The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7717 / 15
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
ang về rồi Oanh đang hát líu lo sau bếp, sáng nay cô đã diễn xuất sắc vai đào thương. Phượng hơi bĩu môi khi nhớ đến tiếng khóc nỉ non của chị mình ban sáng. Cô tự hỏi: “Nếu mình cũng yêu anh Sang thì chuyện gì sẽ xảy ra, chị Oanh có nhúng tay vào không? Chắc chắn là Oanh sẽ chẳng chịu nhường một khi cô để ý đến Sang”.
Tố Phượng cà nhắc chân ra ngoài sân. Chiều đang xuống. Cây mận xào xạc lá, khoảng sân xi măng vẫn còn nóng, bàn chân trần của cô thích thú đón hơi ấm của đất. Tự dưng Phượng cảm thấy mình cô đơn quá, lũ bạn đến thăm chật nhà cũng đã về hết rồi. Cô bâng khuâng nhớ đôi mắt Nhân, anh ta để ý Phượng từ lâu nhưng không bao giờ dám tỏ tình. Lúc nãy Nhân cứ nhìn Phượng da diết làm cô bối rối, anh ta rụt rè đề nghị mỗi ngày sẽ đưa đón Phượng đến trường và cô đã từ chối, dù cô cũng đang rầu rĩ vấn đề đi đứng vô cùng. Đường đi đến trường khá xa, mỗi ngày bắt Oanh chở đi chở về bằng chiếc mini nhỏ xíu thì thật là tội cho chị....Phượng nhớ lại bài hát “Phượng hồng” anh ta hay hát:
“Mối tình đầu của tôi, nhờ cây đàn xa xôi Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu...”.
Phượng vẫn hiểu điều đó chứ nhưng rất tiếc cô không thích mẫu đàn ông rụt rè như Nhân.
Tiếng Honda ngừng ngoài cổng làm Phượng hồi hộp. Đúng là Trường. Anh ra dấu cho cô ngồi yên trên ghế đá rồi loay hoay mở cổng bước vào. Một tay anh cầm một cây gậy, một tay anh cầm bó cúc vàng. Chiều nay trông Trường rất lịch sự, áo chemise màu vàng nhạt bỏ trong chiếc quần tây đen may rất khéo và rất đúng mốt. Trông anh như một chàng công tử.
Trường ân cần đưa Phượng bó hoa:
– Bó cúc nầy xin thay lời tạ lỗi. Nói thật, đêm qua tôi khó ngủ quá, cứ nghĩ rằng tại mình mà Phượng đau chân. Lòng tôi áy náy vô cùng. Chẳng hiểu vì đâu mình lại lơ đãng đến mức té đè lên người khác.
Phượng nhìn Trường bối rối. Cô nâng niu những nụ cúc vàng bé nhỏ trong tay:
– Phượng tưởng anh Trường sẽ không bao giờ đến nữa.
Trường tự nhiên ngồi xuống kế Phượng, giọng anh ấm áp:
– Tưởng thì tưởng như vậy, nhưng nghĩ lại thì khác...Và Phượng đã rất trông tôi?
Phượng đỏ mặt. Cô ấp úng chối:
– Đâu có!
Trường nhìn Phượng, anh cười tự tin:
– Trên đường đi đến đây tôi luôn nghĩ sẽ gặp Phượng ngồi đợi ở sân. Đến nơi, quả là đúng như tôi tưởng tượng. Cô bé ngồi một mình có vẻ gì cô đơn và buồn bã quá.
Phượng chưa biết nói sao thì Trường đã tiếp:
– Tôi tìm không ra cây nạng, đem cây gậy nầy đến, Phượng chống đi đỡ...À!
Chị của Phượng có ở nhà chứ?
Phượng gật đầu:
– Chị Oanh đang bận sau bếp. Để Phượng gọi...
Trường nhíu mày:
– Chưa vội đâu cô bé.
Phượng ngồi im hờ hẫng. Cô thầm trách Trường sao mau thay đổi ý kiến.
Giọng Trường vang lên:
– Sáng nay Phượng nghỉ học?
– Dạ.
Trường có vẻ lo lắng:
– Mất bài rồi sao chép lại kịp?
