Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1046 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 860 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 224
hí Xung Tinh Hà
Tác Giả: Lê Thiên
Chương 225: Lấy kiếm thắng nhân, lấy đức phục nhân.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvanda
Kiếm kỹ của Hạ Phi Hồng hắn tên là Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm, giống như một luồng gió, tinh tế một hơi thành kiếm ý, một khi thi triển, phiêu diêu thoáng qua, kéo dài cuồn cuộn, tốc độ nhanh tuyệt luân, kiếm trước tiếp kiếm sau như mây như tuyết, như gió như điện, thiên biến vạn hóa, khiến cho đối phương không thể không phòng.
Nhưng mà Tần Vô Song đối với loại đấu pháp này lại không nhanh không chậm, nửa ngày cũng không xuất ra một kiếm. Nhưng xuất một kiếm đó là đánh thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương, có thể nói là hoàn toàn làm xáo trộn nhịp đấu nhanh chóng của hắn.
Nếu nói một cách đánh thô tục khác, chính là một kẻ trong lúc đang đi tiểu bên ngoài, đang lúc cảm giác đắc ý vui sướng, đột nhiên bị kẻ ở sau lưng dọa cho kinh hãi khiếp sợ một lần. Như vậy thì ngay lập tức một giọt, hai giọt từng chút một mà nhiểu ra, từng giọt từng giọt, như thế thì vẫn có thể vui sướng được sao?
Tần Vô Song lúc này, căn bản là không giống như đang chiến đấu mà ngược lại lại giống như đang đi trong sân vườn nhà mình vậy, tản bộ trong sân vắng, dưới chân đạp Lăng Vân Tiên Bộ, phiêu diêu tự tại, dường như tất cả sự cố gắng của Hạ Phi Hồng ở trong mắt hắn như không hề có quan hệ cùng với hắn vậy.
Bất luận cho hắn tấn công như thế nào, xuất chiêu ra sao thì chẳng những không thể tấn công vào được một góc áo của Tần Vô Song mà thậm chí ngay cả cái bóng ảnh của hắn thì Hạ Phi Hồng cũng không thể nào mà có thể quét qua được.
Sau ba bốn kiếm của Hạ Phi Hồng thì Tần Vô Song dường như nhớ ra cái gì đó, liền tùy ý phóng ra một kiếm. Thật giống như đi tản bộ ở trong vườn thì nhìn thấy một tán lá rụng vậy, thuận tay quét lấy một đường, tùy ý tự nhiên.
Nhưng một kiếm như vậy, lại khiến cho Hạ Phi Hồng đang ở đỉnh cao phong độ thì bị kẻ khác đánh trúng vào chỗ yếu hại, cái loại cảm giác vui sướng thỏa chí này từ trước tới giờ cũng không có cách gì mà tiếp tục được nữa.
Xuy!
Tần Vô Song giơ tay, lại là một kiếm. Một kiếm này lại cuốn tới ôm trọn phía bên cạnh của Hạ Phi Hồng, trực tiếp tấn công vào xương sườn của hắn. Hạ Phi Hồng thiếu chút nữa là phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Vài kiếm vừa rồi, hắn đúng lúc tìm được một chút cảm giác vui sướng, nhưng kiếm này của Tần Vô Song nhất thời đã khiến tất cả những khoái cảm mà hắn đang tưởng tượng trong đầu nhất thời giống như một cái phao bị đâm thủng.
Nội tâm Hạ Phi Hồng cơ hồ như phát điên, từ khi hắn xuất đạo cho tới nay, bằng vào kiếm kỹ Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm này đã quét qua không biết bao nhiêu đối thủ, không biết thắng qua bao nhiêu Tiên Thiên cường giả.
Tuy rằng hắn cũng đã từng bị thất bại, cũng đã từng bị đối thủ mạnh đánh bại qua, nhưng đó đều là bởi vì trình độ cảnh giới kém quá xa.
Ví dụ như năm ngoái, hắn ở trên con đường từ ba mươi hai hạng đầu tiến tới mười sáu hạng đầu, thua ngay trong tên đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất của Tinh La Điện là Vi Dực. Lần đó, hắn thua không còn gì để nói, bởi cảnh giới của Vi Dực quả thật cao hơn hắn quá nhiều.
Nhưng là lúc này, nghĩ thấy cảnh giới của Tần Vô Song cũng không nhìn thấy cao hơn hắn ở chỗ nào, cũng không biết hắn học được ở đâu mấy cái chiêu đâm kiếm tùy tiện mà kỳ diệu này, hoàn toàn không theo như kiếm kỹ thông thường, xuất chiêu sau nhưng lại tới trước, công kích vô cùng khó chịu.
