Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Khiết Tâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 411 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.2
ề tư, cô thật coi cô ấy như bạn, một người bạn chân chính.
Về công, Doãn Thần Lam là một cấp dưới vừa nghiêm túc vừa nghe lời, mặc dù việc lớn cô không giúp được cô ấy nhiều việc, nhưng cô cũng giúp cô ấy được không ít chuyện nhỏ.
Lúc này, điện thoại bàn của Lô Giai Giai vang lên, truyền tới thanh âm quen thuộc.
Lô Giai Giai vừa nghe đến thanh âm, cả người lại khẩn trương lên.
"Đại...... tập đoàn Đại Dương? Có, tôi đương nhiên có cho người qua chuyển thiếp mời" Cô cố ý không nói sự thật là Doãn Thần Lam đi, bởi vì cô còn muốn giữ lại Doãn Thần Lam.
"Báo cáo..... Là như vậy, " thôi, tự mình bịa cho tốt."Giám sát Đổng, chuyện là như này: ngày hôm qua vừa đúng lúc Mục Thiên Dương đi tham gia phát biểu buổi biểu diễn thời trang của Chan¬nel, nên không nhận được thư mời của chúng ta, cho nên chúng ta không tiện quấy rầy ngài ấy, chỉ sợ ngài ấy nhất thời mất hứng.
Ngài cũng biết, công ty chúng ta làm về quan hệ xã hội, quan trọng nhất phải làm cho giám đốc cao hứng một chút, sao có thể để cho anh ta mất hứng đây? Cho nên người của chúng ta đã ở cao ốc Babel đợi cả một buổi tối......"
"Kết quả?" chân mày Lô Giai Giai nhíu chặt hơn."Tôi đang liên lạc với nhân viên kia, mười phút sau sẽ gọi lại cho ngài được không?"
Mồ hôi lạnh rơi như mưa, Lô Giai Giai cúp điện thoại, không còn tâm tư để ý Doãn Thần Lam, cô đang suy nghĩ biện pháp gọi lại trả lời, vừa mở email vừa nghĩ bước kế tiếp.
Cho nên, cô không có chú ý tới Doãn Thần Lam đang "Đóng gói".
Thật không ngờ, ngay sau đó, Lô Giai Giai nhận được một E-mail, cô như kẻ ngốc nở nụ cười.
Nội dung bức thư là như thế này --
Xin chào Lô tiểu thư:
Ngày hôm qua tôi ở cầu thang thoát hiểm của cao ốc "Babel", "Nhặt" được thư mời của quý công ty. Về lời mời của quý công ty chúng tôi cần phải xác nhận lại lần nữa.
Mong hồi âm.
Thư ký trưởng tập đoàn Đại Dương -Tô Tiêu Chân.
Cuối cùng, Lô Giai Giai liếc Doãn Thần Lam một cái, thấy cô đang thu thập đóng gói, nói: "Cậu dừng ngay cái động tác ngu xuẩn này lại, như vậy rất không tôn trọng cấp trên của cậu."
"Tớ chỉ không muốn nghĩ......"
" Bây giờ cậu còn có việc phải làm." Lô Giai Giai ra vẻ bình tĩnh đối với cô tuyên cáo: "Tô Tiêu Chân vừa gửi thư tới, thiếp mời của cậu..... Không biết vì sao rơi vào trên tay cô ấy rồi!"
"Có thật không?" Như từ bên bờ tử vong được cứu, Doãn Thần Lam mừng rỡ như điên."Như vậy chứng tỏ Mục Thiên Dương cũng đã nhận lời mời này! Có phải vậy không?"
"Ừ...... chẳng qua nhận được là một chuyện, có thể tới hay không, lại là chuyện khác...... Mục Thiên Dương là tổng giám đốc khó tính nhất toàn Đài Loan, nếu mà không có lợi ích, hay lợi ích đối với hắn không nhiều, thì ngay cả cái liếc mắt hắn cũng chẳng để ý đến chúng ta."
"A......" Thất vọng.
Mục Thiên Dương này thật khó trị?
"Đương nhiên khó trị, mỗi giây của hắn đều nạm vàng được đó?"
Lúc này, điện thoại bàn của Lô Giai Giai lại vang lên.
Cô vừa tiếp điện thoại, vừa cung kính trả lời."Vâng..... Phải....."
"Kết quả là như vậy, vừa rồi tôi đã nhận được tin từ Tô Tiêu Chân." Lúc này Lô Giai Giai nói chuyện đã khôi phục một chút tự tin."Nếu đã hồi âm rồi, chứng tỏ khả năng có thể rất lớn. Vâng..... vâng... Chúng ta sẽ hỏi thăm lại. Không không không...... Đây không phải là bản lĩnh của tôi, là cấp dưới của tôi Doãn Thần Lam. Đúng...... Đúng...... Chính là cô ấy, không sai. Cố gắng? Đương nhiên, chúng tôi vẫn luôn cố gắng. Cám ơn trưởng phòng Đổng."