Phượng chớp mắt:
– Bạn Phượng chép dùm. Với lại, cuối học phần ôn tập là chủ yếu.
Giọng Trường nhè nhẹ:
– Không đi học rồi biết đâu mà ôn tập?
Phượng rụt rè:
– Chắc mai Phượng đi...
– Ai chở?
– Chị Oanh chở.
Trường lại hỏi tiếp:
– Bằng gì?
– Xe đạp.
Trường lắc đầu:
– Hơi nguy hiểm, nếu yếu tay lái té nữa thì không biết sao.
Phượng cắn môi. Biết nói tiếp gì bây giờ. Cô đã trông anh suốt ngày, tha thiết được gặp lại anh, thế mà cô chỉ biết trả lời những câu khô khốc như đang bị hỏi cung. Bình thường cô nhút nhát thật, nhưng cũng đâu đến nỗi tệ vậy.
Phượng chồm người ra sau gọi to:
– Chị Oanh ơi!
Trường nghe tiếng “ơi” trong trẻo rồi chừng vài giây sau anh thấy một Phượng nữa dang từ trong bước ra. Trường nhìn sững sờ quên cả chào hỏi.
Oanh mỉm cười, cô hướng mắt nhìn của mình vào Trường:
– Anh Trường phải không? Hôm qua anh có nghe Phượng nói.
Cô nhanh nhẹn ngồi lên chiếc đôn sứ gần đó, vừa vén mái tóc dài đen nhánh sang một bên, Oanh vừa nói tiếp:
– Oanh tưởng tượng anh Trường khác lắm!
Trường vẫn chưa rời mắt mình khỏi Oanh, anh bắt bẻ:
– Khác như thế nào, Oanh nói thử tôi nghe xem mình xấu xí giống ai?
Oanh nghiêng đầu nghịch ngợm:
– À! Oanh nghĩ anh phải to, nặng ký như mấy ông xì thẩu nên em Phượng mới ra nông nỗi như vầy.
Trường cũng trả đũa:
– Tôi cũng tưởng chị Oanh rất khác kìa.
Oanh liếc nhanh cặp mắt ướt long lanh của mình về phía Trường rồi nũng nịu:
– Chắc anh Trường nghĩ chị Oanh của Phượng là một bà gái già quá độ, mặt lạnh như băng, khó đăm đăm chứ gì?
Trường cười đáp:
– Ngờ đâu cô ta cũng chỉ là một cô bé con. Chắc chị em song sanh?
Oanh lại liếc Trường một cái nữa. Cô yểu điệu đứng dậy:
– Xin lỗi! Nãy giờ Phượng chưa mời anh Trường uống nước. Chờ Oanh một chút nhé!
Phượng chợt thấy nhoi nhói ở ngực, một linh cảm mơ hồ làm cô bất an. Cúi xuống Phượng vuốt những nhánh cúc mềm.
– Phượng có thích hoa cúc không?
Phượng cười gượng:
– Có chứ! Hoa cúc bao giờ cũng dịu dàng và dễ thương.
Trường nói theo:
– Và hoa cúc cũng có vẻ trầm lặng, sâu lắng của mùa thu.
Phượng bạo dạn hơn:
– Anh Trường thích hoa cúc?
– Không!
Phượng ngỡ ngàng. Trái tim yếu đuối rụt rè của cô như bị ai bóp đau buốt.
Tiếng “không” lạnh lùng, vô tình của Trường như một lời chối bỏ chút tình cảm mới mẻ vừa chớm nở trong lòng Phượng. Cô ngồi lặng lẽ nhìn Oanh bưng ra ba ly nước chanh và một dĩa bánh, quà của lũ bạn đến thăm Phượng lúc sáng.
Oanh duyên dáng:
– Mời anh Trường ăn bánh, uống nước chanh không đá.
Trường cười rất tươi, anh lịch sự cầm một cái bánh đưa cho Phượng rồi hóm hỉnh nói:
– Trước khi đi, tôi có bấm độn biết là sẽ có lộc ăn.
Oanh bắt bẻ:
– Chỉ có lộc ăn thôi sao?
– À! Cũng có thể còn lộc khác nữa, nhưng nếu nói ngay người ta sẽ chê mình hấp tấp.
