You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Du Tai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 52 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 678 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 04:45:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
an San làm sao vậy?” Hàn Cố Diễn vừa nghe thấy câu “Giọng của nó có hơi là lạ” thì nhanh chóng truy vấn, cả người cũng định xông vào phòng.
“Đứng lại, nôn nóng cái gì.” mẹ Hàn nhanh chóng kéo anh lại, trừng mắt liếc anh một cái, nói một cách sâu xâu, “Không có việc gì lớn cả, chỉ là vui vẻ quá độ nên mệt thôi.” Quả nhiên Hàn Cố Diễn da mặt dày như tường đồng vách sắt cũng tỏ ra áy náy, cúi đầu lảng tránh không nhìn bà.
Mẹ Hàn lơ đễnh vuốt tóc, thái độ dương dương tự đắc, đi đến bên cạnh Hàn Cố Diễn, sau đó…
Không ngờ, Hàn Cố Diễn thẹn thùng thì thẹn thùng nhưng phản xạ vẫn rất nhanh, xoay người chụp lại, gói đồ to đã bị anh ôm trên tay.
Mẹ Hàn nhìn chằm chằm vào gói đồ trên anh Hàn Cố Diễn, nhìn xuyên qua gói đồ thì chỉ thấy những đồ vật màu sắc rực rỡ trong đó, cũng không thể nhìn rõ là cái gì khiến cho bà khá hiếu kì. Nhưng đứa nhỏ này đã không muốn cho bà xem thì bà cũng không muốn cưỡng đoạt, đành phải thuận thế ngồi xuống ghế sofa.
Hàn Cố Diễn nhìn thấy rõ ràng mẹ cuả mình ngồi xuống thì sắc mặt cũng đen đi ba phần, đã đặt mông ngồi xuống thì bao lâu mẹ mới đi đây, yên lặng một lúc, Hàn Cố Diễn quăng gói đồ lên bàn trà, rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng nói: “Mẹ…con thấy bây giờ cũng không còn sớm nữa, có phải mẹ nên…” Ý là mẹ mau về nhanh đi mà, đừng ở mãi chỗ này làm người ta ngại nữa.
Vốn mẹ Hàn đã muốn đi, dù sao cũng làm vệ sinh xong rồi, ở đây cũng không còn việc gì làm nữa, bà còn phải về nhà nấu cơm tối cho ông lão ở nhà, dì giúp việc đã về quê ăn tết rồi, nhưng mà vừa thấy con vội vã đuổi bà như vậy làm cho bà không nhịn được muốn chọc anh, “Không sao đâu, tối nay ba của con nói phải đi dự tiệc, mẹ cũng không có chỗ nào để đi, mẹ thấy hay là như vầy, ba người chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Hình như không được tốt cho lắm! – Hàn Cố Diễn thấy vẻ mặt đứng đắn của mẹ, nhưng làm con của bà nhiều năm như vậy làm sao mà không biết bình thường mẹ Hàn làm ra vẻ đứng đắn thật ra trong lòng thì đang lo thiên hạ chưa loạn ấy thôi.
“Ba người ăn thì chán lắm, hay là mẹ mời thêm vài người nữa, chúng ta đến khách sạn XX dùng một bữa thật ngon, mười mấy người cùng nhau đón lễ tình nhân.”
“Cũng hay!” Mẹ Hàn nghe xong thì gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lấy điện thoại di động ra, tưởng là thật gọi một loạt rủ mọi người đi ăn cơm.
Thằng nhóc thối, bây giờ con đang cầu cạnh mẹ, còn dám lừa mẹ à? Hí hí! – mẹ Hàn nhìn đứa con cười càng giả lả, trong lòng thầm vui sướng.
“Mẹ…” Hàn Cố Diễn vừa nhìn thấy mẹ mình như vậy, hình như muốn gọi thật nên nhanh chóng mở miệng ngăn cản, mặt cũng xụ xuống, hung dữ tỏ ra nếu mẹ mà không đi thì con sẽ cầm chổi quét mẹ ngay lập tức. (chuyện này nói cho chúng ta biết thôi, ngàn vạn lần đừng trêu chọc đến đàn ông tinh trùng đã lên não, bọn họ không nhận thân thích gì đâu – tác giả)
“Aizz ơ, con xem trí nhớ của mẹ này.” Rốt cuộc Mẹ Hàn cũng không phải thuộc phái hành động, thái độ dối trá đến khó chấp nhận, “Hình như nhớ nhầm rồi, ba của con nói tối nay sẽ về ăn tối, xem ra phải ăn cơm cùng hai đứa vào hôm khác rồi, tối nay mẹ phải về nhà.” Mẹ Hàn nói thì nói thế nhưng cái mông vẫn vững như núi án binh bất động.
