"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1046 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 860 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 14: Nhân chứng ngoài ý muốn.
Người dịch: luongthungan
Nguồn: feiku.
- Viện trưởng đại nhân, ta có thể làm chứng, bọn họ đúng thực là công bình quyết đấu.
Cánh cửa mở ra lần nữa. Hồ Tư Ngôn không nhịn được nhảy ra, đầy căm tức nói.
Phương Tiểu Trung theo sau hắn kêu lên:
- Ta cũng có thể làm chứng.
Kim Bất Dịch hừ lạnh nói:
- Hai người các ngươi là tòng phạm, ta còn chưa truy cứu trách nhiệm của các ngươi. Có tư cách gì để làm chứng?
Hứa Đình đùng đùng nổi giận đi tới, kêu lên:
- Viện trưởng, lúc đó căn bản không phải quyết đấu. Tần Vô Song hận Trương Hiển nên có ý định trả thù.
Gã nói xong nhất thời bên ngoài vang lên một trận ồn ào. Phụ thân Trương Hiển Trương Mậu Thụy là tộc trưởng vọng tộc Trương thị mang theo rất nhiều đệ tử chạy tới.
- Hung thủ giết con ta ở đâu?
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Trương Mậu Thụy, xem lão diễn trò như thế nào.
- Tiểu tử, lăn ra đây cho ta, bổn thiếu gia muốn quyết đấu với ngươi, báo thù cho đệ đệ ta.
Phía sau Trương Mậu Thụy, một gã thanh niên rít gào lên. Gã là đại ca của Trương Hiển tên Trương Diệu, Lực võ cảnh thất tầng cường giả.
- Viện trưởng đại nhân, chứng cớ đã xác thực, hạ lệnh bắt người thôi.
Hứa Đình kêu lên.
Kim Bất Dịch gật đầu:
- Được.Tần Vô Song, ngươi không có bất cứ nhân chứng nào có thể làm chứng lúc đó ngươi công bình quyết đấu. Đó chính là tư đấu không thể nghi ngờ. Người đâu, bắt lấy.
Tần Vô Song ánh mắt sắc như đao, lạnh lùng nhìn đảo qua những kẻ trước mặt. Đám võ đồng ngụy tạo bằng chứng giả bị Tần Vô Song nhìn qua, chúng đều không rét mà run.
Bỗng dưng, Tần Vô Song cười ha hả, khoa trương khoát tay nói:
- Tốt tốt tốt, võ đồng La Giang quận hóa ra không có cốt khí, có dũng khí nói lời nói thật. Tần Vô Song xem như đã biết.
Kim Bất Dịch quát:
- Hãy bớt sàm ngôn đi.
- Chậm đã.
Đúng lúc bọn chúng chuẩn bị bắt người, một thanh âm lạnh nhạt từ phía sau truyền đến.
Một gã võ đồng áo màu lam phiêu nhiên bước đến, liếc mắt nhìn Hứa Đình, cười lạnh nói:
- Hứa Đình, ngươi khi nãy chính là trọng tài. Chuyện tới lúc mấu chốt lại ngụy tạo chứng cớ. Đám người các ngươi làm ô uế thanh danh La Giang quận.
- Đạt Hề Dương?
- Tại sao gã lại tới?
- Thú vị đây, Đạt Hề thiếu gia ra mặt rồi.
- Đúng vậy, nghe khẩu khí của gã hình như rất bất mãn với Hứa Đình.
Chung quanh thấp giọng nghị luận không ngừng. Trước mặt võ đồng áo lam Đạt Hề Dương, không người nào có dũng khí lớn tiếng, kể cả viện trưởng Kim Bất Dịch, lão cười làm lành nói:
- Đạt Hề Dương, ngươi có lời muốn nói sao?
Đạt Hề Dương sắc mặt không chút biểu cảm, lạnh nhạt nói:
- Ta sợ có người nói La Giang quận chúng ta toàn kẻ xấu. Kim viện trưởng, ta có thể làm chứng, Tần Vô Song cùng Trương Hiển quả thực là công bình quyết đấu, Hứa Đình là trọng tài. Nếu có ai phản bác có thể đứng ra đối chất với ta.
Kim Bất Dịch nghe xong lời này nhất thời há mồm cứng lưỡi, hồi lâu sau không biết nói gì.
Ngay cả người nhà Trương Hiển cũng bị Đạt Hề Dương dội một gáo nước lạnh. Đệ tử Đạt Hề thế gia vì đệ tử hàn môn Tần thị làm chứng?
Quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được.
Đạt Hề thế gia là gia tộc thế gia đệ nhất tại La Giang quận, là cực phẩm quý tộc, tại La Giang quận địa vị cao cả, áp đảo cả quan phủ.
Đạt Hề Dương này bỗng nhiên làm chứng vì đệ tử Tần gia.