Từ đầu đến cuối, Tần Vô Song chỉ xuất ra có ba đường kiếm, nhưng ba kiếm vừa ra, mỗi lần đều khiến hắn chật vật không chịu nổi, tất cả các khí thế, tất cả các kiếm thế hoàn toàn làm một kiếm của hắn sụp đổ tan tành, tan thành mây khói.
Hạ Phi Hồng thét dài một tiếng, lui về phía sau hai bước, tay cầm chặt kiếm, căm giận bất bình nói:
- Tần Vô Song, ngươi dùng cái thủ đoạn quái quỷ gì vậy? Không phải kiếm của quân tử.
- Cái gì gọi là kiếm của quân tử?
Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi.
- Quân tử so kiếm đường đường chính chính, chính là thực lực, là kiếm ý tinh diệu, là khí thế long xà. Cái kỹ năng kiếm thế lung tung lộn xộn của ngươi, hoàn toàn làm mất mặt của kiếm sĩ.
Hạ Phi Hồng thực là có chút phát điên.
Tần Vô Song bất đắc dĩ than nhẹ, cười nói:
- Hạ Phi Hồng, với cảnh giới của ngươi, cũng xứng đàm luận về kiếm ý? Ta đã sớm nói qua, chiêu kiếm không mạnh yếu, cảnh giới có cao thấp. Ngươi nói kiếm của quân tử, đó là trò chơi của bọn trẻ con. Kiếm là binh khí, là vũ khí giết người. Quân tử tiểu nhân, không ở kiếm thuật mà là tâm thuật. Ngươi ngay cả kiếm ý này của ta cũng không nhìn ra, lại dám bàn luận tới sự tinh diệu của kiếm ý, ngươi quả thật là một kẻ ngông cuồng.
Lập tức, vẻ mặt Tần Vô Song nghiêm nghị, khẩu khí dày đặc nói:
- Nếu như ngươi muốn so kiếm thuật, cũng được. Bàn luận lại kiếm ý một chút, xem rốt cuộc kẻ nào mới có thể xứng với một câu kiếm tẩu long xà.
Nói xong, cổ tay chấn động, linh lực thôi phát, từng trận kiếm ngân vang, giống như trường long thê khiếu, phượng minh cửu thiên, phát ra từng trận từng trận kiếm động ngân vang khiến kẻ khác hồn xiêu phách lạc, từng vòng từng vòng đi ra ngoài.
Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song chặn tới, thét dài:
- Hạ Phi Hồng, ta để cho ngươi xuất nguyên bộ kiếm kỹ, khiến cho ngươi xuất toàn bộ kiếm pháp thi triển mở ra. Ta thử coi coi rốt cuộc kiếm kỹ của kẻ nào mới đạt được hai chữ ‘kiếm ý’.
Nói xong, kiếm thế của Tần Vô Song vừa thúc dục, tập trung trong phạm vi bốn trăm mét ở xa xa phía trước, hoàn toàn bao phủ Hạ Phi Hồng ở trong vòng phạm vi công kích, vận sức chờ phát động. Tần Vô Song công kích không mạnh, hắn chờ Hạ Phi Hồng công kích.
Nếu như Hạ Phi Hồng đã cho rằng kiếm kỹ của hắn rất cao, nghĩ rằng kiếm thuật của hắn có khí thế là kiếm tẩu long xà, vậy để hắn hiểu được uy lực của Độc Cô Cửu Kiếm, lĩnh giáo một chút kiếm của bậc vương giả thực sự. Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm một khi thi triển, uy lực quả thực là rất cao, Tần Vô Song chỉ cảm thấy cuồng phong xung quanh mãnh liệt, kiếm khí tung hoành, cát đá bay mù trời, lá rụng tả tơi, ngoại khí thiên biến vạn hóa, ở trong phạm vi của Tần Vô Song rất nhanh tấn công tới.
Hạ Phi Hồng đắc ý vô cùng, nếu như Tần Vô Song đã đồng ý cùng mình so kiếm trực diện, trúng vào phép khích tướng của mình, vậy thì hôm nay muốn trở ra từ trên Diễn võ đài này, làm sao có thể? Phương thức kiếm pháp chín chín tám mươi mốt kiếm, mỗi kiếm lại huyền diệu ra mười kiếm, mười kiếm lại ra trăm kiếm, không ngừng biến hóa, không ngừng sản sinh.