Hàn Cố Diễn chờ đợi vài giây, thấy mẹ vẫn không có ý đứng lên, không nhịn được thúc giục, “Mẹ, đã vậy rồi sao mẹ còn không…”
“Mẹ phải về sớm một chút.” Mẹ Hàn ngồi trên ghế sofa, thái độ khá nghiêm túc, “Con nói xem, tối nay mẹ phải làm chút gì đó cho ba của con ăn nhỉ.”
Nấu cái gì chả được, dù sao cũng chỉ có hai chữ thôi – khó ăn.
Hàn Cố Diễn nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói, “Hay là mẹ cứ từ từ nghĩ đi.” Vừa nói vừa đứng lên chuẩn bị tiễn khách.
“Giờ này chắc cũng không gọi được xe đâu nhỉ.” Mẹ Hàn vẫn còn mè nheo, cái mông vẫn còn chưa nhúc nhích, có chết cũng không chịu đứng lên.
“Con đưa mẹ về.” Hàn Cố Diễn bất lực nói.
Mẹ Hàn vừa nhìn thấy dáng vẻ bất lực của con trai, đúng là chưa được thỏa mãn dục vọng nên cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn với anh nữa, “Thôi thôi, tự mẹ gọi xe về là được rồi, con cứ ở nhà cùng với San San đi.”
“Thôi cứ đưa mẹ về đã.” Hàn Cố Diễn không nhịn được lòng dạ hẹp hòi oán thầm – ai mà biết được nửa đường có chơi trò hồi mã thương không, cứ đưa mẹ về đến tận cửa thì anh mới an lòng.
Thừa dịp Hàn Cố Diễn đang mở cửa, động tác của mẹ Hàn khá nhanh, không thể cưỡng đoạt thì có thể dùng mưu trí, tranh thủ thời gian vươn tay ra sờ vào túi đồ, lục lọi một lúc, à áo mưa. Cái đó rất bình thường, có gì mà không thể xem chứ? – mẹ Hàn cảm thấy không sao cả. Ném vào lại rồi lại lục lọi, à lại áo mưa. Cái này cũng bình thường, mua đến hai hộp, để dùng cho lần sau sao! – mẹ Hàn biết con mình từ trước đến giờ vẫn rất chu đáo, cái này cũng không sao cả. Ném vào, lại lục lọi, à lại là áo mưa? Khụ, cũng hay nhỉ, mùi vị khác nhau thì tình thú khác nhau sao – mẹ Hàn bắt đầu tiếp tục kiếm cớ dùm đứa con. Đã như vậy lục luôn hộp kia vậy, động tác của mẹ Hàn có hơi do dự, trời đất ơi – kết quả vẫn là áo mưa! Mẹ Hàn chảy mồ hôi ròng ròng!
Trên đường đi, mẹ Hàn rất yên lặng, theo lí thì bình thường mẹ là cái máy nói chuyện, bắt được cơ hội là mở miệng, chuyện có thể nói trong bốn câu thì tuyệt đối sẽ không chấm dứt ở câu thứ ba, so với dáng vẻ nghiêm túc tỉnh táo trong trường thì cứ tưởng như là hai người. Mặc dù Hàn Cố Diễn thấy hơi kì lạ nhưng cũng không phải không muốn vậy, vội vàng đưa mẹ của mình về nhà, nhìn thấy bà vào trong nhà, lúc này mới yên tâm quay trở về.
Hiện giờ sắc trời đã sắp tối, thời gian cũng không còn sớm, Hàn Cố Diễn vội vàng làm xong chuyện chính của mình rồi mang San San ra ngoài ăn một bữa thật ngon, những tiết mục kế tiếp cũng đã sắp xếp xong xuôi.
