Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Hỏa Trung Lư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Quan Môn Tróc Tặc (1)
iệt Ưng ra lệnh xong, bản thân hắn cũng không ngồi im một chỗ.
Đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, Liệt Ưng bước xuống xe sau đó đeo lên một chiếc mặt nạ có gắn kính hồng ngoại đẻ thuận lợi cho việc hành động trong đêm tối. Quan sát trước sau thấy không có ai, khẽ nhún chân, cả người Liệt Ưng lướt đi trên mặt đất như u linh tiếp cận về phía cánh cổng phía trước.
Nếu có ai nhìn thấy bộ dáng nhẹ nhàng phiêu dật của hắn thì hẳn sẽ dễ dàng cho rằng Liệt Ưng đích thực là một cao thủ.
Mà thực tế thì đúng là như vậy!
Không chỉ riêng trong quân đội mà cả giới võ thuật nước phương Bắc, Liệt Ưng đều là cao thủ top đầu. Tuyệt kỹ Mê tung quyền truyền thừa từ sư phụ thuộc dòng Tinh Võ môn đã khiến Liệt Ưng danh chấn nam bắc. Thứ thân pháp vừa rồi mà hắn vừa thi triển chính là một phần trong bộ võ thuật này gọi là Mê tung bộ.
Nói về Mê Tung quyền, loại võ công thượng thừa này là sự kết hợp hoàn hảo những đỉnh cao công phu của võ thuật Bắc Thiếu Lâm pha trộn với phong cách quyền thuật của Đạo gia như Nội gia quyền và Bát Quái chưởng. “Mê” có nghĩa là “biến ảo”, “tung” nghĩa là dấu vết hoặc dấu chân, nên Mê tung quyền có thể tạm hiểu là “những bước chân kỳ ảo”. Tuyệt kỹ này được ra đời từ thời nhà Tống tương truyền do nhân vật Yến Thanh từng được nhắc tới trong tác phẩm Thủy Hử sáng lập. Chính vì thế thủa sơ khai loại võ công này còn được mang tên Yến Thanh quyền, hay Mê lộ quyền (Con đường mê hoặc, huyền bí), Mê tông nghệ (Vết chân bí hiểm) mượn những giai thoại mê hoặc, hành tung bí ẩn của Lãng tử Yến Thanh để nêu danh quyền pháp.
Đặc điểm của Mê tông quyền là nhẹ nhàng mau lẹ, thi triển phiêu dật (nhàn hạ thoải mái), trọng công phu, trọng khéo léo, cứng mềm đủ cả. Về thủ pháp chủ yếu sử dụng móc, ôm, ngắt, vuốt, bọc, vồ, gác, ép… đặc biệt đề cao kỹ pháp cầm nã. Về đòn chân chủ yếu là đá, điểm, móc, treo, quấn, quét, cắt, hất tung đối phương, liên hoàn cước… Về thân pháp thì lấy giấu, né, vặn, lắc làm chính (gọi là tàng, thiểm, ninh, đẩu), còn bộ pháp lấy nhảy dọc, bắt lén (tung, khiêu, thân, tróc) làm chủ đạo. Mê tông quyền dựa trên ý niệm hào hoa của Lãng tử Yến Thanh nên rất chú trọng đòn chân, ngoài các phép cơ bản là dời, đè, đá, dựa còn có đá bao cát, đá cọc gỗ… khi luyện tập, sao cho cước pháp lanh lợi, biến hoá và hiểm độc nhưng không kém phần hoa mỹ. Ngoài những thứ kể trên thì trong môn võ này còn các tuyệt kỹ bí truyền khác về khinh công, ngạnh công, Bảo kiện công (công phu dưỡng sinh, duy trì sự cường tráng của cơ thể)…
Liệp Ưng vừa di chuyển tới dưới cổng thì từ cửa một căn nhà cao tầng gần đó, hai bóng đen cũng đeo mặt nạ tương tự hắn gấp rút chạy tới, thân pháp mặc dù không được đẹp mắt như Liệp Ưng nhưng cũng phải thuộc diện cao thủ thượng thừa mới làm được như vậy.
Đối mặt với hai tên đồng bọn, Liệp Ưng lên tiếng hỏi nhỏ:
- Thế nào?
