In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1046 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 860 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
hí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 26: Phong ba khi xem bảng (Thượng)
Người dịch: HoangHon
Nguồn: feiku.
Đây là lần đầu tiên phụ tử hai người thoải mái như vậy, qua lại mỗi người một chén đến cuối cùng ai cũng uống tới hai ba chục chén rượu. Rượu đối với Hạ Vô Song mà nói thì không khác gì là uống nước.
Tần Liên Sơn bây giờ đã có tu vi chân võ cảnh tam đoạn, ảnh hưởng của rượu đối với thân thể cũng không lớn, nhưng phải chạy đi vệ sinh hai lần. Còn Tần Vô Song thì vẫn ngồi nguyên vị trí, ngay cả đi vệ sinh cũng không đi lần nào cả.
- Vô Song, tiểu tử ngươi quả là được, tửu lượng cỡ này luyện lúc nào mà có? Không ngờ so với phụ thân ngươi còn mạnh hơn a. - Tần Liên Sơn lắc đầu tặc lưỡi nói.
- Phụ thân cũng không kém a. - Tần Vô Song cười nói.
- Ngươi không cần đi vệ sinh sao? - Tần Liên Sơn thấy con trai mình vẫn ngồi yên một chỗ, không nhịn được tò mò hỏi.
- Mời phụ thân nhìn xuống dưới đất. - Tần Vô Song sớm đã vận nội kình đem rượu từ trong người bức ra chảy xuôi theo chân thấm xuống mặt đất, làm cho cả một khoảng đất bị ẩm ướt.
- Đây..... Đây là thủ đoạn gì vậy? - Tần Liên Sơn hoảng sợ hỏi.
- A a, một chút mánh khóe mà thôi. - Đây đương nhiên là không phải mánh khóe gì, mà chính là do Tần Vô Song tập luyện Nhất Dương Chỉ nhiều năm, chậm rãi lĩnh ngộ công pháp tiến hóa thành Thiên Mạch Ngưng Kính Kiếm
Mặc dù hắn bây giờ chưa thể luyện Thiên Mạch Ngưng Kính Kiếm để xuất được vô hình kiếm khí, nhưng đã có thể đem nội kình vận xuống tới ngón tay.
Nhưng đáng buồn là để cho nội kình từ ngón tay xuất thành "kiếm thế" thì vẫn còn thiếu hỏa hầu, đương nhiên đây cũng là điểm mấu chốt. Khi còn chưa thể tạo thành vô hình kiếm khí, thì lực sát thương của kiếm khí thế nào, phạm vi công kích ra sao đều là do "thế" quyết định.
Cuối cùng, luồng "thế" này mạnh hay yếu còn phải tùy vào cấp độ nội kình của hắn.
Trong giai đoạn này Tần Vô Song có tự tin, mặc dù đối mặt với Chân Võ Cảnh thất đoạn cường giả cũng có thể làm cho đối phương phải ôm hận.
- Tiểu tử quả là được! Nói cho phụ thân biết ngươi đã đạt tới Chân Võ Cảnh sao? - Vấn đề này Tần Liên Sơn đã giấu trong lòng từ lâu nay, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi.
- A, xem như là thế. - Tới lúc này Tần Vô Song cũng không có ý định dối gạt chuyện gì nữa.
- Mấy đoạn? - Tần Liên Sơn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với đáp án kia, hắn quan tâm chính là mấy đoạn a.
- Xác thực là được vài đoạn, chỉ là khi còn chưa kiểm tra thì nhi tử không dám có kết luận chính xác. Bất quá Trương gia và Hứa gia không thể khi dễ Tần gia chúng ta được. - Những lời này của Tần Vô Song khiến cho Tần Liên Sơn phải trợn tròn hai mắt lên.
