We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 84
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 559 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 07:18:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
hương 46
“Biết cô có cuộc sống mới, cậu ấy mới bớt áy náy. Hơn nữa dễ dàng để cậấy tình nguyện chăm sóc Chân Chân, có gì không tốt?” Lê Tử Trạm tựa người vào vách tường thang máy, ý bảo cô ấn nút.”
Nhược Hi căm giận ấn tầng mười, lạn giọng hỏi: “Anh muốn tới đâu?”
“Cô không phải theo tôi trở về?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Sau đó anh đưa tôi trở lại?” Nhược Hi cau mày.
“Sau đó cô lại theo tôi trở về?” Rơi vào cái vòng luẩn quẩn, anh đột nhiên cười cười chen ra phía ngoài, Nhược Hi vì tránh anh ta lùi lại vào trong.
“Đời đời con cháu vô cùng tận?” Nhược Hi quay đầu nhướng mày cắn răng hỏi.
“Cũng tốt. Chúng ta sẽ có con cháu đời đời.” Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, sau đó nở ra nụ cười.
Nhược Hi lộ ra vẻ mặt muốn giết người, sau đó mặc kệ anh ta, muốn rời khỏi thang máy, lại phát hiện ra con số trên thang máy tiếp tục lên trên, vượt qua tầng thứ mười.
Làm sao có thể?
Nhược Hi quay đầu, Lê Tử Trạm nhìn cô: “Lúc chúng ta nói đến con cháu đời đời, tôi đã ấn hủy, bỏ qua tầng mười.”
Vậy, coi là bắt cóc phải không?
Nhược Hi đang muốn đem toàn bộ những lời mắng chửi mà mình biết toàn bộ mắng ra, lại nghĩ tới chuyện Hải Dật và Chân Chân nên muốn phát tiết, trước mắt chỉ có thể tìm được một cửa ra.
“Anh xác định tôi sẽ không báo cảnh sát?” Nhược Hi cắn răng.
“Tự thú với cảnh sát?” Anh nhìn cô thật lâu, khiến Nhược Hi không có lời phản bác.
Đại não hỗn loạn không thể nào kịp thời phản ứng, tay chân cũng nhanh hơn một bước, vì vậy lúc cửa thang máy mở ra, Nhược Hi bước ra ngoài, binh một tiếng, hanh lang yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng va chạm.
Sau đó Lê Tử Trạm bước nhanh qua kéo tay cô thành công cứu cô thoát khỏi tình trạng hôn mặt đất.
Nhược Hi thẹn quá hóa giận, quay đầu lại đá mạnh vào cửa thang máy, đáng ghét, tại saoquên phía dưới có tấm che.
“Đau không?” Anh hỏi.
Đau chân, tâm không đau. Nhược Hi ê ẩm nghĩ.
“Nếu không đau tôi sẽ đưa cô về, đi vào thang máy đi.” Lê Tử Trạm nhẹ nhàng cười.
Ca đêm chỉ có một thang máy vận hành, mười táng tầng, một khoảng thời gian nữa, anh ta lại âm mưu để cô bỏ lỡ thời gian….
Người như vậy thật quá xảo trá rồi….
“Đi theo tôi một lát, trao đổi một bí mật, vừa đúng lúc có thể đưa cho cô bạn yêu bát quái của cô.” Anh cười cười mời, vẻ mặt ranh mãnh khác thường, khiến Nhược Hi quên sự phẫn nộ vừa rồi.
“Bát quái sao? Kinh động tới mức nào? Không vang dội cô ấy không thích.” Có lẽ chính là tin tức giải sầu rất tốt, từ lúc rời khỏi chỗ Hải Dật, cô luôn cảm thấy tâm trạng khó chịu, rất muốn hóng mát một chút.
“Bảo đảm chấn động, về một câu chuyện xưa thầm mến.” Anh trịnh trọng nói.
Nhược Hi cố để vẻ mặt bình thản: “Anh cũng đừng nói anh thầm mến tôi lâu rồi!”
“Tới sẽ biết.” Anh cười cười, không trả lời ngay.
Dĩ nhiên có lúc cuộc sống không như chúng ta mong muốn, những điều hi vọng biết sẽ vĩnh viễn không biết, không hi vọng thấy lại luôn luôn trông thấy.
Điện thoại di động của Nhược Hi đột nhiên vang lên, trước sau như một rất đúng lúc, đều là một người.
Là một tin nhắn: Nếu như có thể, hi vọng hôm nay gặp cô trong mộng.
