Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1046 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 860 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 581
hí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 581: Vô Song chi uy.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Ba người Tần Vô Song hạ xuống trên sườn núi phía sau, chậm rãi hướng về sơn cốc phía dưới đi tới, lúc này, lực chú ý giằng co của hai bên, đều hoàn toàn tập trung ở trận doanh của đối phương. Ba người Tần Vô Song hạ xuống, ngược lại không có mấy người chú ý.
Tần Vô Song vô cùng bình tĩnh, đi xuống sơn cốc, quan sát nhân vật trong trận doanh hai bên.
Rất dễ dàng, hắn nhận ra bên nào là người của trấn Bình Nguyên, và bên nào là người của trấn Xích Thủy. Số người phía bên trấn Bình Nguyên, hiển nhiên phải ít hơn rất nhiều, phương diện khí thế, cũng xác thực nằm vào thế hạ phong.
Nhưng nhìn tình hình, phía bên trấn Bình Nguyên, hiển nhiên là một bước không nhường, căn bản không có ý tứ thỏa hiệp.
Ánh mắt của Tần Vô Song ngay lập tức tập trung trên người lão giả áo vàng phía bên trấn Bình Nguyên, nói hắn già, từ biểu hiện bên ngoài, kỳ thực cũng không xem là quá già, chí ít mái tóc vẫn là đen trắng hỗn loạn. Trên mặt cũng không có loại lốm đốm và nếp nhăn chỉ có người già mới có.
Chỉ có điều, từ vẻ cay độc trong ánh mắt và khí phách lúc nào cũng muốn bộc phát của hắn, liền biết, lão giả áo vàng này, nhất định lã Lão tổ tông phía bên Tần gia trấn Bình Nguyên.
Rất có khả năng, cũng chính là đệ đệ ruột thịt của tổ tiên Tần Vũ, người nhỏ tuổi nhất trong số các huynh đệ Tần Vũ thời đó!
Nhìn khí chất của Tần Dực, linh lực bên trong, không có bất cứ trọc khí trương dương gì, hiển nhiên đã đột phá được trói buộc của Linh Võ Cảnh. Nhìn tình hình, có lẽ là một Luyện Hư Cảnh cường giả.
Nhưng mà, tộc nhân Tần gia của toàn bộ trấn Bình Nguyên, Tần Vô Song để ý một chút, cũng chỉ có một mình ông ta là Luyện Hư Cảnh cường giả mà thôi.
- Xem ra, Tần gia trấn Bình Nguyên, quả nhiên là đang đi xuống dốc. Mấy trăm năm qua, đều không xuất hiện một người trẻ tuổi kiệt xuất nào?
Trong lòng Tần Vô Song nghĩ như vậy, lại ngẩng đầu nhìn trận doanh của trấn Xích Thủy, so sánh lực lượng hai bên, mặc dù nói bên đối diện cũng không có bao nhiêu gia hỏa tư chất xuất chúng, nhưng về mặt thực lực tổng thể có thể nhìn ra chênh lệch hai bên vô cùng rõ ràng.
Chẳng trách trấn Xích Thủy dám trắng trợn chiếm đoạt khu mỏ, trong thế giới chỉ dựa vào thực lực nói chuyện, cho dù là vùng đất nhỏ bé, cũng tôn sùng pháp tắc như vậy.
Bên trấn Bình Nguyên, đôi mắt của lão giả áo vàng, giống như chim ưng, quét qua khuôn mặt của những người đối diện phía bên trấn Xích Thủy, nhàn nhạt nói:
- Uy huynh, chuyện của hai nhà chúng ta, thật sự phải làm ồn ào đến mức không thể dàn xếp như vậy sao?
Một lão giả đối diện thân hình cao lớn, thanh âm giống như tiếng sấm, lớn tiếng nói:
- Tần Dực, chuyện đến mức này, chúng ta cũng không cần giả dối khách sáo làm gì, xưng huynh xưng đệ cũng không có ý nghĩa. Khu mỏ này, ở trong địa bàn của trấn Xích Thủy chúng ta, các ngươi không những đến một lần, mà còn lén lún khai thác đến ba bốn lần, món nợ này, dù sao cũng phải tính toán.
Lão giả áo vàng đó, quả nhiên chính là Tần Dực. Tần Vô Song ngưng thần nghe.