- Trương gia.... Hứa gia..... - Tần Liên Sơn lẩm bẩm nói:
- Trương gia tộc trong phủ có ít nhất một Chân Võ Cảnh cao thủ tọa trấn, hơn nữa có thể không chỉ một người mà thôi. Hứa gia thì lại càng có địa vị, trong gia tộc ít nhất phải có một cao thủ Chân Võ Cảnh tứ đoạn tọa trấn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tần Liên Sơn sáng lên nói:
- Nói như vậy, tu vi của tiểu tử ngươi ít nhất phải là tứ đoạn Chân Võ Cảnh sao?
Tần Vô Song cười cười cũng không đáp lại.
Tần Liên Sơn như người trong mộng, tâm hồn bay bổng trên không trung, mãi vẫn chưa thích ứng được. Con mình tại sao lại có tu vi mạnh mẽ như vậy?
Bình thường nếu như không phải là có võ điển tương ứng với Chân Võ Cảnh, thì căn bản không thể tu luyện được tới Chân Võ Cảnh tứ đoạn.
Nếu như đây là sự thật thì một hài tử mới mười sáu tuổi đã có tu vi Chân Võ Cảnh tứ đoạn thì sau nãy sẽ còn đạt tới mức nào a? Cho dù là Chân Võ Thánh Địa chỉ sợ cũng không có người nào đạt được tư chất như vậy.
Chẳng lẽ là......
Cường giả của linh giới trong truyền thuyết?
Ánh mắt Tần Liên Sơn lóe lên một tia sáng, rồi lập tức bác bỏ ý nghĩ điên cuồng trong đầu của mình. Linh giới cường giả là một dạng hư vô mờ mịt, căn bản không có khả năng lộ diện ở trong tục giới của thế giới này.
Bất quá, hắn lập tức nhớ tới những tin đồn, lập tức mở miệng hỏi:
- Vô Song, có một tin đồn, ta không biết có phải là thật hay giả không, ngươi nghe thử xem thế nào.
Ngữ khí của Tần Liên Sơn đối với con mình bây giờ giống như đang nói với trưởng bối vậy.
- Mời phụ thân nói.
- Ừm, ta từng nghe người ta nói trong thế giới của võ giả hễ có người tại trước hai mươi bốn tuổi mà có thể tu luyện được Chân Võ Cảnh tứ đoạn là sẽ có kỳ ngộ đặc thù. - Ngữ âm của Tần Liên Sơn càng lúc càng bị đè thấp xuống.
- Kỳ ngộ đặc thù? - Tần Vô Song ngạc nhiên hỏi lại.
- Không sai. Bởi vì võ giả trong thế tục tu luyện từng bước rất khó khăn, có thể trước hai mươi bốn tuổi tu luyện được tới Chân Võ Cảnh tứ đoạn thì không người nào không phải là thiên tài. Loại thiên tài này có thẻ khiến cho các cường giả thần bí trong Linh giới chú ý tới. Cứ mỗi một đoạn thời gian sẽ tới thế tục chọn lựa mấy người đủ tư cách để tiến vào Linh giới mà tu luyện. Quá trình này được người trong thế giới chúng ta gọi là nhận linh duyên. - Ngữ khí của Tần Liên Sơn khi nói tới Linh giới thì thập phần thành kính.
Trong lòng Tần Vô Song vừa động nói:
- Nhận linh duyên? Linh giới? Phụ thân xin mời nói tiếp.
- Tục truyền cơ hội đón nhận linh duyên rất ít, mười năm mới có được một cơ hội, nhưng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Hơn nữa những người được lựa chọn mà ở trong tiểu địa phương như La Giang quận chúng ta có lẽ là trăm năm cũng không xuất hiện được một. - Tần Liên Sơn khi nói những lời cuối cùng này vẻ mặt cũng tràn ngập vẻ chờ mong.
- Phương thức chọn lựa rất ngặt nghèo sao? - Vẻ mặt Tần Vô Song hơi thay đổi, không nhịn được hỏi.
- Điều này thì.... Phụ thân cũng không biết được. - Tần Liên Sơn biết được tin tức này rất ít, tin tức chuẩn xác thì với địa vị của gia tộc hắn hiện nay không thể biết được.