Nhược Hi không phải là người quá cảm tính, học y trong thời gian dài, nước mắt cũng dần trở nên khan hiếm. Nhưng tin nhắn lại lại khiến trái tim cô nhảy nhót, hốc mắt nóng lên, lại không dám ngẩng đầu.
Mục Ca và cô giống nhau, hai người đều có cảm giác thiếu thốn tình thương. Nhớ hắn từng nói qua, rất ít người đi vào trong mộng, rất tĩnh mịch, Nhược Hi đã trải nghiệm cảm giác đó, trong lòng luôn sững sờ, không nỡ ngủ. Hôm nay hắn nói những lời này khiến cô nhỡ lại lúc nhỏ, hắn đưa ngón tay xuyên qua mái tóc cô, ôm lấy vai cô, thân thể lại khẽ run lên.
Cô cười: “Vậy thì cậu chỉ cần nghĩ tới tôi, sau khi nghĩ xong, tôi lập tức sẽ xuất hiện trước mặt cậu.”
“Được, vậy cô phải thề, trong mộng không được đạp tôi, không cho phép uy hiếp tôi, không cho phép buông tha tôi….”
“Lợi cho cậu!” Nhược Hi nói: “Cầu xin lại còn cầu xin nhiều như vậy, nếu như tôi xuất hiện, nhất định sẽ đấm chết cậu!”
Nhược Hi do dự một chút nói với Lê Tử Trạm: “Bí mật anh cứ giữ đi, cấp trên goi tôi.”
“Cấp trên, là anh ta?” Lê Tử Trạm vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra hỏi.
Ài, lớn lên đẹp trai thì thôi, quan trọng lại thông minh, không có gì sao lại thông minh đến vậy, đầu óc dùng để chơi đột nhiên thay đổi ư, Nhược Hi im lặng oán thầm.
“Có gì khác nhau sao?” Trong lòng Nhược Hi không yên.
“Nếu như là anh ta, tôi phải tốn thêm sức lực rồi.” Anh nhìn cô, vẫn nhìn.
Mà Nhược Hi căn bản không dám ngẩng đầu.
Chỉ cần không phải người ngốc đều hiểu ý trong lời nói của anh ta, chính là muốn theo đuổi, hiển nhiên ạnh ta coi Mục Ca là quân xanh, Nhược Hi cảm giác tâm trạng mình lúc này quả thật là không xong rồi, vừa bởi vì Lê Tử Trạm chú ý mà kích động, vừa lại vì ba người làm rối loạn, trong lòng vô cùng khẩn trương sợ hãi.
Bao nhiêu năm bị người khác xem nhẹ, bây giờ lại gặp phải cục diện rối rắm thế này khiến cô luống cuống, thậm chí không còn chưa kịp học Thẩm Ly mười cách để cự tuyệt đàn ông.
“Ngày mai mời anh ăn cơm.” Nhược Hi nói một câu, sau đó mở cửa thang máy đi vào, để Lê Tử Trạm giật mình đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.
Lúc đi ngang qua tầng của Mục Ca, Nhược Hi không dừng lại, đi về phòng làm việc, thu thập toàn bộ tin tức của ngày hôm nay, cuối cùng tính toán xem phải làm như thế nào.
iện thoại di động đổ chuông, cô nằm trên bàn làm việc không thèm để ý, mặt quay về phía tường, hai mắt nhắm lại.
Đối phương vẫn kiên trì, tiếp tục gọi.
Nhược Hi thở dài, đưa cánh tay cầm lấy điện thoại: “Bệnh viên không cho dùng di động, cậu không biết phải không?”
“Nửa đêm mười hai giờ cũng cấm sao?” Bên kia cười khẽ.
“Tốt nhất không nên dùng.” Nhược Hi không muốn kích động, cũng không muốn tức giận, chỉ dùng âm thanh mệt mỏi nói.
“Cô đang mệt đúng không?” Bên kia ngập ngừng một lúc, mới khe khẽ hỏi.
“Tôi cúp.” Vẻ mặt Nhược Hi không có gì cúp điện thoại, tiếp tục nằm trên bàn, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Có người rón rén đẩy cửa, Nhược Hi nghe, nhưng chẳng muốn nhúc nhích.
Ngay sau đó có tiếng vang kì quái, giống như là âm thanh kẽo kẹt của bánh xe lướt qua, rồi bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào bàn tay cô.
Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non - Thuấn Gian Khuynh Thành