô ta đang nổi trận lôi đình, quay đầu rời đi.
"Cô Giai Thành, anh trở lại cho tôi!"
Michel nhìn người không hề thuận theo mình nữa, bóng lưng quyết tuyệt rời đi, lửa giận xông lên đầu bừng bừng.
Gần đây từ trên xuống dưới tập đoàn Đại Dương phát hiện một chuyện.
Bên cạnh tổng giám đốc luôn xuất hiện một người hầu nhỏ.
Tổng giám đốc đi tới chỗ nào, người hầu nhỏ cũng theo tới chỗ đó, cho dù là hội họp tư nhân, hay là hội nghị cơ mật.
Người hầu này mặc dù cái đầu nhỏ, nhưng địa vị của cô ấy chắc chắn không thể tầm thường.
Cũng chính bởi vì cái dạng này, trong lòng mọi người rõ ràng, trên miệng cũng luôn có cơ hội là tán thưởng.
" Chào phu nhân tổng giám đốc!" Hai hàng dài chừng hai trăm người xếp hàng đứng, thanh âm đều nhịp, hành động cũng đều nhịp cúi người chào.
Trận chiến này làm Doãn Thần Lam sợ tới mức nhảy đến sau lưng Mục Thiên Dương đứng.
"Anh...... Bọn họ đang kêu người nào vậy?"
"Em đấy!" Mục Thiên Dương hài lòng cười.
"Em?" Doãn Thần Lam không thể tin được, dùng ngón tay chỉ vào mình, hỏi một lần nữa: "Em?"
Một đường đi tới, trên mặt của mỗi người đầy nụ cười nhìn Doãn Thần Lam, hướng cô chào hỏi.
" Phu nhân, buổi sáng tốt lành”.
"Tổng giám đốc phu nhân, hôm nay khí sắc thật tốt."
"Tổng giám đốc phu nhân, dung quang toả sáng”.
Lúc này trong lòng Doãn Thần Lam chỉ có một ý niệm --
Cô sắp nổi điên.
Cô núp ở sau lưng Mục Thiên Dương, len lén nói với hắn: "Anh có thể bảo họ đừng gọi em như vậy nữa, em rất không quen, mặc dù bọn họ đều là người tốt...."
"Có thể!" Mục Thiên Dương nghịch ngợm cười, tùy theo dừng bước lại.
Theo sát ở phía sau, Doãn Thần Lam thiếu chút nữa đụng vào rồi.
"Tại sao dừng lại cũng không nói một tiếng?" Cô lầm bầm nói.
Mục Thiên Dương dừng ngay chính giữa đại sảnh "Babel", bộ dạng muốn tuyên bố gì đó, mọi người vốn đang ăn sáng, nói điện thoại, làm chuyện riêng thấy thế lập tức ngừng lại, vội vàng vây quanh.
Mục Thiên Dương vang giọng, nói: "Tôi cùng Doãn tiểu thư đây, tháng sau chuẩn bị kết hôn, đến lúc đó cô ấy mới chính thức là phu nhân tổng giám đốc, cho nên mọi người bây giờ khoan hãy hù dọa cô ấy!"
Kết...... Kết hôn?
Nghe vậy, Doãn Thần Lam trừng lớn mắt.
Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc - Khiết Tâm