In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Khiết Tâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 411 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
iệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa...... trong đầu Lô Giai Giai lật tung lên nhớ cái tên này.
Diệp Cẩm Hoa! Không phải là mẹ của Mục Thiên Dương sao?!
Như vậy người này...... Người đàn ông này...... Lô Giai Giai cứng lại, toàn thân nhất thời không cách nào nhúc nhích.
Mục Thiên Dương ở một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn phản ứng của cô.
Doãn Thần Lam hưng phấn bắt tay Lô Giai Giai, nói: "Cậu cũng rất hưng phấn có đúng hay không? Cậu có thể thông qua anh ấy nhờ mẹ anh ấy ký tên đó!"
Ký cái đầu ấy! Lô Giai Giai cảm giác chính mình bị sốc nặng rồi.
"Mẹ tôi đúng là Diệp Cẩm Hoa!" Mục Thiên Dương tựa hồ cố ý gia nhập trò chơi này."Cha là Mục Thần Phong."
"Tôi...... Tôi...... Tôi đã biết rõ, hân hạnh hân hạnh." Lô Giai Giai phát hiện mình đã ăn nói không mạch lạc. Cô đang tìm cách phá vỡ trường hợp lúng túng này.
"Giai Giai, cậu không sao chứ?" Doãn Thần Lam nói: "Vậy tớ đi xuống chờ Mục Thiên Dương, cậu nhớ để ý đến bạn của tớ đó! Nhớ đó, lấy Donut lại cho anh ta ăn."
"Đợi chút......!" Lô Giai Giai phát hiện hai chân của mình đã mềm đi, đứng không yên.
Cô quay sang Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào, nói: "Mục tiên sinh, vô cùng cảm tạ ngài trong lúc cấp bách, không chối từ vất vả, đường xa bớt chút thời gian hạ cố đến buổi khai mạc của công ty nhỏ bé chúng tôi. Đây là vinh hạnh lớn cho công ty tôi. Bây giờ, xin mời ngài lên ghế trên."
A? Doãn Thần Lam vẫn còn mù mờ không rõ, xảy ra chuyện gì? Lô Giai Giai sao lại đột nhiên “ Cân nhắc trọng lễ” như vậy?
"Giai Giai, anh ta là bạn của tớ Hầu Minh Dương nha, không phải Mục Thiên Dương!"
"Anh ta là Mục Thiên Dương!" Tâm tình Lô Giai Giai giờ phút này như rơi xuống đáy cốc.
Nếu như có thể, cô rất muốn làm thịt Doãn Thần Lam tại chỗ, nhân viên ngốc như vậy, thật sự...!
"Không thể nào? Cậu nói đùa......" Doãn Thần Lam vừa nói vừa quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, nói: "Thật xin lỗi, cấp trên của tôi vì tiền thưởng cuối năm cần có Mục Thiên Dương, bình thường hay làm chuyện điên rồ."
Nghe vậy, Mục Thiên Dương mỉm cười với cô, đùa giỡn với cô, hơn nữa thản nhiên hào phóng thừa nhận với cô: "Tôi là Mục Thiên Dương."
"Làm ơn đi, Mục Thiên Dương hắn là loại đàn ông vô cùng khó chung sống, anh là người tốt, sao có thể là Mục Thiên Dương......" Nói được một nửa, Doãn Thần Lam đột nhiên có chút không xác định.
Đúng là hắn xác thực có xuất hiện tại"Babel".
"Thật là anh sao?"
Mục Thiên Dương rất thận trọng gật đầu với cô.
Hiện tại đổi thành Doãn Thần Lam đứng bất động rồi.
Lô Giai Giai nhìn cô, ánh mắt giống như đang nói: đáng đời!
Nhất thời, Doãn Thần Lam giống như mất hồn phách. Mấy giây sau, cô xoay người nhìn Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào.
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, tôi không có đắc tội với ngài chứ?"
"Không có!"
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, ngài có chán ghét tôi hay không?"
"Không có!"
Trên thực tế, hắn...... khá là thích cô.