- Ừm. - Tần Vô Song suy nghĩ một lát nói:
- Phụ thân, chuyện này từ nay chúng ta không nên bàn tới nữa, miễn cho sau này có người sinh sự.
Bữa cơm tối hôm đó phải ăn tới một canh giờ mới kết thúc.
Tần Vô Song đưa vai ra đỡ tỷ tỷ của mình rồi cùng với phụ thân quay về nhà nghỉ.
Trùng hợp chính là đám người Hứa Tam Lập cùng Trương Mậu Thụy cũng đang tiến về phía tòa tửu lâu này. Phía sau đám người bọn họ chính là đám con cháu được dẫn đi tham gia Võ đồng trắc thí.
Xem bộ dạng thì cũng đã kết thúc đợt kiểm tra, Trương Mậu Thụy nhìn về phía Tần Liên Sơn cười âm hiểm, nói:
- Bị loại khỏi Võ đồng trắc thí mà cũng đến Phong Trạch lâu uống rượu sao?
Bởi vì kỳ kiểm tra này ẩn dấu kết quả nội dung thi cho đến trước khi đưa lên bảng thành tích, cho nên mọi người căn bản là không biết được Tần Vô Song đã chính thức vượt qua kỳ kiểm tra.
Tần Vô Song khẽ nhíu mày, thầm nghĩ những người này sao mà giống như mấy con chó vậy? Đi tới đâu cũng gặp phải.
Tiếp tục để cho các ngươi đắc ý hai ngày, chờ "gia tộc luận phẩm" bắt đầu, ta cam đoan sẽ cho ngươi khóc không ra nước mắt. Tần Vô Song cười lạnh hai tiếng rồi cùng phụ thân không nói tiếng nào mà rời đi.
- Hừ! Tần gia giờ chỉ giống như lá vàng giữa mùa thu, cảnh tượng không còn tốt bao lâu nữa vậy mà còn dám kiêu ngạo như vậy a. - Trương Mậu Thụy giận giữ hừ mũi một tiếng nói.
Cũng may lúc này tâm tình của hắn rất tốt, bởi vì đứa con do hắn tư thông với chị dâu sinh ra lần này đã thuận lợi vượt qua Võ đồng trắc thí, trừ cửa ải cuối cùng tượng gỗ trận đã cố hết sức mà kết quả cũng không được tốt lắm, còn các thành tích khác đều không tồi.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì Võ đồng lục đoạn sẽ không thoát khỏi tay. Thành tích này cũng đủ để cam đoan Trương gia đã có người nối nghiệp, sau này chỉ cần củng cố địa vị vọng tộc của Trương gia trong La Giang quận mà thôi.
Võ đồng trắc thí diễn ra trong ba ngày, nhưng hơn phân nửa võ đồng đều tranh thủ trong ngày đầu tiên hoàn thành toàn bộ nội dung kiểm tra, tất cả mọi người không ai nghĩ tới việc sẽ kéo dài nó tới ngày thứ hai.
Bởi vì nội dung thi kiểm tra quả thật là do Chân Võ Thánh Địa cố ý xếp đặt, đối với Võ đồng có thể liên tục duy trì thể lực mà hoàn thành phần kiểm tra trong một ngày sẽ được đánh giá cao.
Nếu như kéo dài tới ngày thứ hai thì cho dù ngươi cuối cùng có thành tích kiểm tra cửu đoạn cũng không khỏi bị trừ mất hai đoạn, trực tiếp bị phê thành thất đoạn.
Kéo dài tới ngày thứ ba sẽ tiếp tục bị hạ xuống hai đoạn nữa.
Cho nên võ đồng của đông đảo các thế lực dù là có thể hoàn thành kỳ kiểm tra trong ngày thứ ba thì cũng không có thành tích tốt. Hoàn thành chậm hai ngày trực tiếp bị trừ thành tích xuống bốn đoạn, như vậy Võ đồng ngũ đoạn sẽ bị phê thành nhất đoạn a.