Phượng cười. Rõ là Trường cũng chẳng vừa trong khoa ăn nói có thể xứng làm đối thủ với chị Oanh.
Giọng Oanh vẫn ríu rít:
– Con bé Phượng xui mà vẫn còn may. Nếu không phải là anh, gặp người khác chắc con bé chỉ có nước ngồi bên lề đường mà khóc.
Trường đặt ly nước chanh xuống khay:
– Người nào cũng động lòng trước một đôi mắt đẫm lệ. Tôi cũng chưa xuất sắc trong vai người hùng đâu.
Phượng nhỏ nhẹ ăn bánh. Cô cứ ẩn mình trong chiếc vỏ mà nghe Oanh và Trường nói chuyện. Bình thường cô cũng “đanh đá” lắm cơ mà, sao hôm nay cô hiền thế!
Qua câu chuyện, cô mới biết trước đây Trường từng học dở dang ở Tổng hợp Hóa, anh bỏ học không phải vì cuộc sống khó khăn mà vì buồn bực cha mình. Cậu con trai út trong gia đình trung lưu thích cuộc sống phiêu lưu rong ruổi kiểu “Bô-hê-miêng” đã chọn ngay nghề lái xe để tha hồ bay nhảy.
Càng nói chuyện, Trường càng bị Tố Oanh mê hoặc. Trời mỗi lúc một tối, ngồi bên hai cô gái giống nhau đến mức có lúc Trường có cảm tưởng đó là một người, nhưng cô chị đang biến hóa lúc lặng lẽ âm thầm kín đáo nhìn anh, rồi có lúc hoạt bát, liến thoắng đa tình ở cặp mắt liếc, đôi môi trề nũng nịu.
Ở cô chị, Trường bị cuốn hút khi nói chuyện, cô ta trẻ con trong người lớn.
Còn ở cô em, Trường phải để trống thời gian khi nói chuyện, đó là điều anh rất kỵ, cô ta có vẻ rụt rè kín đáo quá, một người lớn trong trẻ con. Nhưng cả hai chị em, người nào cũng dễ làm bọn đàn ông say đắm. Trường khoan khoái nhìn Tố Oanh và Tố Phượng, anh hí hửng với ý nghĩ “bỗng dưng trời đã cho anh một lúc đến hai đóa hoa hương sắc”.
Tố Oanh ngồi trước bàn học nhưng đầu óc cô không có lấy một chữ, những tính toán quỷ quyệt hơi phiêu lưu cứ đầy rẫy trong hồn cô.
Kể từ khi biết mình lầm, Sang đã chấm dứt luôn những buổi hẹn hò với Oanh. Hẳn là do cô tính sai nước cờ. Oanh chỉ nghĩ đến bản thân mình, nên cô tưởng đồng ý cho Trường hằng ngày chở Phượng đi về hai buổi học là một sáng kiến. Oanh không ngờ việc đón đưa diễn ra hằng ngày trước mắt mọi người từ sinh viên đến giáo viên trong trường đã làm Sang bực bội, tự ái. Anh đã lạnh lùng hướng nhìn của mình về phía Tố Phượng mỗi khi vào lớp. Sang càng thấy Phượng hồn nhiên vui đùa với bạn anh càng nổi giận. Dầu sao bọn sinh viên cũng biết anh và Phượng (chớ không nghĩ là Oanh) có những lần ngồi riêng trong quán nước thế mà bây giờ cô để người khác đón đưa.
Oanh tìm nhiều cách gặp riêng Sang nhưng cũng hiếm hoi khi nào cô được gần anh. Những lần hẹn hò thưa dần đi làm Oanh sầu héo. Rồi nữa, sự xuất hiện của một nữ giáo viên trẻ đẹp mới về trường mấy tháng nay làm Oanh lo. Cô lạ gì tính Sang, trước đó cô đã phụng phịu ghen tương với Sang khi nghe bạn bè đồn ầm là Sang có tình ý với cô Hồng Trang. Nay chuyện đã khá rõ, Sang đã có nơi để trổ tài tán tỉnh. Anh lại sẽ thì thầm đọc thư tình cho cô ấy nghe, hào hoa trong cách cư xử săn đón, chăm sóc trong những buổi dạy chung giờ, Oanh đã bén mùi ghen tuông.