"Vậy xin ngài cùng ông chủ chúng tôi ký hợp đồng đi!" Cô kích động nói: "Tôi có thể dựa vào anh mà có cơm ăn rồi!"
Đây là phương thức quan hệ xã hội gì? Lô Giai Giai nhìn cử động của Doãn Thần Lam, vẻ mặt méo mó, hơn nữa bắt đầu hoài nghi mình có phải chưa làm xong nhiệm vụ huấn luyện cô.
"Chúng tôi đang đánh giá." Mục Thiên Dương nói.
"Được rồi, đó là chuyện của các bộ phận." Doãn Thần Lam tuyệt vọng đối với Mục Thiên Dương nói: "Còn có chuyện riêng khác nữa."
" Chuyện riêng gì?"
"Anh rất quá đáng! Sao lại lừa gạt tôi?" Mặc dù Doãn Thần Lam cảm thấy rất ảo não, nhưng cũng tức giận."Tôi đã coi anh là bạn, vậy mà anh nói dối tên? Có phải anh cũng xem tôi rất ngốc, dễ dàng lừa gạt?!"
Lô Giai Giai nhìn thấy phản ứng của Doãn Thần Lam, lập tức muốn quỳ xuống lạy cô, cầu xin cô chớ chọc giận Mục Thiên Dương, nhưng căn bản là không biết làm như thế nào mở miệng.
"Thật xin lỗi!" Mục Thiên Dương thành tâm thành ý nói xin lỗi cô.
Quái? Mục Thiên Dương là loại người sẽ cùng người khác nói xin lỗi?
Đây là cục diện gì? Lô Giai Giai khẳng định tạm thời không thể nhúng tay.
"Lén lút vậy giống đàn ông gì?!"
Vừa nghĩ tới tự mình thành tâm thành ý đối với hắn, nhưng bị xem như thằng hề mà đùa bỡn; lại nghĩ đến lúc cô đặc biệt giúp hắn mang món điểm tâm ngọt, Doãn Thần Lam thật rất tức giận.
Cô thật sự, thật sự chán ghét mình ngu ngốc, tự mình đắc ý, một bên tình nguyện.
Cô mắng hắn không phải đàn ông?! Này cũng được! Lô Giai Giai thấy thế không đúng, vội vàng lên tiếng ngăn cản:
"Doãn Thần Lam, cô còn nói..... nói tiếp nữa tôi lập tức đuổi cô!" Dưới tình thế cấp bách, Lô Giai Giai không thể làm gì khác hơn ngoài uy hiếp nói.
Hốc mắt Doãn Thần Lam nổi lên nước mắt. Ngay cả chính cô cũng không biết, tại sao cô lại để ý việc Mục Thiên Dương lừa gạt cô.
Có lẽ chỉ là bởi vì, hắn là Mục Thiên Dương, mà không phải hạng người bình thường khác. Bởi vì hắn là Mục Thiên Dương, cho nên đột nhiên cô cảm thấy hắn thật xa xôi.
Dù sao, cô chính là không muốn tiếp nhận chuyện hắn là Mục Thiên Dương.
Cô gái này lại phiền toái cái gì? Biết hắn là Mục Thiên Dương, thảm như vậy sao? Theo hắn biết, toàn bộ Đài Loan có hơn một nửa phụ nữ đều muốn gặp Mục Thiên Dương! Lô Giai Giai thật sự không chịu nổi.
Lô Giai Giai vội vàng hoà giải, hơn nữa dẫn Mục Thiên Dương đi về phía đại sảnh.
Mà giám đốc của Á Tấn từ xa xa thấy Mục Thiên Dương, lập tức tuyên bố xin mọi người vỗ tay chào đón hắn.
Một giờ sau, Mục Thiên Dương xuất hiện tại phòng khách quý của Á Tấn, tự mình xem tài vụ báo cáo cùng sắp xếp công việc, và kế hoạch phát triển.
Kiểm tra xong, Mục Thiên Dương để báo cáo xuống.
"Rất tốt." Mục Thiên Dương nói: "Nhìn ra được tương lai trong vòng năm năm rất có phát triển, nhưng tương lai vẫn chưa chắc chắn."
