Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 687 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73: Thấy Người Nào Tôi Liền Trừ Khử Người Đó
ôi Kình cau mày nhìn bộ dáng thủ thế của cô, hai ngón tay giao thoa cùng một chỗ, có chút khó xử xoay người, tại sao anh lại không khống chế nổi? Rõ là......!
"Đúng! Mười phút đến rồi! Theo tôi ra ngoài!" Lôi Kình nghiêng đầu qua, không nhìn cô.
"Nhưng anh ta phải làm sao? Nhìn dáng dấp khổ sở lắm!" Tô Lạp chỉ vào Thân Triết Huân nằm trên mặt đất. Nếu mà cô mặc kệ thì có chút mất nhân đạo rồi.
"Hỏi tôi sao? Biện pháp thứ nhất là đưa đến trại cai nghiện, thứ hai là nằm đó chờ chết, thứ ba là tự tôi đưa hắn lên đường, hoặc cách thứ tư là em quỳ xuống cầu xin tôi!” Lôi Kình khinh thường xoay người, cô nhóc này thật sự có lòng tốt như vậy sao?
"Tôi nhổ vào! Cầu xin anh? Anh cho rằng anh là ai vậy?" Quỳ xuống cầu xin anh ta? Đừng nói là kiếp này, kếp sau, kiếp sau sau nữa, cũng không thể!
“Như vậy em tự tay đỡ cậu ta lên đi! Mệt sắp chết thì tôi sẽ nhặt xác cho em!” Lôi Kình nhìn bộ dáng nhân đạo của cô liền cảm thấy tức giận, cậu ta không có cô sẽ chết được sao?
"Anh không cần làm như vậy! Tôi sợ anh nhặt xác tôi xong rồi lại vứt vào thùng rác tái chế, đến lúc đó lại bị nhà máy sản xuất thịt heo lượm đem đi làm thành thực phẩm, đưa vào miệng anh! Làm thế nào đây?” Tô Lạp đi xẹt qua người anh, giọng điệu tán gẫu không thèm để ý chút nào, cố ý nén giọng xuống: “Hay là…Hay là anh đang ghen tỵ, anh ta so với anh đẹp trai hơn?”
"Cuối cùng cô đang nói cái gì hả? Tôi so với cậu ta thế nào? Rõ là......"
Lôi Kình liếc mắt nhìn Thân Triết Huân nằm trên đất. Ở trong ấn tượng của anh, hình như không một ai có thể che được vẻ đẹp trai của mình. Dưới bất kỳ thời điểm nào, luôn luôn có phụ nữ vây quanh anh. Trước nay chỉ có anh đi đánh giá người khác, hôm nay là lần đầu tiên bị một cô nhóc đánh giá mình.
"Nếu không phải ghen tỵ làm gì không giúp một tay? Cứu một mạng người có thể tích đức đấy!" Tô Lạp bắt được chuôi, liền nói tiếp.
"Muốn tôi tích đức rất khó? Thà rằng làm việc ác còn sảng khoái hơn!” Lôi Kình cầm khẩu súng lục trong tay đùa bỡn, khoa tay múa chân. Một chốc lại nhắm vào gương, một lát lại nhắm vào cửa nhà vệ sinh, thi thoảng lại nheo mắt nhắm ngay trán Tô Lạp, nhìn bộ dáng cả kinh của cô mà không khỏi buồn cười.
"Cầm súng chính là lão đại! Lôi Kình! Anh chính là người đàn ông nhàm chán nhất trên thế giới! Để cho anh giúp một tay! Tôi mười phần sai rồi! Cứ làm như tôi chưa từng nói gì với anh cả, mẹ kiếp! Đúng là tôi đang vọng tưởng viễn vông mà thôi! Về nhà uống thuốc nhất định tốt lên! Anh từ từ ở đây chơi súng đi! Chúng tôi đi trước!” Dứt lời muốn đỡ Thân Triết Huân từ trên đất lên. Cô thật sự không muốn nói chuyện với anh nữa, súng mà khai hỏa, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Chúng tôi?" Lôi Kình âm thầm nhai đi nhai lại hai từ thân mật này.