Tần Vô Song chỉ nhìn thấy một mảnh kiếm quang trước mắt, nếu như chỉ nhìn bằng mắt thường thì khó có thể phân biệt được đâu là kiếm đâu là người. Đúng vậy, Tiên Thiên tác chiến, há lại chỉ dựa vào mắt thường để quan sát tình hình quân địch? Tần Vô Song căn bản không thèm nhìn sự biến hóa của Hạ Phi Hồng, Tử Dương Kiếm trong tay dường như một vầng thái dương nằm trong mây mù, thoải mái tự nhiên, như mây bay nước chảy, tốc độ bay nhanh, không ngừng từ trong cánh tay mà bay ra. Ngươi đã muốn đánh nhanh thì ta sẽ đánh nhanh với ngươi.
Leng keng, leng keng…
Tiếng kim chúc va chạm lanh lảnh, âm thanh linh lực va chạm nhau, mỗi một lần đâm nhau cũng giống như một nốt nhạc, tấu ra một khúc nhạc hoàn thiện, đồng thời cũng diễn ra một trận quyết đấu kiếm khí hoàn hảo.
Mỗi một kiếm của Hạ Phi Hồng đều có thể xuất ra một hồi kiếm khí hư ảo. Nhưng Tần Vô Song lại hoàn toàn không mảy may bị kiếm khí hư ảo này mê hoặc, mỗi một kiếm xuất ra đều chuẩn xác đem tấn công đúng vào kiếm thật. Cho hắn đánh trả, ngươi một kiếm, ta một kiếm, Tần Vô Song cũng không có ra hơn một kiếm, nhưng cũng không có ít hơn một kiếm. Trong chớp mắt liền đánh qua sáu mươi bốn kiếm.
Hạ Phi Hồng thực sự càng đánh càng kinh ngạc. Hắn mặc dù có chín chín tám mốt kiếm nhưng lúc này hắn hiển nhiên nhận thấy được thủ đoạn của Tần Vô Song mạnh hơn sự tưởng tượng trong đầu hắn rất nhiều. Lúc trước hắn dùng loại kiếm thuật kỳ dị, hiển nhiên không phải là sợ Hạ Phi Hồng, cũng không phải là lo lắng cùng hắn đá chọi đá mà là căn bản khinh thường tốc độ nhanh của hắn.
Cần nhanh, Tần Vô Song có thể phát sau, nhưng mỗi một kiếm có thể tiếp nhận kiếm của hắn. Khởi động chậm nhưng hiệu quả lại hoàn toàn giống nhau, có thể thấy phương diện tốc độ của Tần Vô Song cũng căn bản không hề thua kém hắn. Hạ Phi Hồng nảy sinh ý kinh sợ. Nhưng lúc này đã leo lên lưng hổ thì bất luận thế nào hắn cũng phải sử dụng hoàn toàn tám mươi mốt kiếm. Tần Vô Song lúc này đã nhìn ra Hạ Phi Hồng hiện tại đã sử dụng đến kiếm kỹ cuối cùng rồi.
Lập tức cũng không vội mà phản kích, mà là tùy ý để cho Hạ Phi Hồng không ngừng thêm thế, không ngừng thúc dục năng lượng, kiếm khí không ngừng thôi phát đi ra. Nhưng mà thế suy sức yếu, há lại có thể xuất ra được những điều hay ho khác?
Đợi cho tám mươi mốt kiếm cuối cùng của hắn đánh xong, Tần Vô Song khẽ kêu một tiếng, Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song phút chốc hướng lên phía trước, linh lực khẽ thúc giục, vừa đúng lúc đâm vào cổ tay của Hạ Phi Hồng.
Xuy!
Sau khi Tần Vô Song vừa tấn công tới thì trúng ngay cổ tay của Hạ Phi Hồng, liền lập tức thu kiếm, vừa đủ khiến cho hắn không cầm được kiếm trong tay mà lại không làm thương chỗ yếu hại khác của hắn.
Cổ tay đang cầm trường kiếm của Hạ Phi Hồng hồng hồng lên một chút, chỉ đả thương tới da bên ngoài, chưa đụng tới gân cốt bên trong. Hắn không kìm được ngây ra như phỗng, đã là khâm phục, lại còn thêm sự cảm kích. Tần Vô Song có thể ở dưới thế cấp bách như vậy, thu lại linh lực, loại lực khống chế này quả thực đã vượt qua không biết bao nhiêu cảnh giới của hắn. Những trận quyết đấu trên lôi đài này, ngộ thương nghiêm trọng tới tính mạng đều có, trọng thương cũng có phát sinh. Nếu vừa rồi Tần Vô Song phóng ra toàn lực thì một hơi cũng có thể đem cổ tay của hắn chặt xuống dưới.