Thấy giám đốc của Á Tấn không trả lời, hắn nói tiếp: "Cho nên, tôi nguyện ý đầu tư vào sản nghiệp này trong năm năm, hợp đồng là năm năm. Việc này đã được đánh giá qua, tôi cho rằng đối với tập đoàn Đại Dương có lợi nhất nên quyết định đầu tư."
Năm năm? Coi như chỉ có một năm, đối với Á Tấn, như vậy là đủ rồi!
"Vậy thì năm năm."
"Chẳng qua trong hợp đồng phải chú thích, nếu như Á Tấn trong thời gian này, có bất kỳ bất ổn cổ đông nào xảy ra, tùy thời điểm chúng tôi có thể hủy bỏ hợp đồng, hơn nữa còn phải có tiền bồi thường."
"Rất hợp lý."
"Cuối cùng, tôi có một yêu cầu..."
"Mời nói!"
"Tôi muốn một người của quý công ty." Mục Thiên Dương nói: "Tôi thấy cô ấy không thích hợp làm quan hệ xã hội, tôi có công việc thích hợp hơn cho cô ấy làm."
"Xin hỏi ngài nói tới ai đây?"
"Chính là bạn Lô Giai Giai......."
"Doãn Thần Lam?"
Giám đốc của Á Tấn ý vị sâu xa nói cho Mục Thiên Dương, chỉ là, hắn không do dự quá lâu, cũng không có ý định tìm nguyên nhân. Giám đốc của Á Tấn trong lòng rất rõ ràng, truy hỏi kỹ càng sự việc, đối với chuyện này nhất định sẽ không có đãi ngộ giành cho công ty nữa.
"Mục tiên sinh yêu cầu của ngài tôi nhất định làm được!" Á Tấn mất đi một nhân viên không có cống hiến không sao cả.
"Như vậy tôi cám ơn Đổng tiên sinh trước." Mục Thiên Dương nói: "Chuyện hợp đồng, chi tiết nghĩ sau, trong vòng hai ngày tôi sẽ xử lý."
Hai người nắm tay tỏ vẻ hợp tác vui vẻ.
Cứ như vậy, Doãn Thần Lam bị bán.
Một tuần lễ sau, Doãn Thần Lam xuất hiện trong biệt thự siêu cấp hào hoa của Mục gia.
Nguyên nhân chính là, Mục Thiên Dương lấy việc cùng Á Tấn liên kết làm điều kiện, đem Doãn Thần Lam từ Á Tấn sai đến tập đoàn Đại Dương, trợ lý đặc biệt bên người hắn.
Doãn Thần Lam vừa nghe tin tức này đương nhiên kháng cự liên tục, nhưng bất đắc dĩ trong hợp đồng có điều khoản, là "Nghỉ việc phải đền tiền bồi thường".
Năm đó cô một mình đến Đài Bắc, tìm việc làm khó đến mức ba bữa ăn cũng không đủ rồi, cho nên khi vất vả tìm được một công việc, liền cắn răng ký hợp đồng lao động.
Phần nội dung chính của hợp đồng này là – làm chưa đủ ba năm mà nghỉ việc, nhất định phải bồi thường công ty một trăm vạn tiền phí đào tạo.
Mà cô làm việc chưa đủ ba năm, không thể tùy ý nghỉ việc, chỉ có thể tiếp nhận chỉ thị từ bộ phận nhân sự của Á Tấn.
Chỉ thị bộ nhân sự viết --
Doãn Thần Lam bộ phận PR, theo nhu cầu của bộ nhân sự công ty, đổi đến nơi khác làm là tập đoàn Đaị Dương, đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, mà trong lúc làm trợ lý, phải làm ở trụ sở của tổng giám đốc.
Chỉ thị có hiệu lực ngay hôm nay.
Dầu gì cô cũng đường đường là nhân viên PR của Á Tấn, tại sao phải chạy đến làm người giúp việc cho Mục Thiên Dương?
Chỉ là, cho dù trong lòng cô không cam lòng, cũng không có biện pháp.
Vì vậy, ngay khi chỉ thị kia có hiệu lực một ngày, cô liền bị ép buộc rời khỏi phòng trọ tồi tàn, đưa đến nơi này.