Hạ điện thoại xuống, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ở đầu kia thành phố, đoàn trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đại Dương, thư ký Tô Tiêu Chân cũng đang báo cáo với Mục Thiên Dương.
Sau khi báo cáo xong, cô khép văn kiện trong tay lại, nói: "Nói tóm lại, mặc dù trước mắt Á Tấn chỉ là một công ty có quy mô không lớn, nhưng giám đốc Á Tấn của họ, ngược lại được người trong giới coi trọng là có hiểu biết rộng rãi. Thư mời là do Lô Giai Giai trưởng phòng bộ phận PR viết.
Về cô gái mà ngài muốn tôi điều tra, bước đầu phán đoán hẳn không phải là Lô Giai Giai, có thể chỉ là một nhân viên nhỏ trong ngành của bọn họ. Về điều này, tôi sẽ tiếp tục hỏi thăm Lô tiểu thư."
"Vào mười giờ sáng tuần sau phải không?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Vâng ạ, " Tô Tiêu Chân tiếp tục nói: "Nếu như tổng giám đốc đến chỗ hẹn, buổi sáng hôm đó còn có một giờ chưa có hẹn ạ."
"Đem hành trình sắp xếp vào đi."
"Vâng"
Một tuần lễ sau, tại tiệc rượu khai mạc Á Tấn, chỉ thấy tất cả nhân viên toàn lực chiêu đãi khách.
Vì tranh thủ đầu tư khắp nơi, Á Tấn chuẩn bị tiệc chúc mừng này đã được nửa năm. Trong đó đối tượng tranh thủ lớn nhất, đương nhiên có ưu thế nhất vẫn là tập đoàn Đại Dương.
Chỉ cần tập đoàn Đại Dương gật đầu một cái, thì những nhà đầu tư khác, khách quan mà nói, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Doãn Thần Lam cùng Lô Giai Giai thì khẩn trương.
Mặc dù bọn họ đã nhận được hứa hẹn của Tô Tiêu Chân, nhưng không được gặp Mục Thiên Dương trước, thì hai người trông mong cố gắng chỉ có thể coi như thành công một nửa mà thôi.
Thời gian từng giây từng phút đến gần......
Rốt cuộc, đúng mười giờ sáng, Tô Tiêu Chân xuất hiện. Á Tấn mắt tinh lập tức nhận ra cô thư ký.
Hắn bước nhanh đi lên phía trước, hướng Tô Tiêu Chân vươn tay ra, nói: "Tô tiểu thư, đã lâu không gặp."
Tô Tiêu Chân nhìn thấy giám đốc của Á Tấn, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô liền đem biểu tình đường đột của mình thu lại.
Cô cũng hướng đến giám đốc của Á Tấn đưa tay ra."Rất vui gặp lại!"
Hai người gặp mặt có một chút biến đổi, bởi vì lúc học đại học họ là người yêu.
Ngày trước gặp một vài trắc trở, nhưng tất cả đều đã qua.
"Mục tiên sinh đâu?" giám đốc của Á Tân chú ý nhất là chuyện này.
"Rất nhanh sẽ đến!"
Bởi vì vừa phải ký một hợp đồng có chút vấn đề, cho nên Mục Thiên Dương tất sẽ phải đến trễ. Vì vậy hắn nói tài xế đưa Tô Tiêu Chân tới đây trước, để bày tỏ thành ý của hắn.
Đồng thời, Doãn Thần Lam ở dưới lầu cũng lúc ẩn lúc hiện.
Trong lòng cô rất lo âu, " Tiền thưởng cuối năm " nếu như không có, nhiều lắm cô cũng chỉ có thể sống qua lễ mừng năm mới.
Phiền quá! Mục Thiên Dương thật đúng làm khổ người ta.
Đột nhiên, cô thấy xa xa một người quen đang đi tới chỗ cô.
Doãn Thần Lam nhìn thấy hắn, trong lòng thật sự cao hứng nói không ra.
Cô lập tức xông lên phía trước, "Này, Hầu Minh Dương! Tại sao anh lại đi qua đây? Thật là khéo, công ty chúng tôi hôm nay cũng có bữa tiệc đó."
Hắn biết, một chút cũng không khéo, bởi vì hắn là "Đặc biệt" tới.
Nhìn thấy cô, không biết vì sao, Mục Thiên Dương không tự chủ được nở nụ cười.
Đã thật lâu hắn không có bởi vì nhìn thấy ai đó mà cười.
Hắn thật nhớ cô gái nhỏ này, từ lần đầu tiên gặp mặt, đến lần thứ ba gặp mặt, hắn cảm thấy Doãn Thần Lam càng ngày càng xinh đẹp. Trên mặt của cô, luôn mang theo một vẻ ngây ngô.
Không đợi Mục Thiên Dương đáp lại, Doãn Thần Lam đã nắm lấy tay của hắn, muốn kéo hắn lên lầu.
"Thật tốt quá, tôi có thể dẫn anh đi lên ăn món điểm tâm ngọt. Tôi đã nghe ngóng, hôm nay giám đốc chúng tôi mời đầu bếp, hình như cũng là đầu bếp làm điểm tâm hôm party của mẹ anh ngày đó!"
