This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: manu75
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 527 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hảo nghĩ học suốt 2 tuần khiến Duy rất lo lắng, cậu nhóc đã mấy lần tìm đến nhà nhưng lần nào cũng ko gặp, cánh cổng sắt vẫn cứ đóng im ĩm như trêu ngươi
Mãi cho đến hôm nay, khi trông thấy cái dáng nhỏ nhắn của Thảo, cậu liền phi xuống từ lầu 2 khiến mấy đứa bạn phải hét lên
-Thảo!!
Con nhỏ giật mình nhìn Duy bằng đôi mắt mở to, cái tên này từ đâu chui ra vậy ko biết
-làm gì mà như quỹ vậy, suốt ngày bất thình lình xuất hiện
-đâu có, tại Thảo cứ ngẩn ngơ nên ko biết đấy chứ
-kêu tui có gì ko
-mấy ngày qua Thảo đi đâu vậy, làm Duy lo muốn chết
Duy vừa dứt lời thì vòng tay ôm con nhỏ khiến nó phản xạ theo bản năng thụi 1 cái ko thương tiếc vào bụng Duy
-trời ơi, bà chằn lữa làm cái quái gì vậy hả
-cậu đi chết đi, nếu còn dám lợi dụng để đụng chạm thì tôi cho cậu chết luôn đó
Mặt thảo đỏ bừng vì tức và quê, cái tên dâm tặc này thiệt đánh chết ko chừa mà, dám ôm nó ngay giữa sân trường thật đúng là chán sống rồi
Và tất nhiên, sự kiện vừa rồi khiến ko ít người xem nó là cái gai trong mắt
* Giờ ăn trưa *
-Rầm!!!
Thảo ngã lăn ra nền nhà vì bị 1 đứa con gái gạt chân khi đang bưng khay thức ăn về bàn, tiếng cười vang lên khắp nơi trong cantin, ai nấy cũng đang nhìn nó với ánh mắt đầy vẽ mĩa mai
1 cú ngã đủ khiến nó đau nhức toàn thân … cái kính của nó bị văng ra xa, toan đứng dậy thì nó bị 1 đứa con gái túm lấy tóc
-thế nào, mùi vị tắm trong thức ăn hay đấy chứ
-để tao giúp đở mày thoát khỏi đống bầy nhầy này nhé
Một đứa khác bước tới tay cầm 1 dĩa mỳ ý đổ thẳng lên đầu Thảo, con nhỏ có vùng vẫy thoát ra nhưng tay nó bị 2 đứa con gái giữ chặt và 1 đứa khác ngồi hẳn lên người nó, túm chặt lấy tóc nó
-Thế nào vui không? con nhỏ nhà quê, mày tưởng mình là ai mà dám dở trò quyến rủ Duy
-Tôi ko là ai hết, mấy người càng ko có quyền đối xữ với tôi như thế này
Thảo gào lên, nó cố ngẫng mặt lên nhưng vô ích, 1 cảm giác tủi nhục tràn lên đè nặng lên ngực nó, sống mũi nó cay cay, từ bé đến giờ chưa có ai dám đối xữ với nó như thế này
-thả tôi ra
-còn già mồm à, để tao dạy ày biết thế nào là lễ độ nhé
-các người làm trò gì thế hả
Giọng phẩn nộ của Duy thét vang cantin, cậu chiếu cái nhìn phẩn nộ vào đám con gái đang hành hạ Thảo, Duy nghiến chặt răng bước nhanh tới
-Các ngươi thật sự muốn chết rồi, mau thả Thảo ra ngay lập tức
Dám con gái luống cuống trước cơn giận của Duy, bọn nó lập tức thả Thảo ra, mặt đứa nào cũng xám ngoét
Duy nén giận, đở Thảo đứng dậy, nhìn con nhỏ thảm thương khiến cơn hỏa khí bùng lên như muốn đốt cháy Duy
-Thảo ko sao chứ
-…
-Duy à … tụi này chỉ định đùa 1 chút cho vui thôi
-Đùa à, vậy mà đùa sao … đây là hành hạ chứ đùa gì
-Ko có mà Thảo sơ ý bị ngã tụi này chỉ định đở cậu ấy dậy thôi
Duy trừng mắt đầy giận dữ khiến đứa con gái im bặt, chưa bao giờ bọn nó thấy Duy giận đến mức này
Nắm chặt bàn tay, Duy cố gắng kiềm chế, cậu gằn từng tiếng đầy đe dọa
-nói cho các người biết, từ nay về sau ai dám bắt nạt Thảo thì tôi đừng trách Duy này ko nể mặt
Nói xong Duy nắm chặt tay Thảo kéo đi, từng bước chân sải dài đầy tức giận, ngay cả chính bản thân Duy cũng ko hiểu tại sao mình lại nỗi giận đến mức mất kiểm soát như vậy
Còn Thảo … ko hiểu sao nước mắt tủi nhục cứ tuôn xuống, nó cảm thấy mình giống như cỏ dại bị người khác vùi dập, bị xem thường … nổi đau đè nén khiến trái tim nó muốn nổ tung, từ trước đến nay nó luôn muốn đc sống yên ổn nhưng tại sao mọi chuyển xui xẻo cứ đổ ập lên người nó
-Thảo ngồi xuông đây, Duy đi lấy khăn cho Thảo – Duy ấn con nhỏ ngồi xuống chân cầu thang
-Ko cần đâu, bây giờ Thảo chỉ muốn về nhà thôi
-Đừng như thế, cứ ngồi yên ở đây đợi Duy
Sự ân cần của Duy khiến con nhỏ có cảm giác mình đang bị người khác thương hại, Duy vừa đi nó liền òa lên khóc như 1 đứa trẻ
Nó ko cần ai thương hại nó cả, dù bị làm nhục nó cũng ko cần …
Chiếc khăn ướt chìa ra trước mặt nó, Duy nhìn nó đăm đăm nhưng nó mặc kệ nó cứ khóc
-cậu đi đi … tôi ko cần thương hại tôi
-ko, Duy sẽ ko đi đâu hết, Duy sẽ ở bên cạnh Thảo
-ko cần
Thảo gắt lên, nó nhìn Duy bằng đôi mắt nhòe nhoẹt nước, vẽ oán trách hằn lên trên đôi mắt nó
Duy nhìn sửng vào khuôn mặt của Thảo, cậu hấp háy môi định nói nhưng dường như khuôn mặt kia đang hút hồn cậu.
Một ngọn lữa hừng hực trong lòng cứ hối thúc, ko kiềm chế đc Duy bất ngờ cúi xuống đặt nụ hôn cháy bỏng lên môi Thảo
Khổ Vì ... Đại Gia Khổ Vì ... Đại Gia - manu75