"Đứng lại!" Lôi Kình giọng nói u ám, bước chân hùng hồn thành tiếng, đi về phía bóng lưng đang chững lại của Tô Lạp.
"Cậu chủ lớn nhà họ Lôi có việc gì thế? Đừng có tưởng ai cũng rảnh rỗi như anh!” Tô Lạp không thèm quay đầu lại, nghiến răng giận dữ. Anh ta còn gọi cô làm gì, người này thật là lắm chuyện mà.
"Bắt hắn cho tôi!" Lôi Kình nắm lấy cánh tay Thân Triết Huân, nhẹ nhàng đẩy Tô Lạp sang một bên. Cô không biết anh đang hàm ý gì, buông tay Thân Triết Huân ra nhìn động tác của anh.
Chỉ thấy Lôi Kình nhận lấy cơ thể Thân Triết Huân, khóe miệng cười cười, dùng sức đạp cửa nhà vệ sinh một cái, tiếng động thật lớn thu hút mấy người phục vụ cách đó không xa.
Tiếp theo căm tức nhìn người phục vụ đang đi tới, "Nhìn cái gì? Người này! Đưa đến phòng 308 đi!”
Dứt lời Lôi Kình vung tay lên, người phục vụ bất thình lình bị tiếng hét của anh làm cho sợ hãi, lùi về phía sau mấy bước. Cơ thể Thân Triết Huân trong mơ hồ mất đi điểm tựa, không khách khí bị đẩy ngã xuống đất.
Tô Lạp nhìn Thân Triết Huân vốn đang bị thương trên đầu, bây giờ còn bị đẩy ngã xuống đất, kêu “bốp” một tiếng. Cô hoảng sợ che miệng lại, giương mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lôi Kình: “Anh ….Anh xấu tính vậy sao? Anh ta làm gì anh? Đáng để cho nah trả thù vậy hả?”
"Chẳng làm gì cả! Chỉ là nhìn cậu ta không vừa mắt mà thôi!" Dứt lời liếc mắt nhìn Thân Triết Huân một cái, ánh mắt rét lạnh căm hận. Sau đó liền xoay người lại, kéo Tô Lạp đi về một khúc quanh ngoài đại sảnh.
"Anh đừng dắt tôi! Buông ra." Tô Lạp dùng sức kéo cánh tay của mình ra khỏi tay anh. Hiện tại nơi bọn họ đang đứng chỉ cách cái bàn kia không xa, nếu như bị Khương Mỹ Na nhìn thấy, với lòng dạ độc địa của cô ta, không phải là cô sẽ hại đến chị em của mình hay sao?
"Buông em ra sao?" Lôi Kình hung ác vung tay lên, Tô Lạp bị đẩy mạnh vào trong góc. Ngay sau đó, anh liền lấn người đè lên, cơ thể cường tráng vừa vặn che khuất cả người cô, phía sau là vách tường, trước mắt chỉ có duy nhất một cánh cửa cổ mà thôi.
"Anh muốn làm gì đây? Có chuyện gì mau nói đi! Được không? Nhiều người chờ như vậy!" Tô Lạp khinh thường, khoanh tay đứng ở trong góc tường. Nhìn bốn phía chung quanh, cô chẳng sợ gì cả. Dù thế nào đi nữa thì người đàn ông này là cầm thú ngông cuồng, cũng không dám ở đây làm gì bậy chứ? Anh ta không biết xấu hổ thì bà mẹ thế lực kia cũng phải đỏ mặt thay.
"Nói cho tôi biết! Trần Thần là ai?" Anh muốn biết một chút về chuyện quá khứ của cô.
Cô không ngờ anh sẽ hỏi về Trần Thần, không muốn đề cập đến chuyện đã qua, cũng không thèm nghĩ lại, âm thanh nhàn nhạt: “Có liên quan gì đến anh sao? Trần Thần là ai, anh không cần biết, bởi vì bản thân tôi cũng không biết hắn là ai, đã sớm quên rồi!” Dứt lời, Tô Lạp xoay người đi, nhìn vào vách tường.
Lôi Kình nghiêng người, trong lòng ấm ức, cô đang qua loa cho xong chuyện sao?