Không những bọn Kim Bất Dịch không tin, ngay cả đám võ đồng Võ đồng viện cũng trợn mắt há mồm.
Kim Bất Dịch nghẹn họng, miễn cưỡng nuốt nước miếng, cười lớn nói:
- Đạt Hề Dương. Ngươi thực sự tận mắt chứng kiến sao?
- Đúng vậy, Đạt Hề thiếu gia, chuyện sinh tử của khuyển tử, mời ngươi nói ra, nhất định phải công bằng.
Trương Mậu Thụy mặc dù là tộc trưởng vọng tộc quý tộc, nhưng trước mắt đệ tử Đạt Hề thế gia cũng không dám làm càn, giống như cầu khẩn nói.
Đạt Hề Dương cười lạnh, im lặng không nói, xoay người đi ra ngoài.
Thân ảnh sắp khuất tầm mắt đột nhiên dừng lại, cất cao giọng nói:
- Các ngươi đã bao giờ thấy người Đạt Hề gia tộc ta nói không giữ lời chưa?
Đạt Hề gia tộc tại La Giang quận chính là quyền uy tuyệt đối, gần như không tham dự chuyện phân tranh, giành giật gia tộc.
Nhưng một khi bọn họ phát lời, chỉ một chút nước bọt cũng giống như thiên lôi oanh kích.
Hồ Tư Ngôn kêu lên:
- Viện trưởng đại nhân, người nghe rồi đấy. Đạt Hề thiếu gia nói bọn họ là công bình quyết đấu.
- Đúng vậy, đám võ đồng ngụy chứng này phải xử lý thế nào, viện trương đại nhân ngươi nói đi.
Phương Tiểu Trung nói theo.
Chỉ bằng một câu nói của Đạt Hề Dương đã khiến cho bọn họ có được dũng khí, có lực lượng vô hình lên tiếng.
Đám võ đồng sợ hãi chuyện tình đã tản ra sạch sẽ, còn lại Hứa Đình sắc mặt xám xịt. Gã tức giận nhìn Tần Vô Song, ánh mắt tựa như tóe lửa.
- Hừ!
Kim Bất Dịch mặc dù bị Đạt Hề Dương dội một gáo nước lạnh, lợi thế đã mất. Nhưng lão cũng không mất bình tĩnh nói:
- Chuyện này cụ thể thế nào còn cần phải điều tra. Bất quá Tần Vô Song lần này tái phạm, cho dù là công bình quyết đấu nhưng đã phá hỏng đoàn kết Võ đồng viện. Bổn viện trưởng đã cảnh cáo ngươi.
- Muốn trục xuất ta phải không?
Tần Vô Song dường như đã sớm đoán được ý đồ của lão, ung dung hỏi ngược lại.
- Ngươi cho rằng bổn viện trưởng không có quyền này sao?
Kim Bất Dịch cố gắng ưỡn ngực ra vẻ uy quyền viện trưởng. Người thân Trương Hiển đang ở nơi này, lão muốn ra vẻ một chút cho bọn chúng thấy.
- Ta biết ngươi có quyền, loại người như ngươi cũng chỉ biết dựa vào điểm ấy thôi. Ngươi nghĩ rằng ta ngốc đến mức muốn ở lại Võ đồng viện này sao?
Tần Vô Song cười nhạo nói tiếp:
- Ta sở dĩ ở lại đây mấy tháng, bất quá là muốn chờ cơ hội, chờ Trương Hiển ngu xuẩn đâm đầu vào chỗ chết thôi.
Kim Bất Dịch tức giận đến mức toàn thân run rẩy, chỉ ngón tay vào Tần Vô Song:
- Ngươi!
- Ngươi gì mà ngươi? Võ đồng viện này ta đã lưu lại. Bắt đầu từ bây giờ, ta không còn quan hệ với Võ đồng viện. Một tấm lòng son Kim Bất Dịch. Hắc hắc, Kim Bất Dịch ngươi có nạm vàng bạc lên mặt chỉ sợ cũng không dày bằng da mặt ngươi.
Nói xong, hắn ném huy hiệu Võ đồng viện trên ngực đến trước mặt Kim Bất Dịch, ngang nhiên dời đi.
- Hừ, ta cũng không muốn ở lại.
- Lưu lại làm gì.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung hiển nhiên ở Võ đồng viện chịu nhịn đủ rồi. Bọn họ cũng đem huy hiệu Võ đồng viện ném xuống đất, thuận miệng nói hai câu sau đó theo Tần Vô Song rời đi.
Kim Bất Dịch vốn định lấy khai trừ để uy hiếp chèn ép mấy võ đồng này. Lão không nghĩ tới chiêu này căn bản không có tác dụng. Thậm chí ngay cả võ đồng nhát gan khiếp nhược Phương Tiểu Trung cũng không thèm để ý đến lời nói của mình.
Thời thế thay đổi hay mình đã già rồi?