Vừa vào cửa thì Hàn Cố Diễn đã như đang bị hạ thuốc lẻn vào trong giường, toàn bộ quần áo rơi lả tả. San San nằm co quắp trên giường như một con cá chết, đang mơ mơ màng màng ngủ thì cảm thấy người bên cạnh đang vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ mở mắt ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai Hàn Cố Diễn đang nghênh ngang bày ra trước mắt cô, cười đến xuân sắc khôn cùng, khụ, cũng có thể nói là đang động tình, “Bảo bối…ngũ đủ chưa? Nên thức dậy vận động một chút…” vừa nói vừa gục xuống hôn cô.
“Phiến quá…buồn ngủ…” Không đợi anh tiếp cận mục tiêu thì San San đã vung tay lên rồi xoay người né tránh, nhắm mắt lại tiếp tục khò khò, xem ra sức hấp dẫn của Chu Công còn hơn cả bạn trai yêu quý của cô. Nhưng điều này cũng không có gì là lạ, hai ngày trước vì chuyện của “cô gái xấu xí” mà San San hoàn toàn không thể nào ngủ được, vừa rồi lại còn bị anh phá nên bây giờ mệt mỏi thiếu ngủ, kết quả nằm trên giường chưa đến 5 phút đồng hồ đã mơ mơ màng màng ngủ như chết. Việc ngủ quả nhiên được San San đề cao, biệt danh “thần ngủ” sao có thể chỉ là hư danh chứ? Mặc cho Hàn Cố Diễn có bận rộn thế nào cô vẫn không hề nhúc nhích, mặc cho người khác có điên cuồng xông đến thì ta đây cũng sẽ vững vàng như núi. Có đôi khi bực quá thẳng tay dùng móng vuốt đẩy anh ra, không hề nể tình.
“San San à…” Hàn Cố Diễn thấy không thể gọi cô dậy nổi, mặt đỏ rần, đôi mắt như muốn bùng nổ, sắc đẹp gần trong gang tấc mà chỉ có thể sờ không thể ăn được càng khiến cho anh thấy nửa vời, càng thấy khó chịu hơn, cả người nằm úp sấp trên người cô không ngừng liếm, đầu ghé vào tai cô, giọng nói như đang run lên,“San San à, chúng ta làm một việc trước, ngoan nào, em nghe lời anh sẽ để cho em ngủ tiếp.”
“Xạo…” San san đang ngủ hăng say làm sao có thể nghe thấy anh nói gì, dùng chăn kéo qua trùm đầu lại không để ý đến anh nữa, nhanh chóng mà trực tiếp ném anh sang một bên. Hàn Cố Diễn lăn qua lộn lại một hồi, ngẫm lại thấy vẫn không thể từ bỏ nên tiếp tục cố gắng, tiến đến bên giường, kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút buồn bực mà ửng hồng của cô, cứ như vậy vẫn chưa đủ, phải kéo xuống một chút nữa, lại xuống thêm một chút nữa, “San San à…anh khó chịu.” Vừa lay người cô vừa sáp lại gần, không lại gần thì còn được, kết quả càng đến gần càng khó nhịn, thân thể không ngừng cọ xát vào người cô, tay cũng dọc theo đường cong xinh đẹp của cô đi xuống.
San San bị anh chọc phá một lúc lâu vẫn chưa tỉnh lại, chỉ vô thức đáp lại lời của anh, “Em cũng rất khó chịu…buồn ngủ lắm…”
“Chúng ta sẽ tiếp tục ngủ, nào…vận động một chút sẽ ngủ ngon hơn.”Hàn Cố Diễn tiếp tục lừa gạt thiếu nữ ngây thơ, vừa nỉ non vừa khẽ gặm cắn da thịt lộ ra ngoài của cô.
“Em…” Tư duy của San San không theo kịp lời nói, “Em không thích vận động!”
“Em ngoan ngoãn nằm đây là được.” Ánh sáng rạng đông đang hướng về phía anh, Hàn Cố Diễn lại châm thêm một câu, “Anh vận động là được rồi…San San.”
“Hử? Ừm!” Tiểu bạch thỏ hình như đã bị sói xám lừa gạt, không hề biết sau khi gật đầu sẽ bị anh như hổ đói vồ đến nhét vào trong bụng, “Vậy anh làm đi!”