Giữa lúc Oanh buồn bã thì cuộc chiến tranh lạnh giữa cô Thoa và cô Hồng Trang đã bắt đầu gay cấn đến nỗi bọn sinh viên cũng biết. Dạo nầy Sang ra sức chiều chuộng Hồng Trang hơn trước, đôi lúc anh chờ cô về, rồi đưa cô vào trường ngoài những buổi dạy của mình. Oanh khốn khổ vô cùng, mơ ước và mục đích cô theo đuổi phải phút chốc mà hư hao. Cô đã suy nghĩ rất nhiều cách làm thế nào để Sang phải là của cô.
Buổi chiều vào trường, Oanh nghe bọn con trai rủ nhau đi nhậu, chúng mời cả Sang cùng đi cho vui. Oanh bồn chồn trong lòng nhưng không biết làm sao để gặp Sang. Cô cứ đứng bên gốc Phượng mà thắc thỏm.
Khi bước theo học trò, Sang thấy Oanh. Anh nhìn cô hơi lâu rồi nhỏ nhẹ:
– Em đứng đây làm gì thế Tố Oanh?
Cô nhìn chân mình nói nhỏ:
– Em đợi thầy...có chút chuyện.
Sang nhìn học trò chờ ngoài cổng:
– Thầy phải đi với sinh viên.
Oanh ngập ngừng:
– Em biết! Nhưng lâu rồi...
Sang liếc vội cô:
– Ngày mai, bốn giờ, cũng chỗ cũ.
Oanh nhẹ nhõm. Cô biết Sang vì giận đã xa lánh cô, chứ thật ra anh vẫn còn nghĩ đến cô. Nhưng phải làm sao Sang phải là của cô, thuộc về cô kìa.
Về đến nhà, Oanh thấy Phượng đang ngồi ngoài sân với Hồng Loan. Cô bé đến hỏi xem tối nay Tố Phượng có vào trực trường không.
Oanh cười:
– Chân với cẳng như vậy làm sao mà trực.
Hồng Loan nói:
– Không đi được nhưng lại được, nói được là được rồi đó. Đông vui mà Oanh. Tụi nầy muốn nó vào chơi mà!
Oanh thắc mắc:
– Vậy tối nay giáo viên ai trực hở Loan?
Hồng Loan ranh ma:
– Cô Thoa, cô Trang và thầy Sang...không biết ai sắp lịch trực cũng độc tài.
Hai cô giáo sẽ phải thức canh cho ông thầy ngủ. Người nầy sợ người kia là ăn trộm. Hì...hì...Cái gì chứ ăn trộm tình yêu thì khó xử lắm.
Hồng Loan cười khúc khích phán tiếp:
– Dạo nầy phải công nhận cô Thoa diện ác. Áo dài thôi...đủ kiểu, đủ màu. Cổ sợ Hồng Trang lọt vào trái tim thầy Sang hay sao ấy! Còn ông Sang, từ hồi thấy nhỏ Phượng có người đưa đón ổng buồn tình đâm ra ga lăng với cô Trang hết cỡ. Mấy đứa học trò cô Trang, tụi nó nói cổ coi vậy chớ không dễ thương và tận tâm bằng cô Thoa, đẹp thành ra kêu kiệu lắm. Mỗi lần nói chuyện với thầy Sang, cổ nhõng nhẽo một cách cố ý thầy mà “rùng rợn” rởn da gà.
Phượng cười trước nét mặt diễn tả quá cỡ của Loan, cô liếc gương mặt bình thản của Oanh mà thắc mắc, không biết trong cái đầu xinh xắn giống y như đầu của cô đang diễn ra những mưu ma, kế quỷ gì. Phượng bất ngờ khi nghe Oanh sốt sắng nói với Hồng Loan:
– Tối nay Oanh sẽ vào trực thay Phượng. Đông vui mà!
Phượng phản đối ngay:
– Thôi, không cần đâu chị Oanh! Em có nhờ con Trúc Đào trực thế rồi.