Trên mặt Tần Dực lóe lên một sắc thái hờn giận, lãnh đạm nói:
- Tần Uy, trấn Xích Thủy ngươi còn chưa đủ bá đạo, thật sự còn có ý tứ muốn đánh một trận sao? Phải nói, khu mỏ này, vị trí nằm phía bên trấn Bình Nguyên chúng ta nhiều hơn, phía bên các ngươi chỉ có một bộ phận nhỏ, ngươi ngang ngược, dứt khoát đem khu mỏ này nói là của các ngươi sao.
Tần Uy cười lạnh nói:
- Tần Dực, lời ngươi nói là đạo lý lúc nào chứ? Khu mỏ này, trăm năm trước, Trưởng lão Quan Hà đã tới vạch rõ ranh giới rồi. Lúc đó, đã quyết định rồi, khu mỏ này hướng về phía bắc một trăm dặm, đều trở thành địa bàn của trấn Xích Thủy ta. Chẳng lẽ, trấn Bình Nguyên các ngươi, còn dám làm trái lại ý chí của Trưởng lão sao?
Lời này vừa nói ra, người phía bên trấn Xích Thủy, đều đắc ý dào dạt. Còn phía bên trấn Bình Nguyên, lại cúi đầu ủ rũ, cho dù căm giận phẫn nộ, thực sự cũng bất đắc dĩ không biết làm gì.
Tần Dực mặc dù trong lòng có hỏa khí, nhưng vẫn giữ thái độ đúng mực, dựa vào đạo lý tận sức duy trì quyền lợi của cá nhân:
- Trưởng lão Quan Hà, ai chẳng biết đó là tổ tiên của nhất mạch Tần gia trấn Xích Thủy các ngươi. Hắn xác định, đương nhiên phải nghiêng về trấn Xích Thủy các ngươi rồi. Nhưng mà, chúng ta phân chia địa bàn, phải theo thuyết pháp của quan lại địa phương. Trưởng lão Quan Hà mặc dù địa vị tôn sùng, nhưng hắn cũng không có phù ấn và văn thư của quan lại địa phương. Cho nên, phán quyết của hắn căn bản không thể nào có hiệu lực. Biên giới của hai trấn chúng ta, vẫn phải theo địa giới ban đầu mà phân chia.
Tần Uy đương nhiên biết chỗ sơ hở ở đây, cười lạnh nói:
- Khẩu khí của ngươi thật ra không nhỏ. Hóa ra ngươi cảm thấy, địa vị của Trưởng lão Quan Hà, vẫn không thể quyết định đến tranh luận khu vực của hai tiểu trấn nhỏ sao?
- Ta chỉ công nhận công văn của quan lại địa phương.
Thái độ của Tần Dực cũng vô cùng cương quyết:
- Trong hồ sơ quan lại địa phương của Tần gia Thiên Đế Sơn, vùng biên giới của hai trấn chúng ta, chính là khu mỏ này. Chúng ta có tám phần, các ngươi mới chỉ có hai phần. Hiện tại, trấn Bình Nguyên chúng ta đã nhường một bước lớn, bằng lòng chia đều khai thác, ngươi còn không biết đủ sao?
- Toàn bộ là khu mỏ của trấn Xích Thủy chúng ta, các ngươi lén lút khai thác, dựa vào cái gì kêu ta biết đủ?
Tần Uy lạnh lùng nói:
- Tần Dực, nếu ta là ngươi, thì sẽ thức thời một chút, lập tức dẫn tộc nhân của ngươi cút đi. Muốn gây chuyện, dựa vào các ngươi vẫn chưa đủ đâu!
Lời nói của Tần Uy vừa dứt, những tộc nhân ở phía sau, đều ồn ào giễu cợt, tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía, hiển nhiên là vô cùng khinh thường trấn Bình Nguyên.
Phía bên trấn Bình Nguyên, tất cả đều biểu tình phẫn nộ, nắm chặt tay biểu thị thái độ muốn liều mạng.
Tần Dực khàn tiếng nói:
- Tần Uy, trấn Xích Thủy các ngươi, thật là khinh người quá đáng. Ngươi cũng đừng điên cuồng ngang ngược quá mức. Tần gia Thiên Đế Sơn không phải là một nơi nào khác, ngươi tưởng rằng không có chỗ phân rõ phải trái sao? Chuyện kiện cáo này, cho dù ta phải đưa tới tận Vấn Đỉnh Sơn, cũng phải nói rõ ý kiến.
- Vấn Đỉnh Sơn?