Hàn Cố Diễn càng hôn càng đi xuống dưới, khi cọ vào nơi mẫn cảm của San San thì nhẹ nhàng giật giật vài cái đã thấy hàng lông mày của cô nhíu lại, biểu cảm cũng đã thay đổi. Hàn Cố Diễn vừa thấy đã rất mừng rỡ, một tấc lại tiến thêm một thước khẽ gặm cắn – “Muốn thế nào? Cái này à? Cái này? Hay là cái này?”
Hàng mi của San San giật giật, đôi mắt chậm rãi mở ra, tư duy có hơi chậm chạp nhưng một lát sau đã kịp thời có phản ứng. Hơi thở của cô theo hành động không ngừng xuống dưới của Hàn Cố Diễn cũng bắt đầu trở nên nặng nề, đầu cũng nghiêng tới nghiêng lui, mái tóc đen tản ra từng sợi, nhìn vô cùng quyến rũ. Rốt cuộc Hàn Cố Diễn đi vào nơi u tĩnh kia, đầu lưỡi rất cẩn thận tiến vào chỗ kia, như vậy vẫn còn chưa đủ, vừa mút vào vừa dùng răng khẽ cắn, chỉ trong chốc lát đã chợt nghe thấy tiếng thở dốc của San San. Cứ kêu đi, Hàn Cố Diễn nghe thấy mà vô cùng hưởng thụ. Anh cắn mút một lúc rồi lại hôn lên, đầu lưỡi khẽ lướt qua, ngay cả nơi cao ngất kia cũng không tha. San San bị anh chọc phá cực kì khó chịu, không nhịn được khẽ hừ thành tiếng, thân thể cũng vô thức dán sát vào anh. Nơi đầy đặn của cô dán chặt vào anh, nơi nóng bỏng của cô dưới thân thể anh, Hàn Cố Diễn nhắm mắt lại nhẫn nhịn, ghé vào tai cô, “Bây giờ không còn mệt nữa? Phải không?” Anh vừa nói, ngón tay thon dài vừa tìm kiếm trong nơi căng chật của cô, vô cùng thong thả cọ xát, vừa đi vào trong cô lại ra ngoài cọ xát.
San San bị ngón tay lạnh băng của anh tập tức nên lập tức run rẩy, sau đó toàn thân nổi da gà, ngủ tiếp là không thể nào, trong tình huống hiện tại, cô còn có thể ngủ được sao? San San hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt như trêu tức của anh.
Hàn Cố Diễn thầy cô đã dần dần đáp lại nên động tác cũng nhanh hơn, tiến vào trong một chút rồi lại rút ra, động tác càng lúc càng nhanh nhưng vẫn không đụng đến điểm mẫn cảm kia của cô, San San bị anh làm như vậy nên mặt đỏ ửng, hai tay đặt hai bên cũng không kìm được nắm chặt lại, mũi chân xoáy lên, nhẫn nhĩn được một lát, rốt cuộc không chịu được nữa sỡ hãi mở miệng, “Thầy Hàn…”
Nét mặt của cô hết sức sinh động, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt ướt át, giọng nói cũng hơi nức nở, lúc này nghe thấy cô gọi như vậy lại khiến cho anh có một loại kích thích cấm kị, một luồng nhiệt nóng không nhịn được lại dâng lên, lại nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, thiếu chút nữa đã mềm lòng trực tiếp dùng tay giúp cô lên đỉnh. Hàn Cố Diễn nhắm hai mắt lại, cố nhịn, “Chờ một chút, ngoan, một chút nữa thôi.” Anh vừa nói vừa dùng đầu lưỡi qua lại nơi cao ngất kia của cô, dùng thêm một chút sức, hàm răng khẽ cắn lấy nụ hồng kia, ngón tay vẫn ra vào nơi kia, chỉ chốc lát sau dòng nước ngọt ngào ôn nhuận kia đã tiết ra theo ngón tay của anh.
Tiếng thở dốc của San San trở nên nặng nề, thân thể cong lên theo ngón tay của anh, lên một chút rồi lại hạ xuống một chút.
“Em muốn không?” Hàn Cố Diễn lại còn cười một cách tà khí, ngón tay xấu xa chỉ lướt qua điểm kia, cho cô nhưng lại không đủ, “Có không?”
San San mở to hai mắt, miệng không kìm được phát ra tiếng “ô ô”, gần như sắp khóc lên, không nhịn được quay đầu đi.
