There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 687 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 123: Tìm Một Món Đồ Nữ Nào Mặt Vào Nhìn Giống Người Ấy!
ô Lạp đang cắn dao cắt móng tay, sau khi cô xác định đến mấy lần, cái này không phải vàng thật, cầm dao cắt móng tay giơ lên trước mặt phỉ nhổ: “Không phải sống xa xỉ sao? Không phải là cậu chủ lớn giàu có sao? Tại sao đây lại không phải là vàng ròng, nếu như là đồ thật thì tốt quá, tôi sẽ giấu đi cho anh thiệt hại chơi!”
"Cốc cốc cốc"
"Cái gì? Mấy người là ai? Chuyện gì?" Tô Lạp nhìn về phía mấy người đứng bên ngoài xe, đồng phục làm việc công sở màu đen, trước ngực đeo một tấm thẻ nhỏ, cô nhìn không rõ trên ấy viết gì, tóm lại là giờ phút này mắt đang mông lung buồn ngủ, căn bản là nhìn không ra.
"Tiểu thư! Vị tiên sinh bên trong kia muốn chúng tôi ra ngoài đón cô vào. Nhanh lên một chút được không? Hình như vị tiên sinh kia rất vội!" Vị tiểu thư lễ phép nói với Tô Lạp.
Chậc chậc, Tô Lạp nhìn mấy vị tiểu thư đó, hết hâm mộ rồi lại đến ghen tỵ, bản thân cô cũng tự nhận dáng dấp của mình của rất đẹp, vóc dáng thì càng khỏi phải bàn cãi, nhưng mà phải tu luyện thế nào thì mới có thể mỉm cười dịu dàng đến chảy nước như mấy người này ta?
"Tôi..... Tôi không có mặc quần áo!" Tô Lạp mở cửa xe, len lén liếc mắt nhìn về phía bên đường, rồi nhìn sang mấy vị tiểu thư kia, mở áo khoác tây trang của Lôi Kình ra, thân thể trần truồng lộ ra bên ngoài.
"Chúng tôi biết cô không có mặc quần áo! Không sao!"
Mấy người đó vừa dứt lời, Tô Lạp liền bị một mảnh vải lớn màu trắng đập vào mặt, bọc lấy người cô, nói sao mà kín bưng không kẽ hở, trong nháy mắt đổ mồ hôi khắp người, rối cuộc bây giờ Tô Lạp cũng cảm nhận được, té ra không phải cô đổ mồ hôi, mà do mùa hè, mới vừa ngủ dậy liền bị quấn kín mít nên có cảm giác khó chịu.
Còn chưa kịp thở, cô biết mình đã bị mang vào trong rồi, bởi vì từ lúc bước xuống xe rất nóng, vào đến trong này có máy điều hòa không khí, cách một lớp vải mỏng thổi phù phù lên người cô, ‘woa woa’ lành lạnh cực kỳ thoải mái.
Từ lúc vào trong, mãi cho đến khi cô nhìn thấy Lôi Kình, đó đại khái là chuyện của một tiếng sau rồi, cô đã hoàn toàn triệt để bị làm lễ rửa tội đến mấy lần!
Lễ phục dạ hội màu đen cực ngắn, hai vai viền trắng, đơn giản mà dễ thương đáng yêu, Tô Lạp đi ra đứng ở trước mặt Lôi Kình, đón nhận ánh mắt sắc bén, soi mói của anh, Tô Lạp ngoáy ngoáy chân, một bộ rồi lại đến một bộ, cô cực kỳ khinh thường sự xét nét trong đầu anh!
Nhìn dáng vẻ kia của anh ta xem, hai chân tréo nguẩy ngồi uống cà phê, cầm quyển tạp chí trong tay, bên cạnh còn có hai cô em xinh đẹp đang đứng mỉm cười, nhìn cứ như mấy ông vua tôm bò phóng đãng á!
Nhìn một chút! Nhìn xem anh ta dùng biểu cảm như thế nào để nhìn cô?
Dầu gì cô cũng ở bên trong thay cả nửa buổi mới mặc được bộ lễ phục này đi ra ngoài, tốt xấu gì cũng phải nhìn thẳng người ta một cái? Còn trưng cái bộ mặt muốn bị đánh ra là thế nào? Xem kìa, nhìn cô như đang nhìn một con rệp!
"Đổi đi " Vung tay lên, quả nhiên bộ lễ phục này bị anh ta hủy bỏ!
Trở ra! Tô Lạp mặc một bộ lễ phục đơn giản màu hồng nhạt, hầu như là không được trang trí gì thêm, nghiêng vai một cái là lộ ra hoàn toàn, tóc bị cuốn thành lọn thật to, đứng ngay trước mặt Lôi Kình.
"Phốc."
Lôi Kình lập tức phun ngụm cà phê trong miệng ra!
Hai cô em xinh đẹp đang mỉm cười đứng bên cạnh lập tức đi lấy khăn lau vết bẩn trên người anh, sợi tổng hợp thấm hút dầu mỡ, ở một số chỗ phải lau chùi thật mạnh tay vào!
Tô Lạp cắn răng nghiến lợi nhìn Lôi Kình, là do cô không nhận ra vóc dáng hai mươi mấy năm nay của mình quá kém cỏi hay là do lễ phục ở đây thực sự khó nhìn như vậy, không phải nói quần áo ở đây đều do những nhà thiết kế nổi tiếng vẽ nên sao? Tại sao anh ta lại bất mãn như vậy?
"Đổi đi! Lập tức đổi đi! Tìm một bộ nào mặc vào mà nhìn giống người ấy! Thật là tục không chịu được!" Lôi Kình ném quyển tạp chí, chỉ vào Tô Lạp.
"Anh nói ai không phải là người hả? Anh nói ai tục không chịu được? Anh nói rõ cho tôi." Tô Lạp giận điên chỉ vào Lôi Kình, đang muốn chửi ầm lên, đem hết oán hận sáng nay trút ra ngoài, cô liền bị những người này --> 囧囧囧 lôi vào phòng thay quần áo!
~Hết Chương 123~
Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm - Nhật Lạc Cách Tang Hoa