"Em quên? Em quên mà sắc mặt khó coi vậy sao? Đau lòng muốn cho ai nhìn? Hắn ta làm em tổn thương phải không? Em có thể nói cho tôi biết hắn ta là ai! Tôi thay em trả thù dễ như trở bàn tay! Nói đi!” Lôi Kình đứng trước mặt cô, nhìn sắc mặt u sầu ảm đạm kia, trong lòng không khỏi tức giận cỏ mọc lan tràn. Nét mặt này ai mà tin được là cô đã quên cơ chứ?
"Biến, xa ba mét…."
Tô Lạp dùng sức hất cánh tay của anh ra: "Chuyện của tôi khi nào thì đến phiên anh quản, xin hãy chú ý thân phận của mình! Tôi..với anh, một chút quan hệ cũng không có. Hay là anh nghĩ tôi giống như mấy cô gái ở đây, chơi đùa đã đời rồi đường ai nấy đi, khi gặp mặt lại thì làm bộ như không biết? Tôi OK đó! Thật sự là rất đáng ghét, rất phiền phức!”
"Không biết điều!"
Lôi Kình mở hai cánh tay đang chốt chặt của Tô Lạp ra, chống lại đôi mắt to tròn sốt ruột của cô: “Trần Thần là ai em không cần nói tôi đại khái cũng rõ rồi. Tôi sẽ không quản chuyện trước kia của em, nhưng mà từ đây về sau, em tốt nhất nên chú ý hành động của mình. Ví dụ như cái tên nghiện ngập mới vừa rồi, nếu để cho tôi phát hiện em thân mật với người khác như vậy, thấy người nào tôi liền trừ khử người đó.”
"Rút lại lời anh vừa nói! Đầu anh có vấn đề hả? Hình như tôi với anh một chút quan hệ cũng không có? Lời này giữ lại để dạy dỗ bạn gái anh đi, đúng rồi, có lẽ phải làm giấy chứng nhận bản quyền, đóng tên anh lên đó. Nếu không thì những người phụ nữ khác bị anh cố chấp quản lý kiểu này, sẽ nghĩ anh bị bệnh thần kinh đó!” Tô Lạp xem thường Lôi Kình, nhìn thấy anh nổi đóa, tâm tình của cô tựa như được thoát ra khỏi đám sương mù, rất là thoải mái!
"A! Cô nhóc này đúng là quay ngoắt một trăm tám mươi độ mà! Mới vừa rồi không phải vẫn còn vì ai mà đau lòng sao? Trong tích tắc miệng lưỡi liền bén nhọn trở lại hửm? Giấy chứng nhận bản quyền…..phụ nữ? Để cho tôi suy nghĩ một chút đã!" Nét mặt Lôi Kình làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Đột nhiên khóe miệng giương lên một nụ cười bí ẩn, đến gần Tô Lạp, nói: “Ngày mai tôi đến nhà gặp mẹ em thế nào? Như vậy….”
Tô Lạp nhìn anh gần kề như vậy, làn môi cơ hồ là muốn chạm lên má cô, đôi tay làm ra bộ dạng chém giết che trước mặt: “Lôi Kình! Anh lập tức chấm dứt mấy trò đùa nhàm chán vô vị này đi, hiểu không? Trái tim yếu đuối của tôi không chịu nổi đâu! Không ngừng sợ hãi vì bị anh hù dọa!”
"Vậy sao! Vậy em phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi! Tôi chưa từng biết nói đùa, chỉ có việc tôi không muốn làm, không có việc gì là tôi không làm được!” Nói xong, rốt cuộc làn môi của anh cũng chạm lên má cô.
"Tốt! Anh đi đi! Mẹ anh nhìn thấy nhà của tôi ở Tứ Hợp Viện sẽ bị tức chết đấy! Tôi chính là vui mừng còn không kịp, đến lúc đó bà ấy bất tỉnh nhân sự mà chết, tôi cũng không cho bà ta ăn “cứu tâm hoàn” hồi phục nhanh chóng đâu, tính tôi trời sinh keo kiệt lắm! Như vậy anh vẫn còn muốn đi sao?” Tô Lạp nói xong cười to, vuốt vuốt hai tay, rõ ràng cô biết mình đang chiếm ưu thế rồi.