Một trong hai tên liền trả lời:
- Đối phương tắt đèn đã được khoảng một tiếng, có lẽ là đã ngủ rồi.
- Uhm… hành động thôi!
Liệp Ưng khẽ gật đầu ra hiệu với hai tên đồng bọn. Theo đó, hai người này lập tức bắt tay nhau tạo thành một bệ bật, ngay khi Liệp Ưng lấy đà nhảy lên đáp một chân vào chỗ nắm tay, hai tên này dùng lực đẩy mạnh lên trên. Liệp Ưng như một quả bóng cuộn tròn người bay qua tường rào rồi bằng một thứ khinh công kỳ lạ, tà tà như một chiếc lá vàng đáp xuống thảm cỏ tại khu vườn bên trong.
Mọi việc diễn ra rất uyển chuyển… Tới mức không hề có một tiếng động!
Dễ dàng lọt được vào trong, Liệp Ưng tiến về phía cửa cổng. Rút từ trong túi bên hông ra một lọ dung dịch màu tím, hắn nhỏ một giọt vào chiếc khóa Việt Tiệp. Một cảnh tượng khó tin lập tức diễn ra, vòng khóa bằng sắt trông kiên cố là vậy bỗng chốc mềm như một sợi bún rồi tan chảy thành từng giọt chất lỏng màu xám rơi xuống đất.
Cẩn thận tháo phần còn lại của chiếc khóa ra, Liệp Ưng đẩy nhẹ cửa cho hai tên đồng bọn. Khi hai tên này đã lách người vào bên trong thì Liệp Ưng liền khép cửa lại.
Việc tiếp theo, ba người rút súng ngắn bên hông ra rồi rón rén di chuyển từng bước chậm rãi tới cửa chính, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Khi đã tiếp cận được cánh cửa, áp tai nghe không thấy có động tĩnh gì, Liệp Ưng mới lại lấy ra lọ dung dịch lúc trước. Lần này hắn còn lấy thêm một vòi gắn nhỏ tương tự như vòi gỉ của keo 502 sau đó tra vào lỗ khóa cửa bơm vào. Số phận của ổ khóa này cũng không khác nhiều so với chiếc khóa cổng rời lúc trước. Không bốc khói, không cháy nổ, chỉ từ từ tan chảy thành nước.
Cảm thấy đã bơm đủ lượng cần thiết, chờ đợi khoảng mười giây, Liệp Ưng đưa tay thử đẩy cánh cửa.
- Cọt… Kẹt…
Cánh cửa quả nhiên bị đẩy ra có điều có lẽ do nhà xây cũng nhiều năm nên độ trơn của bản lề không còn được tốt lắm. Những tiếng rít nhẹ từ tốn vang lên. Trong thời điểm này, tuy âm thanh nhỏ nhưng đêm khuya thanh vắng nếu ai đó ở gần thì vẫn có thể loáng thoáng nhận ra.
Ba người Liệp Ưng đứng im tại cửa, thở cũng không dám thở mạnh lặng lặng chờ đợi phản ứng từ bên trong. Sau một lúc, thấy trong nhà vẫn là một mảnh im ắng, Liệp Ưng vẫy nhẹ tay, ba người mới nhanh chân đồng loạt bước vào trong, tay lăm lăm khẩu súng lục chĩa về phía trước.
Xác định phương hướng mất một lúc, bọn chúng đã tìm thấy cửa ra vào phòng ngủ của Lý Đông. Đang khi Liệp Ưng định đưa tay xoay nắm chốt cửa bằng inox thì bất chợt toàn bộ đèn trong nhà bật sáng.
Cả bọn Liệp Ưng sửng sốt giật mình, theo đó dáo dác chĩa súng ra xung quanh. Có điều mặc cho bọn họ căng mắt tìm tòi cũng không thấy bóng dáng ai xuất hiện.
Liệp Ưng có chút chột dạ nhưng là kẻ thân kinh bách chiến, hắn lập tức trấn tĩnh lại dùng ngôn ngữ tay ra hiệu cho đồng bọn với đại ý là “Lẽ nào là hệ thống đèn cảm biến, nó sẽ tự động bật khi có người?”
Hai tên đồng bọn lập tức gật gật đầu ra điều đồng ý.