Nhưng đối phương lại ở thời khắc mấu chốt, cử trọng nhược khinh, vừa điểm tới da, chẳng những chưa đem hết toàn lực mà còn có thể thu tay về như vậy. Có thể thấy lòng dạ cùng kiếm kỹ của đối phương quả thật đã đạt đến một cảnh giới Tông sư rồi.
Hạ Phi Hồng từ không phục đến thán phục, lại đến kính nể, cuối cùng còn lại lại là vô cùng hổ thẹn với trời đất. Hắn vì mấy lời vừa rồi mà cảm thấy hổ thẹn. Kiếm của quân tử? Kiếm tẩu long xà? Tần Vô Song giáo dục kẻ khác bằng hành động gương mẫu, để hắn cảm nhận được cái gì gọi là kiếm đạo chân chính. Quân tử tiểu nhân, không ở kiếm thuật, mà ở tâm thuật!
Mười hai chữ đó ở trong đầu của Hạ Hồng Nhan cứ không ngừng xoay quanh, thở dài một tiếng, bái phục nói:
- Tần sư huynh, Hạ Hồng Nhan phục rồi. Năm trước ta bại ở trong tay Vi Dực sư huynh, ta chịu phục. Năm nay thua ở dưới kiếm của ngươi, ta cũng phục như vậy. Ngày khác nếu Hạ mỗ trong kiếm đạo có điều đại thành thì nhất định sẽ nhớ kỹ mấy lời vàng ngọc của Tần sư huynh. Hay cho câu ‘kiếm pháp có mạnh yếu, cảnh giới có cao thấp’, cảnh giới của tiểu đệ ta quả thật không sánh bằng, hổ thẹn vô cùng.
Trận chiến này của Tần Vô Song chẳng những là thắng mà còn được đối phương tâm phục khẩu phục. Lấy kiếm thắng nhân, lấy đức phục nhân. Một trận chiến này cũng đã khiến cho Tần Vô Song gây được một cái thiện duyên.
Vòng đấu thứ hai, quả nhiên là xuất hiện sự vui mừng phấn khích. Tần Vô Song cùng Hạ Phi Hồng đấu kiếm, tuy rằng không có các Đệ tử Trung tâm cao cấp tham gia nhưng lại khiến cho những đệ tử sử dụng kiếm của Tinh La Điện hô to thỏa thuê vui sướng, không ngừng xác định trên kiếm pháp của bản thân còn có quá nhiều khiếm khuyết không đủ.
Có những đệ tử thậm chí đã định tìm Tần Vô Song để thỉnh giáo, thỉnh giáo một ít phương diện kiếm đạo.
Dù sao, kiếm kỹ vừa rồi của Tần Vô Song cố nhiên là chinh phục được tất cả các đệ tử theo dõi trận đấu. Những lời mà hắn nói ra ở trên kiếm đạo cũng đã chinh phục tất cả những cao thủ dùng kiếm. Kiếm chiêu không có mạnh yếu, cảnh giới có cao thấp. Quân tử tiểu nhân, không ở kiếm thuật mà ở tâm thuật. Thật đúng là một sự thông hiểu vô cùng sâu sắc!
Những lão gia hỏa trên đài quan sát kia nghe thấy kiếm đạo của Tần Vô Song cũng là âm thầm giật mình kinh ngạc. Ngay cả Tứ Điện chủ Lãnh Thu Trì là kẻ hay soi mói, bới móc nhất cũng là nội tâm chấn động.
- Kẻ này, tuổi trẻ mà lại có bậc khí độ bậc Tông sư như thế này? Loại bậc khí độ này đó là cảnh giới tu vi chỉ cao hơn chứ không thua kém gì Vi Dực, tựa hồ ngay cả Vi Dực cũng có điểm không theo kịp à. Cảnh giới của Vi Dực cố nhiên là cao nhưng chưa từng nói qua những lời cao minh tới như vậy…
Tứ Điện chủ trong lòng thở dài, ánh mắt lườm kẻ ngồi bên cạnh là Nhị Điện chủ Truân Trung Trì. Trong lòng lần đầu tiên hâm mộ Truân Trung Trì có thể thu nạp được một đệ tử tốt như vậy.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s! (adf.ly/4EmoB)
Khí Xung Tinh Hà Khí Xung Tinh Hà - Lê Thiên