Lôi Kình bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lưỡi của cô nhóc này có lẽ đã luyện đến trình độ đủ để cấp giấy chứng nhận rồi!
"Anh không sao chứ! Không có việc gì tôi trở lại hội họp đây! Để nhiều người chờ như vậy không được, tôi không theo anh nổi, bái bai!" Dứt lời, Tô Lạp lùi về phía sau mấy bước, thấy anh chỉ nhìn mình nhưng không đuổi theo, liền xoay người bỏ chạy.
Lôi Kình nhìn bóng lưng trốn chạy vội vã của cô, khẽ lắc đầu một cái, đưa ngón tay lên xoa xoa mi tâm, sau đó cũng quay trở lại bàn rượu.
"Mọi người đâu? Đi vào trong hết rồi hả?" Lạp Lạp nhìn chung quanh bàn rượu chỉ còn sót lại mỗi Khương Mỹ Na, gương mặt không chút biểu cảm, hỏi.
Khương Mỹ Na sắc mặt không tốt nhìn Tô Lạp, từ trên xuống dưới đánh giá một chút, giọng nói tràn đầy khinh thường cùng châm chọc: "Cô cũng không biết tự soi gương xem bộ dáng của mình thế nào, đúng là bản lĩnh quyến rũ đàn ông cũng không nhỏ? Tỉnh lại đi! Đến cuối cùng còn không phải là bị người khác cướp mất à? Rốt cuộc thì người yêu cũng không có, còn mất cả tương lai tốt đẹp! Như vậy thú vị lắm à?”
"Nói lại lần nữa xem!" Tô Lạp “cạch” một tiếng rõ to, để ly rượu xuống, cắn răng nhìn con người ghê tởm trước mặt.
"Tôi nói vậy đó thì sao? Nhìn thấy tôi mang theo người đàn ông nhiều tiền này, hơn nữa tuổi trẻ tài cao, cô cũng muốn thò chân vào có phải hay không? Mới vừa đi nơi nào? Các người tự biết! Thu hồi mấy cái thủ đoạn cám dỗ của cô đi, chớ vọng tưởng có thể leo lên giường của anh ấy." Khương Mỹ Na vênh váo tự đắc, trừng mắt nhìn Tô Lạp, cắn răng nghiến lợi nói ra từng chữ.
"Thật là vật họp theo loài!" Tô Lạp cắn môi quay đầu, nhìn chằm chằm bộ mặt muốn ăn đấm kia của Khương Mỹ Na, vung quả đấm trong tay lên, nói: "Khương Mỹ Na! Hiện tại tôi có một loại kích động muốn đánh cô đó, biết không? Nhưng mà tôi lại không thể, bởi vì gương mặt của cô đã qua chỉnh sửa mấy lần, tôi đoán không ra. Nếu như tôi đánh gãy sống mũi, lệch mắt, thì phải mang tội lớn rồi. Lãng phí mất số tiền cô bỏ ra dùng để quyến rũ, moi tiền của mấy ông già thì không được rồi!” Dứt lời, ánh mắt ngoan độc, hung ác giơ nắm đấm đến trước mặt cô ta.
Gương mặt của Khương Mỹ Na đỏ bừng lên một mảng, nhìn Lôi Kình đứng sau lưng Tô Lạp mà xót xa ân hận. Tại sao lúc này mình lại mất kiên nhẫn như vậy, đi gây gổ với cô ta? Bây giờ lại khiến cho cô ta nhắc đến những chuyện không muốn người khác biết được, phải kết thúc làm sao đây?
"Cô ấy nói những thứ này đều là thật sao?" Lôi Kình đứng ở sau lưng Tô Lạp, mở miệng. Anh có thể nhìn ra Khương Mỹ Na này không phải là người tốt. Hôm nay tìm đến cô ta cũng chỉ vì muốn mượn lý do chính đáng để đến đây. Hiện tại hình như không có tâm trạng để đùa giỡn với bọn họ nữa rồi, vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội này mà bỏ rơi cô ta.
~Hết chương 73~
Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm - Nhật Lạc Cách Tang Hoa