Mà từ lúc Doãn Thần Lam đến đây, cô cũng chưa nhìn thấy Mục Thiên Dương.
Theo tin tức từ Lô Giai Giai truyền đến là Mục Thiên Dương đã xuất ngoại.
Diệp Cẩm Hoa cũng thế, bọn họ cùng nhau bay trở về Địa Trung Hải.
Cho nên, hiện tại cái phòng này chỉ còn lại mình cô, cùng một Obasan (tiếng Nhật là bà, cô, dì đã có tuổi).
Phòng lớn như vậy không có lấy một con ruồi, ngủ dậy lại thấy việc khủng bố.
Theo cách nói của Obasan, thì Mục Thiên Dương muốn cô tới trước làm quen hoàn cảnh, cho đến khi bọn họ trở về nước, sẽ giao nhiệm vụ.
Cho nên, mỗi ngày cô đều đợi trong căn phòng này, nơi nào cũng không thể đi, quả thật nhàm chán đến bực tức.
Hai mẹ con này cũng không nói lúc nào sẽ trở lại, ai!
Cô thật muốn trộm vài món trong phòng đồ cổ đem đi bán......
Nhìn tới nhìn lui TV, mỗi ngày đều là tin tức tài chính kinh tế về việc tập đoàn Đại Dương đầu tư vào Á Tấn, quái, chẳng lẽ không còn tin tức khác có thể xem sao?
Một ngày này, Doãn Thần Lam thật sự rảnh rỗi đến khùng.
Sau đó, rốt cuộc cũng có người trở lại.
Đúng là chỉ có một mình Mục Thiên Dương.
Doãn Thần Lam ngó ngoài cửa lớn hết nhìn đông tới nhìn tây, lại quay đầu lại nhìn Mục Thiên Dương một chút, hỏi: "Bà Diệp đâu?"
"Bà vẫn còn ở Italy cùng thân thích hàn huyên." Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói.
Cho nên...... Cho nên nhà này cũng chỉ còn lại có hắn và cô...... Hai người mà thôi?
Vậy sao có thể? Mặc dù, bọn họ ở cùng một chỗ không phải là lần đầu tiên, nhưng, cảm giác trong lòng là lạ.
Không biết có phải do tâm lý quấy phá, vừa nghĩ tới chuyện cô cùng người đàn ông này phải sống chung một nhà, cô đã thấy sống lưng lạnh cả người.
Khi cô dùng khóe mắt quét qua Mục Thiên Dương, liếc lên thấy người đàn ông này cũng đang dùng mắt quan sát cô.
Doãn Thần Lam sửng sốt, thân thể co rụt lại, đôi tay vén ở trước ngực ôm chặt.
Bộ dáng khẩn trương của cô, nhìn ở trong mắt của Mục Thiên Dương, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Tôi nói trước là, tôi không bán thân!" Doãn Thần Lam cứng rắn, cảnh cáo trước: "Anh mặc dù là ông chủ giàu có, nhưng không có nghĩa anh có thể đối với tôi theo kiểu ta cần ta cứ lấy. Tôi...... Tôi muốn giữ lại cho chồng tôi!"
Mục Thiên Dương nghe, liếc cô một cái......
Cô gái này đang nói cái gì?
Hắn không muốn mua thân thể của cô, chuyện này quả không thú vị.
Cũng không có phong cách rồi.
Đợi chút...... Chẳng lẽ ngay cả Cô Giai Thành nổi danh là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, cũng chưa từng động được đến cô? Hay, cô gái này.
Hắn muốn cô, nhưng không phải theo cách tưởng tượng của cô... mà bằng phương thức.
"Bằng vẻ thùy mị của cô, rất khó bán mình chứ?" Mục Thiên Dương vô tình châm biếm cô.
"Đó là chuyện riêng của tôi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Doãn Thần Lam đỏ bừng, nói.
Mục Thiên Dương nhìn nét mặt của cô.
Quái, mỗi một biểu tình của cô, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, ý vị sâu xa như vậy?
Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc - Khiết Tâm