Liệp Ưng lại nhìn quanh căn phòng một lượt, chắc chắn là không có ai hắn mới thở phào ra một hơi, quay người lại tiếp tục chuẩn bị đưa tay định mở chốt căn phòng.
Ngay khi hắn nắm vào chốt định thực hiện ý định của mình thì lần này thì một âm thanh hùng hồn vang lên khiến ngay cả những kẻ dày dạn sa trường như Liệp Ưng cũng suýt chút nữa làm rơi khẩu súng:
- Bọn mày là ai? Đột nhập vào đây làm gì?
Mặc dù không hiểu tiếng Việt nhưng ba tên Liệp Ưng hốt hoảng xoay người lại, ba khẩu súng vốn định cướp cò nhưng một kẻ lạ mặt bằng một động tác nhanh không theo thói thường đã cướp lấy và bóp vỡ toàn bộ. Liệp Ưng trợn mắt nhìn lại thì nhận ra không biết từ bao giờ trong phòng đã lại xuất hiện một kẻ mặc áo jacket đen, mặt bịt kín chỉ chừa ra đôi mắt sâu thẳm. Sự có mặt quá đột ngột và sức mạnh của kẻ này làm bọn Liệp Ưng cảm thấy lông tóc có chút dựng đứng, một cảm giác lành lạnh và rờn rợn nổi lên trong lòng.
Tuy nói là vậy nhưng phản ứng của những tên lính chuyên nghiệp cũng không phải là chậm, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, nhận ra đối phương là tay không mà tới, Liệp Ưng lùi một bước rồi nhanh tay rút ra một khẩu súng khác bên hông chĩa về phía kẻ mới đến, dùng tiếng Anh gằn giọng nói:
- Nếu không muốn chết thì nằm xuống đất và đưa tay ra sau đầu. Đây là súng laser có thể xuyên thủng cả sắt đừng nói là da thịt của mày.
Hai tên đồng bọn còn lại của Liệp Ưng cũng làm theo hắn, từ bên hông rút ra hai khẩu súng tương tự giương về phía đối thủ.
Nhìn bộ dáng hung hăng tưởng như uy hiếp được mình của ba kẻ đột nhập, người bịt mặt cũng dùng tiếng Anh cười lạnh đáp lại:
- Ha ha… ngoại ngữ, súng laser? Xem ra chúng mày cũng không phải đơn giản là kẻ cướp rồi. Thú vị rồi đấy!
- Hừ, nói nhiều!
Liệp Ưng không phải là kẻ dài dòng, hắn ưa tính chủ động và dứt khoát do đó sau khi quát lên hắn bấm cò, một luồng sáng đỏ rực bắn thẳng tới đùi của đối phương.
Liệp Ưng cùng đồng bọn những tưởng sẽ có một tiếng hét thảm vang lên nhưng điều kỳ lạ là không gian vẫn hoàn toàn im bặt, chỉ có tiếng tanh tách phát ra từ nền gạch men lát nhà do bị laser nung chín.
Liệp Ưng trố mắt lên mà nhìn khoảng không trống rỗng phía trước không nói nên lời.
- Trời ơi, hắn là người hay là ma vậy?
Phi Ưng là người vừa lên tiếng.
Trong ba tên, Phi Ưng là kẻ tuy không có bộ pháp đẹp mắt yêu dị nhưng xét riêng về tốc độ hắn là kẻ có tốc độ nhanh nhất. Phi Ưng từng rất tự tin với thân pháp gia truyền Phi Thiềm Tẩu Bích của mình thì trong thiên hạ dù không phải vô địch nhưng cũng không có quá nhiều đối thủ, thậm chí nếu có thì cũng không hơn hắn là bao nhiêu, điều này cũng không phải tự kiêu mà từng được chứng minh nhiều lần trong so đấu thực tế.
Nói là vậy nhưng sự việc vừa diễn ra trước mắt thì tính thế nào đây? Chứng kiến điều này, Phi Ưng bỗng có chút lung lay niềm tin của mình. Nếu kẻ vừa rồi không phải là ma quỷ thì rõ ràng tốc độ của hắn là nhanh không thể tưởng tượng nổi.
“Lẽ nào hắn đã đạt tới cảnh giới di ảnh tùy hình trong truyền thuyết?” Phi Ưng hoảng sợ thầm nghĩ trong lòng.