"Vậy sao?" Mục Thiên Dương mỉm cười.
"Đi đi đi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi nhất định phải mời anh ăn nhiều Donut hơn" Doãn Thần Lam cao hứng nói.
Khi cửa thang máy ở tầng mười "Ting" một tiếng mở ra, hình ảnh Doãn Thần Lam kéo tay Mục Thiên Dương, lập tức gây sự chú ý của toàn hội trường.
Mặc dù lúc ấy người trong hội trường, đều đang chuyên chú nghe Á Tấn lên tiếng, nhưng khi người đầu tiên phát hiện bóng dáng Mục Thiên Dương thì tất cả mọi người ở tại chỗ, đều xoay đầu lại nhìn.
Doãn Thần Lam lập tức sửng sốt.
Bởi vì mọi người đều nhìn nét mặt của cô và cực kỳ kinh hoảng.
Cô cũng chỉ là mang một người bạn đi vào ăn chút điểm tâm, chuyện này có nghiêm trọng sao?
Những người từng nhìn thấy Mục Thiên Dương, đều trợn to hai mắt nhìn hai người bọn họ, chẳng qua, Lô Giai Giai chưa từng nhìn thấy, cho nên, dẫn đầu xông lên là Lô Giai Giai.
"Tớ bảo cậu ở dưới lầu nghênh đón Mục Thiên Dương, cậu lên đây làm cái gì?" Lô Giai Giai tức giận trách cứ Doãn Thần Lam."Chẳng lẽ cậu không biết, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào hắn mà kiếm sống sao?"
Doãn Thần Lam vội vàng giải thích: "Tớ ở dưới lầu gặp người bạn ngày đó giúp tớ vào được Babel, cho nên dẫn hắn đi vào ăn uống một chút. Chúng tớ sẽ đi xuống lầu ngay, cậu đừng tức giận!"
"Nếu là bình thường thì thôi, nhưng cậu có biết, Mục Thiên Dương tùy thời sẽ đến, ngộ nhỡ hắn bây giờ đã ở dưới lầu rồi thì sao?"
"Sẽ không đâu!" thần kinh Doãn Thần Lam rất lớn, đưa hai tay vuốt vuốt, nói;"Hắn đã già yếu, động tác nhất định rất chậm chạm, sẽ không đến sớm như vậy."
Già yếu? Mục Thiên Dương đứng sau lưng Doãn Thần Lam, nghe được câu này, sắc mặt đại biến, giận đến phẫn nộ.
Hắn năm nay mới ba mươi lăm tuổi, lại được tính là già yếu?
"Hắn thật già vậy sao?" Mục Thiên Dương lạnh lùng hỏi."Chẳng lẽ cô đã gặp hắn?"
Doãn Thần Lam nói: " Đương nhiên là tôi chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng tôi nghe nói hắn rất khó tính, kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường...... Quả thật tính cách cùng với cụ già không có khác gì!"
Gì?
Là ai nói? Người nào không muốn sống như vậy?!
Gì mà khó tính, lại kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường?
"Ai nói?" giọng của Mục Thiên Dương càng lạnh hơn.
"Ngài ấy năm nay mới ba mươi lăm tuổi đó?" Lô Giai Giai rất tức giận nói: "Cậu đã ngốc nghếch rồi, còn không chịu học tập, ngay cả người mà chính mình muốn đi mời cũng không nghiên cứu tốt, khó trách cậu bị đóng gói."
"Á? ba mươi lăm tuổi?" Doãn Thần Lam thế mới biết. Cô gãi gãi đầu bày tỏ ngượng ngùng."Được rồi, hiện tại tớ đi xuống là được!"
Lô Giai Giai khoanh tay ở trước ngực, đối với Doãn Thần Lam, cô chỉ có thể lắc đầu mà thở dài.
"Vậy trước tiên tớ giới thiệu bạn tớ cho cậu biết! Anh ta gọi là Hầu Minh Dương, là một người tốt."
Ở trong mắt cô ai mà không là người tốt? Lô Giai Giai đối với việc đánh giá người khác của Doãn Thần Lam luôn luôn không để trong lòng. Cô liếc người đàn ông này một cái.
"Được rồi, tớ sẽ để ý hắn, bây giờ cậu nhanh đi xuống cho tớ." Lô Giai Giai thúc giục.
"Đợi chút, cậu biết không? Anh ta cũng là đại nhân vật đó!" Doãn Thần Lam như đang nói một bí mật trọng đại, vô cùng hưng phấn.
"Đại nhân vật nào?" Lô Giai Giai không tin Doãn Thần Lam có vận cứt chó, gặp được người gọi là "Đại nhân vật".
"Mẹ anh ta là Diệp Cẩm Hoa, Diệp Cẩm Hoa đó!" Doãn Thần Lam cao hứng công bố đáp án:" Bà ấy là nữ thần thời trang nha, cũng chính là người mà chúng ta rất sùng bái!"
Nghe vậy, Lô Giai Giai sửng sốt.
Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc - Khiết Tâm