Oanh nhìn Loan rồi rầy Phượng:
– Nhờ làm chi cho mất công mang ơn. Để tối nay Oanh vào trực với nhóm Hòng Loan nha.
Loan cười, cô vô tình nói vào:
– Khỏe thôi! Có nhiều người ít sợ....Vậy tối nay Oanh nhớ vào trực với nhóm Hồng Loan nhe. Giờ Loan về à!
Phượng ấm ức nhìn Oanh tiễn Loan ra cửa. Oanh trở vào đứng trước mặt Phượng, thẳng thừng nói:
– Chị muốn gặp riêng thầy Sang.
– Nhưng đây là ca trực của em. Em biết chị định có ý đồ gì đó, chớ không phải chỉ là muốn gặp thầy Sang không?
Oanh lạnh lùng liếc em:
– Hứ! Hổm nay em vui vẻ hạnh phúc bên Trường nên đâu thèm biết đến nỗi khổ của ai khác. Chị chỉ muốn gặp anh Sang, em có nghe lúc nãy con Loan nói gì không? Lẽ nào em nỡ để chị bị anh Sang bỏ rơi hở Phượng?
Tố Phượng nhìn lơ ra cửa:
– Nhưng nếu ông Sang bỏ rơi chị thật thì chị gặp thầy cũng vô ích.
Tố Oanh tự tin:
– Sao lại vô ích chứ? Chị có cách của chị.
Phượng vẫn không chịu:
– Nhưng cách đó đụng đến em. Vào trực trường chứ đâu phải hò hẹn.
Oanh nhún vai:
– Có gì mà đụng. Chị vào trực thay em, danh chánh ngôn thuận đàng hoàng mà.
– Nhưng mà sao em biết chị sẽ làm gì?
Oanh nhếch mép:
– Em khờ lắm Phượng à! Dù thế nào chị cũng phải là vợ anh Sang.
Phượng trố mắt nhìn chị. Cô nghe Oanh nói rồi bất chợt cô phá ra cười. Cô cười đến nỗi Oanh tái cả mặt vì tức:
– Im! Làm gì em cười?
Phượng bĩu môi:
– Nghe trái lỗ tai quá nên em phải cười chứ sao nữa. May mà chị nói với em, chớ chị mà nói với mẹ thì chắc bị dũa.
Oanh sa sầm nét mặt:
– Em đừng nói đến mẹ, chị không thích đâu?
Phượng khó chịu:
– Đến mẹ mà chị còn nói thích với chẳng thích, huống hồ chi em. Em biết, chị sẽ bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích của chị. Em nói rồi, tối nay chị không có đi trực gì hết á!
Oanh sấn tới trước mặt Phượng:
– Quyền hành ghê thật! Lý do gì em buộc chị ở nhà?
Rồi Oanh cười nhạt:
– Chị biết em yêu thầy Sang mà làm bộ làm tịch. Em muốn chị phải khổ em mới hả dạ phải không?
Phượng tựa người vào lưng ghế, khoanh tréo hai tay trước ngực, cô cao giọng:
– Chị nói thế cũng chẳng ăn thua gì đến em đâu. Đừng vu khống, nhàm lắm rồi Oanh ơi! Còn ai yêu thầy Sang? Chị chỉ thích thầy để ý tới thôi. Nếu thầy Sang chỉ là một người tầm thường chị đâu để ý đến, chẳng qua chị muốn được vuốt ve chiều chuộng bởi một người đặc biệt hơn những tên con trai xung quanh chị, đó là một ông thầy uy quyền trên bục giảng, thần tượng của biết bao trái tim. Chị đã nắm được trái tim của thầy Sang, chị đâu muốn nó vuột khỏi tay chị.
Oanh trợn mặt lên, cô cứng họng vì những lời lạnh lùng độc đáo của Phượng. Oanh ngồi im lặng rất lâu, rồi xuống nước năn nỉ:
– Phượng! Để chị vào trường tối nay!
– Sao lại phải vào tối nay? Thiếu gì lúc chị có thể gặp thầy?
– Nhưng đây là cơ hội của chị.
Phượng lạ lùng:
– Chị định làm gì chứ?
Oanh dịu dàng:
– Chị sẽ năn nỉ anh ấy đừng vì chút tự ái mà làm khổ nhau.