Nụ cười của Tần Uy có vẻ không có gì sợ hãi:
- Ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách tới Vấn Đỉnh Sơn sao? Ngươi tưởng rằng thời đại hiện tại, vẫn là thời điểm mấy trăm năm trước sao?
Mấy trăm năm trước!
Tần Dực nghe đến mấy chữ này, nhất thời giống như pháo nổ bị kích phát vậy, hai mắt đỏ rực, căm tức nhìn Tần Uy, quát to:
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói cái gì ngươi không nghe thấy sao?
Tần Uy vênh váo hung hăng, phảng phất không thèm quan tâm đến phản ứng của Tần Dực, lớn tiếng kêu lên:
- Ta nói bây giờ không phải mấy trăm năm trước! Tần Dực ngươi tưởng bản thân ngươi là thứ gì? Dựa vào hai ca ca ma quỷ của ngươi, vốn đã chết mấy trăm năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa giác ngộ sao chứ? Ở Thiên Đế Sơn, không có thực lực, thì phải có giác ngộ của kẻ yếu hơn. Tranh giành khu mỏ? Ngươi cũng không nghĩ đến thực lực của bản thân như thế nào mà đòi nói chuyện.
Lời này không nghi ngờ gì chính là đại sát khí, đặc biệt là đối với Tần Dực, càng động chạm đến vết thương vĩnh viễn không thể nào bù đắp được của hắn. Hai ca ca thiên tài hơn người, lần lượt gặp phải bất trắc, khiến Tần gia trấn Bình Nguyên vốn đang bừng bừng sức sống, thoáng cái giống như rơi tình cảnh vào núi lở.
Mặc dù Tần Dực luôn rất cố gắng, nhưng chênh lệch về mặt thiên phú, khiến hắn từ đầu đến cuối hữu tâm vô lực, căn bản không làm được tận lực cứu vãn cục diện nguy hiểm.
Mấy trăm năm về trước, tu vi của hắn mới chỉ đạt đến Luyện Hư Cảnh. Còn hai ca ca của hắn, mấy trăm năm trước, đã là Động Hư Cảnh cường giả rồi.
Có thể nói hai huynh trưởng một chết một mất tích, là mối hận suốt đời trong lòng Tần Dực. Ở trong tộc, hắn cũng cấm đoán con cháu đời sau không được bàn luận về chuyện của hai vị huynh trưởng.
Lúc này, Tần Uy nhắc lại chuyện xưa, hơn nữa còn lại dùng loại khẩu khí châm biếm, điều này khiến tình tự của Tần Dực thoáng cái trở nên bị kích động.
- Tần Uy? Phàm là chuyện gì cũng phải kiêng nể mấy phần.
Tần Dực trầm giọng nói:
- Trấn Xích Thủy ngươi ỷ vào chút dựa lưng, ngông cuồng tự cao tự đại. Phải biết rằng chuyện hưng suy của thế giới này rất bình thường. Cũng đừng quá đắc ý mà quên đi lẽ thường.
Tần Uy cười rộ lên:
- Những lời này, chắc hẳn chính là lĩnh hội bản thân của Tần Dực ngươi? Tần Dực, cả đời ngươi, sống đến giờ cũng thật sự đủ thất bại rồi. Cả đời ngươi chỉ sống dưới bóng ma đã chết của hai ca ca ngươi, chậc chậc.
Tay áo của Tần Dực run nhè nhẹ, trong mắt cấp tốc hiện lên một trận quang mang khác thường, đột nhiên quát lớn một tiếng:
- Tần Uy, ngươi đi chết đi!
Tay áo vung lên, một đạo trường tiên, giống như độc xà, bắn ra một đạo hoàng quang, hướng về phía mặt Tần Uy bắn tới.
Tần Uy hiển nhiên cố ý chọc giận Tần Dực, sớm đã có đề phòng. Hai tay hợp lại hé ra, một tấm chắn liền che lại trước mặt, trực tiếp ngăn cản đòn tấn công này của Tần Dực.
Cùng lúc này, hai gã tộc đệ bên cạnh hắn, song song nhảy ra, đồng thời phát ra hai luồng công kích sắc thái rực rỡ, giống như song long hí châu, hướng về phía ngực Tần Dực trực tiếp đánh tới.
Phối hợp này, dĩ nhiên là không chê vào đâu được, hiển nhiên là hiệu quả đã trải qua vô số lần huấn luyện mới có được.
