"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Khiết Tâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 411 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6.2
ất giống một con sóc nhỏ, đôi mắt thật to, lúc nào cũng giương cao cảnh giác.
Nhưng, cô lại không biết hiện tại cô đang đối mặt với một con sư tử lớn, chuyên thích chọn loại động vật nhát gan lại thích giả bộ uy phong lẫm liệt để xuống tay như cô.
"Xin hỏi một chút..." Doãn Thần Lam hỏi Mục Thiên Dương: "Tôi ở chỗ này, không phải rửa chén, quét sân, giặt quần áo, đổ rác, cũng không phải nấu cơm, mua thức ăn thông bồn cầu, ống nước vậy...... xin hỏi tôi phải làm cái gì?!"
Trước kia làm việc bận rộn cũng còn có cảm giác thỏa mãn đạt được cái gì đó, nhưng bây giờ ngày qua ngày chờ đến mốc meo rồi.
Mặc dù cô không có khí thế của con gái trời cho, nhưng cô cũng không vô dụng không làm gì qua ngày.
Doãn Thần Lam kháng nghị: "Mặc dù tôi ngốc, công việc trước kia làm không được thật tốt, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng sai, cái gì cũng không thể làm chứ?"
Mục Thiên Dương không đem biểu tình công khai của cô để ở trong mắt, cũng không đem lời cô nói nghe vào tai, đưa tay cầm tạp chí, không để ý đáp lại vấn đề của cô: "Công việc của cô chính là theo tôi. Tôi đi đâu cô cũng theo tới chỗ đó!"
Hắn là ông chủ, là người trả tiền lương cho cô, hắn nói cái gì chính là cái đó, không cần giải thích cũng không cần kiêng dè.
"Đây là cái công việc gì?" Nghe được lời của hắn Doãn Thần Lam thiếu chút nữa té xỉu.
Như vậy mà vẫn được tiền, không khỏi quá sung sướng đi?
Hiện tại cô khẳng định một trăm phần trăm, Mục Thiên Dương có "Âm mưu" xác thực là đối với cô? “Lòng dạ xấu xa"! Làm thế nào đây?
"Bạn gái!" Mục Thiên Dương vừa chuyên tâm đọc tạp chí trên tay hắn, vừa không chút để ý trả lời Doãn Thần Lam.
Doãn Thần Lam vừa nghe đến hai chữ này, nộ khí liền tăng nhanh.
Bạn gái gì?! Hắn không có theo đuổi cô, cô cũng không đáp ứng muốn làm bạn gái của hắn!
Cái chuyện bạn gái như vậy, hắn nói coi như đương nhiên phải làm sao?
Hơn nữa, người này vừa gặp đã giấu tên thật với cô, tuyệt đối không chân thành. Hắn khẳng định so với thiếu gia của Cô gia còn âm hiểm hơn.
Mặc dù, hắn thật sự là đẹp trai đến không tin được; mặc dù, hắn gia tài bạc vạn, gia thế hiển hách; mặc dù, hắn là....... Mục Thiên Dương.
Nhưng là Mục Thiên Dương thì thế nào? Cô cũng không có ý định muốn cùng người lạnh lùng, tuyệt tình như thế qua lại! Cho dù có hàng trăm vạn cô gái muốn ôm ấp yêu thương với hắn, cũng không có nghĩa cô cũng muốn theo đuổi!
Cái kiểu trả lời cùng quyết định này của hắn, thật là khiến người khác tức giận!
"Tôi không đồng ý!" Doãn Thần Lam tức giận quay đầu đi chỗ khác."Anh nói như vậy là không tôn trọng tôi, quá ngang ngược rồi!”
"Oh, vậy sao?" Mục Thiên Dương từ trên ghế salon đứng lên, từng bước từng bước đến gần Doãn Thần Lam.
Doãn Thần Lam mắt thấy hắn đến gần, không tự chủ được, từng bước từng bước lui về phía sau.
Cô vừa lui, vừa khẩn trương nói: "Tôi cảnh cáo anh đó, anh mà dám...... Tôi liền......"