Phượng bĩu môi:
– Em không tin trái tim tự cao của chị sẽ năn nỉ người nào cả. Em biết chị định âm mưu gì đó nhằm mục đích trở thành vợ thầy Sang. Em không dại dột như hồi nhỏ đâu Oanh. Em chán những lời dối như cuội của chị quá rồi.
Oanh đứng dậy không thèm nói gì với Phượng cả. Phượng nghẹn ở cổ. Cô ấp úng vì biết mình đã thua:
– Nếu tối nay chị đi, tuần nầy mẹ lên, em sẽ mách mẹ.
Oanh thản nhiên cười:
– Chị có làm gì đâu mà mách mẹ? Mà em có mách, mẹ cũng ủng hộ chị thôi!
Phượng tức giận:
– Chị quá lắm rồi đó!
Oanh bước xuống bếp dọn cơm. Cô gọi:
– Phượng! Xuống ăn cơm đi! Thế nào một chút nữa Trường cũng đến chơi.
Phượng chợt nhói tim khi nghe Oanh nhắc đến Trường. Cô có một linh cảm mơ hồ là Trường rất thích Oanh, anh đưa đón cô mỗi ngày cũng là để gần gũi với Oanh thôi. Cô thở dài buồn bã, lo âu. Oanh đâu vừa gì, cô cũng rất đẩy đưa với Trường dù cô biết em mình đã đặt tình cảm vào anh ta khá sâu đậm. Hai chị em chẳng ai nói với ai một lời. Phượng tức gì đâu, nhưng đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ...cứ để Oanh đi tối nay. Cô sợ mất Trường? Phượng thấy hổ thẹn vì bỗng dưng cô lại đồng lõa với Oanh chỉ vì nghĩ tới chút tình cảm của mình. Oanh chợt hỏi:
– Cô Hồng Trang có dạy em không?
Phượng nuốt vội miếng cơm:
– Không! Mà sao?
Oanh ngập ngừng một thoáng:
– Thế...em thấy chị với bà ta, ai hơn ai?
Phượng nhăn mặt:
– Hỏi gì kỳ cục, không biết mắc cỡ.
Oanh tỉnh bơ:
– Chị em với nhau có gì giấu giếm mà mắc cỡ. Đương nhiên với thiên hạ, chị chẳng bao giờ hỏi như vậy.
Phượng mỉa mai:
– Thật là chị không có gì phải giấu em không.
Oanh lẻo lự:
– Giấu và không nói ra là hai chuyện khác nhau. Mà sao? Trả lời đi chớ?
Phượng nghĩ ngợi rồi cười cười:
– Đương nhiên chị hơn cô Hồng Trang về tuổi trẻ và sắc đẹp, nhưng địa vị và tiền tài thì phải còn xét lại. Lúc nãy chị nghe Hồng Loan nói đó. Đúng là lúc nầy bà Trang đeo ông Sang dữ lắm, đến nỗi cô Thoa phát bệnh vì tức.
Oanh nhếch môi:
– Ức một cách lảng nhách. Sang có là gì của cả hai đâu mà đeo mà bệnh. Chị sẽ cho hai bà già đó ế luôn.
Phượng bất bình:
– Lúc nào chị cũng nói những lời nghe ác khẩu.
Oanh long đôi mắt đẹp lên:
– Ác khẩu à! Trong tình yêu không có chuyện ác hay hiền mà chỉ có chuyện được hay thua thôi. Với chị thì không có chuyện nhường nhịn.
Phượng chua chát:
– Đối với em cũng vậy?
Oanh cười giả lả:
– Em thì khác, em đâu có yêu thầy Sang.
Phượng buông đũa đứng dậy, cô vừa nghĩ đến Trường. Oanh săn đón:
– Để đó chị dẹp cho!
Phượng lẳng lặng chống cây gậy ra sân. Cô luôn luôn bất lực và yếu đuối trước Oanh. Chị Oanh khi đã muốn điều gì rồi thì sẽ làm bằng được mới thôi.
Bao giờ Phượng cũng chịu thua Oanh hết.
Khoảng Đời Lấp Lửng Khoảng Đời Lấp Lửng - Trần Thị Bảo Châu