Không riêng gì Phi Ưng mà cả ba người Liệp Ưng đều đã thật sự bị dọa sợ. Và để phản ứng với điều này, ba tên lập tức chụm lưng vào nhau thành hình tròn, mỗi tên chiếm cứ quan sát một góc đề phòng. Phía sau tấm mặt nạ vẽ đầy hình lông chim, mắt ba tên đều trừng lớn, mồ hôi lạnh vã ra thành từng giọt. Quả thật, kể từ khi nhập ngũ trải qua bao nhiệm vụ khó khăn, trong đời bọn họ chưa từng gặp qua đối thủ kỳ dị như thế này.
Khi ba tên Liệp Ưng vẫn còn đang căng thẳng tìm kiếm đối thủ thì không biết từ đâu kẻ bí ẩn lại nhoáng lên với tốc độ như chớp giật theo đó ba khẩu súng laser lại đã nằm trên tay kẻ này.
Lần này súng không có bị bóp nát mà bị đối phương cầm lên ngắm nghía xem như một thứ đồ chơi vậy.
Nhìn tình cảnh này, trong lòng bọn Liệp Ưng bỗng dâng lên một cảm giác vô lực và tuyệt vọng. Chưa bao giờ những tài năng xuất chúng nhất của Ưng tổ bọn họ lại bị mang ra đùa bỡn giống như con thú nhốt trong lồng, tùy đối phương xử trí như thế này. Hiển nhiên ai trong ba người cũng đều hiểu, với thứ tốc độ kia, đừng nói là đánh đấm, thậm chí cơ hội bỏ chạy cũng còn không có.
Khẽ thở dài, Liệp Ưng lên tiếng hỏi:
- Rốt cục mày là ai?
Người bí ẩn liếc mắt nhìn Liệp Ưng cười lớn:
- Ha ha… câu hỏi này là tao hỏi bọn mày mới đúng. Đêm hôm bọn mày đột nhập vào nhà chủ nhân của tao làm gì?
- Chủ nhân…?
Liệp Ưng nghi hoặc hỏi lại. Hắn khá bất ngờ với câu nói vừa rồi của người bí ẩn bởi bọn hắn đã theo dõi nhiều hôm nhưng không hề phát hiện bên cạnh Lý Đông còn có vệ sĩ chuyên nghiệp nào. Quan sát cho thấy Lý Đông thường thích hành sự một mình thậm chí cả xe ô tô cũng là đích thân hắn cầm lái. Căn nhà này bọn hắn cũng đã giám sát mấy hôm nay không hề có ai ra vào trừ Lý Đông. Nếu đã là vậy thì từ đâu lại nhảy ra một tên vệ sĩ lợi hại đến khủng bố thế này?
Khi Liệp Ưng còn mải phân tích thì giọng người bí ẩn lại vang lên lạnh lẽo:
- Sao? Bất ngờ lắm hả? Điều bất ngờ còn nhiều lắm. Hừm… Bây giờ chúng mày sẽ có cơ hội để khai ra ai sai chúng mày tới và tới với mục đích gì. Nói trước là tao rất thiếu tính kiên nhẫn, đừng để tao phải ra tay ép cung, không dễ chịu chút nào đâu?
Ba người Liệp Ưng nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau trao đổi. Thông tin tình báo rõ ràng là có thiếu sót mới dẫn tới kế hoạch xảy ra sai lầm chí mạng như thế này, đối thủ trước mắt đây đã vượt quá tầm khống chế của bọn họ. Là những người lính vào sinh ra tử nên những lời vừa rồi của người vệ sĩ bọn họ cũng không phải vừa nghe đã sợ nhưng tiếp theo phải làm sao đây? Tính toán trong chớp mắt, ba người đều hiểu có lẽ chỉ còn cách liều mạng biết đâu còn con đường thoát.
Ba người cộng tác lâu năm nên không cần nói lập tức thông suốt ý tưởng của nhau. Theo đó ánh mắt vằn lên sự quả cảm, sau những cú động thân gần như cùng lúc, bọn họ chia làm ba hướng vây người bí ẩn vào giữa, trên tay mỗi người bây giờ lại xuất hiện một thanh trủy thủ sắc lạnh đang không ngừng phản chiếu ánh đèn.
Khoa Kỹ Vấn Đạo Khoa Kỹ Vấn Đạo - Hỏa Trung Lư