"Liền cái gì?!" Dứt lời, Mục Thiên Dương đã che môi của cô, để cho cô không mở miệng được nữa, không uy hiếp được hắn.
Giây phút này, Doãn Thần Lam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai tay không còn sức lực tê liệt hạ xuống. Cô......Cô bị hắn hôn môi rồi.
Doãn Thần Lam chỉ cảm thấy trong đầu nhất thời có nhiều vấn đề, hai tay giãy giụa phản kháng.
"Em còn giãy giụa nữa?" Đem hai tay cô khống chế trên đầu, Mục Thiên Dương hoàn toàn che lại miệng cô.
Hắn không chấp nhận cự tuyệt.
Ai tới cứu cô? Cô đã thề với trời cao, sẽ không bao giờ nói chuyện yêu đương nữa.
Nhưng, cô còn có thể như thế nào? Cô đã bị ngoại hình của hắn mê hoặc, cùng nụ hôn ngang ngược gây mê rồi.
Trời ạ! Đây rốt cuộc là tình trạng gì?
"Em muốn ôn nhu? Hay muốn ngang ngược?" Môi mỏng khẽ nâng lên, Mục Thiên Dương rất "Dân chủ" hỏi cô.
Hả?! Doãn Thần Lam căn bản nói không ra lời.
"Em không nói, vậy anh thay em quyết định."
Doãn Thần Lam tiếp tục giãy giụa, tức thì cô phát hiện, cô càng giãy dụa, tay Mục Thiên Dương càng nắm chặt hơn.
"Tôi không muốn! Anh không có quyền như vậy......"
Mục Thiên Dương vẫn không có ý định thả cô ra.
Cô gái này thật đặc biệt, phụ nữ có thể được Mục Thiên Dương hắn coi trọng, cô là người đầu tiên, vậy mà không cảm kích?
Xem ra hắn phải giáo dục thật tốt cô gái nhỏ Doãn Thần Lam này biết "Phân biệt tốt xấu".
Hừ lạnh một tiếng; Mục Thiên Dương mở miệng: "Chẳng lẽ em không biết, anh là một người đàn ông có quyền lực nhất toàn Đài Loan sao?" Hắn trầm giọng nói, bình tĩnh biểu thị công khai quyền lực hắn có.
Lúc này, Doãn Thần Lam thừa dịp Mục Thiên Dương không để ý, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, nhưng mất đà liền ngã ra phía sau.
Mục Thiên Dương vội níu tay cô giữ lại.
Không nghĩ tới sẽ đón nhận là ánh mắt e ngại của cô.
Chỉ là một nụ hôn, đã hù dọa cô thành cái bộ dáng này sao?
Hai người đối diện nhìn nhau, trầm mặc mấy giây, không khí rơi vào tình trạng vô cùng xấu hổ.
"A!" Doãn Thần Lam đột nhiên kêu to."Tôi không làm! Tôi muốn từ chức! Đây là cái công việc gì? Tôi không làm! Anh là tên đại sắc lang!"
Nghe vậy, Mục Thiên Dương hạ tay xuống, cứ thế đi lên cầu thang.
"Có thể, mang đơn xin từ chức cùng một trăm vạn tiền hủy bỏ hợp đồng đến đây." Mục Thiên Dương nói: "Chúng ta là nhà kinh doanh."
"Tôi làm sao có một trăm vạn?" Cô có tiết kiệm cách mấy đến cuối tháng vĩnh viễn đều không một xu dính túi."Anh không thể tàn nhẫn như vậy, tôi muốn trở về Á Tấn."
" Xin lỗi, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Á Tấn, tiền lương của cô cũng do Á Tấn trả"
Sau khi nói xong những lời này, Mục Thiên Dương liền biến mất ở vòng quẹo cuối cầu thang.
Doãn Thần Lam thấy kháng nghị không có hiệu quả, ngã ngồi ở trên ghế salon Victoria hào hoa, nhìn lên trần nhà đèn thủy tinh treo mà ngẩn người.