Dựa vào tu vi hiện giờ của Tần Vô Song,hắn đối với Võ đồng viện nho nhỏ này không còn hứng thú. Hơn nữa Trương Hiển bị giết coi như đã cấp công đạo cho chủ nhân thân thể lúc trước Tần Vô Song, còn gì quyến luyến nơi này nữa?
Giết Trương Hiển chỉ là việc làm tiện tay, vì Tần thị lập uy danh, vãn hồi một chút tôn nghiêm, cảnh báo số đông thế lực ác độc đang nhằm vào cơ nghiệp Tần gia. Đây mới thực là chủ ý của hắn.
- Tần Vô Song, ngươi rời khỏi Võ đồng viện, xem ba năm sau ngươi làm sao qua được " Võ đồng trắc thí ".
Kim Bất Dịch nổi trận lôi đình, bất chấp phong thái viện trưởng nói lớn.
Tần Vô Song thản nhiên xoay người, chậm rãi nói:
- Kim Bất Dịch, ngươi giương đại kỳ dọa dẫm ta có mức độ thôi. Võ đồng trắc thí do Chân võ thánh địa phái người chủ trì. Ngươi nghĩ rằng ngay cả điểm này ta cũng không hiểu sao? Ngươi đâu phải là viện trưởng do quan phủ đặc phái, nói trắng ra chỉ là tay sai cho thế gia quý tộc mà thôi. Võ đồng trắc thí ngươi có thể quản sao? Ngươi có tư cách gì để quản?
Hắn liếc nhìn Trương Mậu Thụy, cười lạnh nói:
- Ngươi trước mặt tộc trưởng vọng tộc đều phải gật đầu cúi người. Quả thực làm mất mặt mũi tổ tiên Kim gia.
Trương Mậu Thụy không nhịn được quát:
- Tần Vô Song, ngươi giết con ta còn nghĩ có thể nhẹ nhàng rời đi vậy sao?
- Công bình quyết đấu, sinh tử nghe theo mệnh trời. Chẳng lẽ Trương đại tộc trưởng muốn giết một võ đồng như ta sao? Có muốn ta nhặt hai cục đá làm não cho ngươi không?
Tần Vô Song tuy nói như thế, nhưng thực ra nếu phải động thủ, hắn không sợ Trương Mậu Thụy.
Trương Mậu Thụy thất thần, lão không dám ngang nhiên giết một gã võ đồng. Bách Việt quốc luật pháp vô cùng nghiêm khác. Hắn có thể dựa vào kẽ hở để lách luật, nhưng còn xa mới cường đại đến mức không lý đến luật pháp.
Song phương nhìn nhau, nhất thời im lặng không nói.
Đột nhiên Hứa Đình đứng ra, khẩu khí oán độc mắng:
- Tần Vô Song, ngươi đừng vội đắc ý, ta xem hàn môn Tần thị ngươi còn đắc ý được bao lâu.
Tần Vô Song nhìn chằm chằm Hứa Đình, ánh mắt sâu xa như muốn nhìn thấu gã.
Hứa Đình bị hắn nhìn chằm chằm, gã có cảm giác như bị lột trần quần áo, có vô số mũi kim vô hình đâm vào da thịt, hết sức khó chịu. Trong tâm gã ớn lạnh, mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
Bất quá tốt xấu thế nào gã cũng là đệ tử thế gia Hứa thị. Mặc dù tâm trạng bối rối nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.
Tần Vô Song đột nhiên cười quỷ dị:
- Hứa Đình, trong lòng ngươi khiếp sợ. Ha ha ha.
Dứt lời, hắn xoay người ung dung rời đi. Đến khi Tần Vô Song đi khuất sau đại môn bên ngoài, Hứa Đình mới cảm giác được giải thoát.
- Chư vị, sự tình hôm nay do những kẻ thèm muốn cơ nghiệp Tần gia ta dựng lên. Sơn không cùng thủy không tận, ba năm sau chúng ta gặp lại.
Thanh âm Tần Vô Song như có lực xuyên thấu, đâm thẳng vào tai mọi người. Đám người giống như bị điện giật, nhất thời ngây ra như phỗng.
Tần thị nhất môn muốn quật khởi, phải thực cường thế.
Có kẻ muốn đè đầu cưỡi cổ ngươi, lấy cái gì để nói chuyện với chúng? Chính là nắm đấm.
Tần thị nhất môn tổ huấn đã nói:
Toan tính sản nghiệp Tần gia, phản kích gấp năm lần.
Toan tính địa vị Tần gia, phản kích gấp mười lần.
Toan tính diệt Tần gia, toàn lực phản kích, ngọc đá cùng tan, tuyệt không hối tiếc.
Thế gia Hứa thị cầm đầu thế lực mưu tính diệt tộc Tần gia, đương nhiên sẽ phải toàn lực phản kích.
Khí Xung Tinh Hà Khí Xung Tinh Hà - Lê Thiên