Tần Dực bất ngờ không kịp phòng thủ, bị hai người này trước sau đánh tới gần trước mặt. Roi da cầm trong tay vội vàng vung lên, liên tiếp cuốn lên mười mấy vòng, từng luồng khí thuẫn phòng ngự vòng tròn, không ngừng kích phát bắn ra, muốn mượn lực ngăn cản này cùng tấn công hai người.
Chính vào lúc này, phía bên Tần Uy cũng từ phòng ngự chuyển sang tiến công, trong tay run lên, một cây trường thương đột nhiên đâm tới, mang theo một đạo khí kình luân chuyển, phốc một tiếng, liên tiếp đâm xuyên qua đạo hộ thuẫn phòng ngự, thẳng đến mặt Tần Dực.
Tần Dực giật mình kinh ngạc, trong lòng chấn động, biết đối phương âm thầm ám toán. Tần Uy trăm phương ngàn kế như vậy, hiển nhiên chính là cố ý dẫn dắt hắn chủ động công kích, sau đó phản kích đánh gục hắn.
Như vậy, cho dù sau này kiện cáo dẫn tới Vấn Đỉnh Sơn, đó cũng là do Tần Dực hắn động thủ trước. Những người của trấn Xích Thủy, có Trưởng lão Quan Hà che chở, khẳng định sẽ không chịu bất cứ trách phạt gì, rất có khả năng, trấn Bình Nguyên ngược lại sẽ vì vậy mà chuốc lấy tội lỗi!
Trong nháy mắt, trong đầu Tần Dực lóe lên một ý niệm trong đầu:
- Nhất định không thể chết được!
Nhưng mà, đối mặt với ba cường giả có thực lực tương đương hắn liên thủ công kích, hắn muốn thong dong tránh thoát, hiển nhiên là không thể. Đặc biệt chiến thuật liên thủ tiến công của đối phương, hiển nhiên đã trải qua vô số lần huấn luyện mới có thể đạt được hiệu quả này.
Trong lòng hiện lên một ý niệm tuyệt vọng trong lòng:
- Lẽ nào Tần gia trấn Bình Nguyên ta, xong đời như vậy sao?
Đột nhiên, Tần Dực chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, toàn bộ cơ thể giống như bị một dòng khí lưu vô hình đột nhiên túm lấy, hung hăng kéo về phía sau, trực tiếp kéo hắn ra khỏi vòng xoáy công kích của đối phương.
Cùng như đồng thời, một luồng khí kình nhanh như tia chớp, phát sau tới trước, một luồng thương kình giống như kinh long phá không, cuốn động ánh sáng khiến người ta chú ý, ầm ầm đâm ra!
Thức thứ ba trong thương pháp Tần Vô Song tự sáng tạo ra – Thâm Hạch Thức!
Thâm Hạch Thức này, mang theo một loại khí kình cực kỳ mãnh liệt, đem kết cấu linh lực của hư không hoàn toàn vặn vẹo, khí lưu cuốn lại, nhất thời khiến ba luồng công kích của đối phương cùng nát vụn, giống như bị một con quái thú trực tiếp xé rách thành từng mảnh nhỏ, linh lực bắn ra xung quanh khiến cây cỏ nghiêng ngả, đất đá bay tán loạn.
Ba cường giả Luyện Hư Cảnh bao gồm cả Tần Uy bên trong, chỉ cảm thấy khí huyết một trận quay cuồng, một luồng khí thế ùn ùn kéo đến áp xuống, giống như đầu sóng chụp tới, khiến bọn họ ý thức được, luồng sức mạnh mang tính hủy diệt này, căn bản không phải là thứ mà bọn họ có thể chống cự được.
Chỉ còn một lựa chọn là chạy trốn!
Một hơi lùi xuống mười trượng, cuối cùng tránh được sóng lực trùng kích cường đại vô cùng này, nhưng dư âm của trùng kích, vẫn khiến bọn họ khí huyết quay cuồng, cố gắng điều tức hồi phục lại đan điền đang quay cuồng không thôi, máu tươi trong người căn bản không thể nào ức chế được, tựa hồ đồng thời, ba người đều phun ra một ngụm máu tươi.
May mắn thoát chết!
Trong lòng ba người tựa hồ đồng thời dấy lên bốn chữ này, thật là may mắn, trong ánh mắt bọn họ rõ ràng đã hiện ra mấy phần lo lắng và sợ hãi!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s! (adf.ly/4EmoB)
Khí Xung Tinh Hà Khí Xung Tinh Hà - Lê Thiên