Không khí buổi sáng trong lành cùng ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng len vào phòng, cô cứ thế khoan khoái tận hưởng cảm giác yên bình lâu lâu mới có này. Nhưng lãng phí thời gian như vậy không khỏi đáng tiếc, Doãn Thần Lam thầm nghĩ.
Vì vậy, hai giờ sau --
Mục Thiên Dương bị một mùi thơm làm cho tỉnh.
Hắn theo mùi thơm đi xuống cầu thang, không nhìn thấy Doãn Thần Lam.
"Bác Mặc Sĩ, hôm nay sao bác làm điểm tâm sớm......" Mục Thiên Dương còn chưa nói hết câu, đã thấy Doãn Thần Lam bưng một cái bánh ngọt, từ trong phòng bếp đi ra.
Mục Thiên Dương thấy thế, sắc mặt biến đổi.
Hắn cau mày, nói với Doãn Thần Lam: "Cô đang làm cái gì ở đây?"
"Anh không nhìn thấy?" Doãn Thần Lam cảm thấy không giải thích được, hắn cũng không phải người mù, không biết cô đang làm bánh ngọt sao?"
"Tại sao cô không nghỉ ngơi trong phòng?"
"Làm ơn đi, tôi đang làm việc."
"Đây không phải là công việc của cô!" Mục Thiên Dương thoạt nhìn vô cùng tức giận.
"Tôi phải làm chút việc, nếu không lúc nhận tiền lương tâm tôi sẽ lo lắng bất an." Doãn Thần Lam nói, đưa tay quẹt chút bơ trên cái bánh hạt dẻ: "Ăn ngon thật! Anh có muốn ăn một cái không? Bánh hạt dẻ tôi làm là món mà các đồng nghiệp thích nhất đó”.
"Công việc của cô chính là làm bạn gái của tôi!"
"Loại chuyện như vậy không thể miễn cưỡng! Xin miễn cho kẻ bất tài Doãn Thần Lam này! Tôi không đồng ý, cũng không coi là thật! Tài nấu nướng của tôi rất tốt, tôi có thể làm đầu bếp nhà anh."
Không coi là thật? Hắn Mục Thiên Dương nói, có thể không tính?
"Nhà chúng tôi đã có đầu bếp!" cặp mắt Mục Thiên Dương tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Doãn Thần Lam."Đó là cái gì?"
"Cái gì?"
"Vết thương màu đỏ đường kính mười cm trên tay cô."
"Cái này à?" Doãn Thần Lam còn tưởng rằng có cái gì ngạc nhiên."Mới vừa rồi lấy bánh trong lò nướng không cẩn thận bị bỏng, khi nấu ăn ít nhiều cũng sẽ xảy ra, điều này cũng không có......"
"Ngu ngốc!"
Lửa giận của Mục Thiên Dương bốc lên cao.
Hắn không nói gì cầm tay Doãn Thần Lam giống như bắt con gà con, vừa đi vừa kêu to: "Bác Mặc Sĩ! Bà Cát! Mạnh tẩu!"
Hắn gọi tất cả những người có thể gọi đến.
Mặc Sĩ Hoa xuất hiện đầu tiên, bà là phụ nhân trung niên mập mập lùn lùn, khuôn mặt tròn vo, bộ dạng vô cùng hiền lành.
Giọng Mục Thiên Dương gọi người như đang kêu cứu hỏa, cho nên Mặc Sỹ Hoa quả thật bị hắn hù chết.
"Đã xảy ra chuyện gì?! Mục tiên sinh!”. Bà hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy Mục Thiên Dương đang nắm tay trái bị thương của cô gái trẻ tuổi, bộ dạng trong cơn giận dữ.
"Bác sao lại để cho người khác động tới phòng bếp của mình?" Mục Thiên Dương tức giận chất vấn.
"Tôi...... Cô ấy không phải là giúp việc mới tới sao?" Mặc Sĩ Hoa vô tội, dù sao Mục Thiên Dương sau khi trở về, chưa từng thông báo vị trí làm việc cho cô bé, cô bé này lại kiên trì muốn giúp đỡ, bà mới có thể cho rằng cô bé ấy là giúp việc mới tới. Bà thấy mình bị mắng thật vô tội.