Võ đồng nhất đoạn ở trong thế giới tu luyện chính là không khác gì một tên phế vật, cơ hồ không khác gì đã tuyên án tử hình cho kiếp tu luyện của mình.
Bởi vậy sang tới ngày thứ hai thì trong sân diễn ra Võ đồng trắc thí đã không còn mấy người, chỉ ước chừng có mười võ đồng mà thôi.
Hiệu suất của giám khảo kỳ thi rất cao, sau khi ba ngày kiểm tra kết thúc thì sang tới ngày thứ tư đã công bố bảng thành tích của những người tham gia.
Buổi sáng ngày thứ tư, Tần Tụ thức dậy sớm nhất, lòng nàng nóng như lửa đốt, vội vã kéo Tần Vô Song đi xem bảng.
Tần Liên Sơn thì cũng không suy tính tới thành tích kỳ kiểm tra này nữa, bởi vì hắn đã lĩnh giáo thực lực của con trai mình, cho nên không còn hứng thú với thành tích của Võ đồng trắc thí nữa.
Vội vã ăn qua loa bữa sáng, Tần Tụ vội vàng thúc giục:
- Vô Song, đệ ăn nhanh lên một chút đi.
- Nha đầu, ngươi gấp cái gì? - Tần Liên Sơn mỉm cười nói.
- Xem bảng a, nữ nhi muốn xem một chút tên của Vô Song đệ xếp thứ nhất trên bảng.
- Thứ nhất? Nha đầu, vị trí thứ nhất có thể sẽ không tới phiên Vô Song, ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý. - Tần Liên Sơn than nhẹ một tiếng nói.
- Tại sao? - Tần Tụ khó hiểu hỏi:
- Nếu thành tích rất tốt thì tại sao không thể đứng thứ nhất?
- Bởi vì.... - Tần Liên Sơn hơi dừng lại một chút nói:
- Bởi vì Tần gia chúng ta chỉ là hàn môn quý tộc, cho nên Võ đồng trắc thí không có khả năng đứng đầu bảng, ta chỉ hy vọng bọn họ không quá chèn ép là may mắn rồi.
Tần Vô Song đối với lời nói phụ thân cảm thấy rất đúng, nhưng cũng chỉ mỉm cười cúi đầu ăn cơm.
- Phụ thân, người đừng quá bi quan a. Tốt lắm, Vô Song ăn no rồi, chúng ta cũng xuất phát thôi.
Dọc theo đường đi, Tần Vô Song và Tần Liên Sơn đều rất lạc quan, chỉ có Tần Tụ là không cảm thấy yên tâm, tâm tình hơi có chút lo lắng đi tới khu quảng trường.
Bảng thành tích tổng cộng được dán ở hơn hai mươi nơi, dù là vậy thì dòng người ở trên quảng trường vẫn đông nghịt, rất khó có thể chen vào.
Đệ tử Đông Lâm trấn tới tham gia Võ đồng trắc thí cũng không phải là ít, nhìn thấy Tần Vô Song, ánh mắt đám người đều lóe lên, vẻ mặt bọn họ lúc này đã bình thường hơn rất nhiều, thậm chí còn xuất hiện một tia rụt rè, sợ hãi.
Tần Tụ là một cô nương lanh lợi, nhìn thấy ánh mắt của đám võ đồng như vậy thì biết thành tích của đệ đệ mình hẳn là không kém. Chứ nếu thành tích của hắn mà quá kém thì ánh mắt của đám người này đã không như thế.
Ngay cả Tần Liên Sơn đối với thành tích của con trai mình lúc này cũng có chút mong đợi, ánh mắt tra qua một lượt trên bảng, bắt đầu tìm từ vị trí cao nhất xuống dưới.
Khí Xung Tinh Hà Khí Xung Tinh Hà - Lê Thiên