“Không cần sao?” Hàn Cố Diễn lại dò dò xét xét, mấy lần đều đụng phải chỗ này, San San bình tĩnh lại một chút rồi lại càng thở dốc nặng nề hơn. Vừa thấy dáng vẻ này của cô thì Hàn Cố Diễn dừng lại ngay lập tức, “Bảo bối, ngoan, trả lời anh.”
San San không ngừng vặn vẹo nhưng vẫn không thể nói ra chữ kia. Ngón tay của Hàn Cố Diễn co lại, theo động tác của anh, thân thể cô lại càng run rẩy hơn, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt cũng bao phủ bởi hơi nước mờ mịt, cơ thể biến thành một màu hồng nhạt khiến cho anh không đành lòng tiếp tục trêu đùa nữa,“San San, muốn ăn vị gì?”
Vẻ mặt Diệp San San thất bại, không làm thì thôi, sao lại còn hỏi những câu này? Lúc này còn ăn cái gì mà ăn? San San cảm thấy bị anh đùa giỡn nên quay đầu đi, đơn giản chỉ cần nhịn xuống không nhìn anh thì sẽ không có phản ứng với anh nữa.
Hàn Cố Diễn thấy cô không lên tiếng lên chọn đại cho cô một vị bình thường rồi lại đặt mình lên người cô lần nữa.
Anh lại bắt đầu mè nheo, “San San, đến đây…”
Lúc này Hàn Cố Diễn không nhịn được nữa, vừa cọ xát bên ngoài đã không nhịn được muốn một tấc lại tiến thêm một thước đi vào bên trong cọ xát.
San San yên lặng một hồi cuối cùng phát hiện thì ra là cái kia, hàng lông mày nhíu chặt lại, bắt đầu giống như chuột đồng cắn bậy, dùng cả chân tay muốn đẩy anh ra.
“San San, không thể dùng tay mãi được, em ngoan nào, nhịn một chút, lần đầu tiên đều như thế cả.” Kiên nhẫn dỗ dành cô, ngừng lại vài giây, đợi cô thích nghi được, Hàn Cố Diễn lại bắt đầu luật động.
Mặc dù San San sớm đã bị anh trêu chọc không kìm nén được nữa nhưng cũng không thể tiếp tục chịu đựng loại đau đớn này được, bắt đầu còn chịu được nhưng về sau chỉ cần Hàn Cố Diễn hoạt động một chút thì lại không ngừng kêu khóc, nước mắt thi nhau tràn ra. Hàn Cố Diễn thì tên đã lên dây nhưng không thể bắn, tay dò xét xuống dưới, đi thẳng tới chỗ hai người kết hợp, bên này thì án binh bất động, tay vỗ nhè nhẹ, hầu hạ cô cực kì thoải mái. Cuối cùng cảm thấy cô đã khá trơn nhuận, thật sự anh cũng không nhịn nổi nữa, phía dưới đã nhịn đến đau đớn, dùng sức tiến về phía trước.
San San bị anh mạnh mẽ tiến vào, đột nhiên chỉ trong nháy mắt, đau đớn lan tràn khiến ặt cô nhăn nhó, miệng kêu rên giống như sắp khóc lên nhưng cuối cùng lại cảm thấy quá mất mặt, hừ hừ vài tiếng rồi nhịn xuống, chỉ là không ngừng hít thở run rẩy làm cho Hàn Cố Diễn càng thêm đau lòng, vừa hôn cô vừa dùng kĩ xảo luật động. Dần dần, San San đã hơi thích ứng Hàn Cố Diễn mới đẩy nhanh tần suất hoạt động.
Hàn Cố Diễn vừa dùng sức vận động vừa lấy tay tìm kiếm những điểm mẫn cảm trên người cô, từng biểu lộ rất nhỏ cũng không thể qua vượt ánh mắt của anh, ngược lại, San San lại giống như một con cá bị câu lên bờ, không kìm được thở dốc từng ngụm từng ngụm một.
Cuối cùng sự run rẩy của San San cũng chuyển thành những tiếng rên rỉ trầm thấp theo hơi thở dốc dày dặc của Hàn Cố Diễn cùng nhau vang lên trong đêm đầu tiên của bọn họ.
Khoan Thai Đến Chậm Khoan Thai Đến Chậm - Du Du Tai