"Ngu ngốc!" Mục Thiên Dương nói: "Tôi có nói cô ấy là giúp việc sao? Đây là bạn gái của tôi, bác nếu lại cho cô ấy vào phòng bếp, về sau bác cũng không làm việc ở phòng bếp của Mục gia nữa."
"Vâng vâng vâng, tôi không dám."
"Tôi không phải......" Doãn Thần Lam còn muốn phản bác, lại bị Mục Thiên Dương dựng râu trợn mắt trừng không dám nói lời gì nữa.
Lúc này, bà Cát cùng Mạnh tẩu cũng đều chạy đến.
"Rất đau nha...... Anh có thể nhẹ tay chút không......?"
Mục Thiên Dương không để ý cô, bởi vì hắn muốn từ từ dạy dỗ cô.
"Cô bé này là bạn gái của tôi, không cho phép để cô ấy quét dọn trong nhà, không cho phép để cô ấy sửa sang lại sân nhà, không cho phép để cô ấy làm bất kỳ việc gì." Mục Thiên Dương ra lệnh lần thứ nhất."Còn nữa, mời bác sĩ Thẩm tới đây!"
"Không cần, chuyện này không có sao.....!" Người này sao lại làm cho vấn đề nhỏ như vậy biến thành chuyện lớn?!
"Còn chờ cái gì?!" Mục Thiên Dương hét lớn.
Mọi người vừa nghe, vội vàng đi lấy hòm thuốc, gọi điện thoại, chuẩn bị dụng cụ băng cá nhân, bận bịu rối rít.
"Mục Thiên Dương!" Rốt cuộc Doãn Thần Lam không nhịn được bộc phát, cô đau đến ngậm nước mắt, kêu lên: "Anh còn không buông tay, tôi sẽ bị bầm tím đó!"
Mục Thiên Dương lúc này mới buông tay.
Tay của cô quả nhiên đã bị bầm tím một vòng. Người đàn ông này khí lực sao lại lớn như vậy?
Mục Thiên Dương nhìn vết bầm mình tạo ra, mặc dù mặt lộ vẻ áy náy, nhưng đầu lưỡi vẫn như cũ cứng miệng:"Đây là do cô tự làm!"
Lời nói này hơi quá đáng chứ?! Cô không có làm gì sai, tại sao làm một cái bánh ngọt cho hắn ăn, còn phải rước lấy loại đối đãi này?
"Đây chính là cách anh đối đãi với bạn gái sao?" Doãn Thần Lam giơ vết bầm trên tay lên cho hắn nhìn, nhìn Mục Thiên Dương chất vấn.
Mục Thiên Dương bị vấn đề này làm khó rồi.
Trong quá khứ hắn chưa từng có bạn gái, hắn cũng không hiểu đối đãi với bạn gái thế nào.
Hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không chịu bất cứ thương tổn gì, cho nên "Lấy" cô vào trong nhà chăm sóc; hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không bị thương tổn, cho nên không để cho cô làm bất cứ chuyện gì. Đây chính là phương thức của hắn.
Nhưng nhìn thấy vết bầm trên tay cô, hắn lại cảm thấy hết sức ảo não.
Cô gái này là ngu ngốc sao? Bị Cô Giai Thành cái loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới lừa xoay quanh, cũng không hiểu rõ tâm ý của hắn.
"Tôi rất xin lỗi." Nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, đối với Mục Thiên Dương mà nói, đã coi như là tốt lắm rồi, bởi vì hắn cũng không thích giải thích.
Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng nói ra bốn chữ "Tôi rất xin lỗi" này.
"Thôi, không cần, dù sao tôi cũng không phải bạn gái của anh." Doãn Thần Lam bình thản nói.
Mục Thiên Dương vừa nghe xong, hung hăng nhìn cô một cái, tức giận bước đi ra ngoài, sập cửa lại.
Chậc, cô gái này chẳng những không biết nặng nhẹ, hơn nữa còn rất xem thường hắn.
Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc - Khiết Tâm