The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 280 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1061 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 00:29:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 175: Nỗi Lòng Của Đế Vương
an đêm u tĩnh, gió mát phảng phát, bầu trời đêm sâu thằm đầy sao đêm, vầng huyền nguyệt giắt giẻo trên cao, mùi hoa thoang thoảng tung bay trong gió mát, hải đường, mẫu đơn phù dung nở rộ dưới ánh trăng, bóng đêm đêm nay có vẻ phá lệ mê người
Đột nhiên, cửa sổ đột nhiên rộng mở, một cơn gió mát ùa tới, thổi bay sa mạn mờ ảo, làm ngũ quan tinh tế không tỳ vết của nàng hoàn toàn hiện ra
Một nam tử cao ngất đột nhiên xuất hiện, người hắn thon dài, 1 thân hắc y, tóc dài đen tuyền đơn giản búi sau đầu, nam tử lặng yên không 1 tiếng động đi đến bên giường, ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt thanh lệ của nàng, thấp giọng “Thảo nhi..”
” Công tử?” Thiên Tình mở đôi mắt mông lung, làm cho đôi hắc mâu thâm sâu của Sở Nghi Hiên không khỏi chấn động, bàn tay xấu hổ dừng lại trong không trung, bị tiếng nói nhỏ nhẹ của nàng cắt ngang, đôi mắt to trong veo của nàng hơi hoảng hốt, sau 1 lúc lâu, môi nở 1 nụ cười “Công tử, ngươi nửa đêm mộng du sao?”
” A a! Nàng bảo ta mộng du thì đúng vậy!” Hắn cười khẽ 1 tiếng, từ từ thở dài, không khỏi có chút cô đơn tự nói, giai nhân ở bên người mà vẫn không thể có được, loại tâm tình này thật sự là khó hình dung. Hắn làm sao còn tâm tình mà ngủ, mấy ngày gần đây hắn ngủ bên ngoài, vốn muốn bảo vệ cho nàng, nhưng không ngờ lại làm cho chính mình khó ngủ
” Tấu chương phê xong rồi sao không?” Thiên Tình hỏi.
” Ân! Phê xong rồi, nhưng làm ta mệt chết!” Sở Nghi Hiên nhích người lại, ngồi bên cạnh nàng
Thiên Tình cười cười, tạm dừng 1 chút, sau đó khuyên nhủ “Công tử là hoàng thượng Nguyệt quốc, sức khỏe rất quan trọng, mưu phúc cho thiên hạ là chuyện tốt, nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình a, dưỡng tốt thân mình mới có thể mưu phúc cho dân được!”
” Ân! Lời này có đạo lý!” Sở Nghi Hiên ha ha cười to, biểu cảm chuyền sang hướng nghiêm túc “Chỉ tiếc, ta hiện tại chỉ có quốc gia, chứ không có tiểu gia a!” [tiểu gia: gia đình, anh Hiên đang chọc chị ý mà:3]
Nghe giọng điệu nản chí của hắn, Thiên Tình không khỏi cảm thấy ngần ngại “Công tử, ngươi nên tuyển tú đi! Hậu cung động đúc là giấc mộng của mọi đế vương, ngươi thì thật tốt, hậu cung không có 1 ai!”
” Tuyển tú?” Sở Nghi Hiên rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là tự bê đá đập vào chân mình, hắn là đang thúc giục nàng lo lắng đến vấn đề giữa bọn họ. Không ngờ nàng cư nhiên bảo mình đi tuyển tú, nha đầu kia còn không để ý đến tình cảm của mình, thực đáng giận
“Tuyển tú? Bỏ đi!” Trên mặt Sở Nghi Hiên rất nhanh hiện lên vẻ không cam lòng, ngữ điệu trở nên gấp gáp “Ta chuẩn bị đi làm hòa thượng, chờ thế cục vững vàng rồi, ta liền đi làm hòa thượng!”
“Làm hòa thượng? Công tử anh minh thần vũ, hẳn phải có người nối nghiệp, như thế nào có thể đi làm hòa thượng?” Thiên Tình kinh ngạc ngồi dậy “Công tử, kỳ thật, chuyện tình cảm cần phải bồi dưỡng, sau khi tuyển tú có lẽ ngươi sẽ gặp được 1 nữ tử mọi mặt tốt đẹp!”
“Quên đi!” Sở Nghi Hiên lắc đầu, ánh mắt lóe lên “Nếu tình cảm cần bồi dưỡng thì tại sao nàng không thử cùng ta bồi dưỡng tình cảm xem?”
” Công tử?” Thiên Tình mặt đỏ lên “Ngươi đừng trêu chọc ta nữa, ta đã là người tàn hoa bại liễu, ngươi thân là hoàng thượng, có nhiều điều bất đắc dĩ, tựa như hoàng huynh của ta, rõ ràng không thích, nhưng vẫn phải nạp phi, thân là đế vương, luôn có nhiều điều không vừa lòng. Công tử, đừng tùy tâm hành sự nữa, không vì chính mình thì cũng nên vì hoàng thất, lâu ngày không có hoàng hậu và phi tần, các đại thần sẽ không hài lòng. Công tử, đừng chờ đến lúc các đại thần có phản ứng thì mới đối phó, lúc đó có thể đã muộn rồi!”
“Thảo nhi?” Sở Nghi Hiên cảm động nàng vì mình mà nghĩ chu toàn “Ta không muốn nạp phi, bởi vì ta biết những nữ tử đó không phải là người ta thích, đem bọn họ thú [cưới] vào, không phải sẽ làm cho các nàng không được sống an ổn sao?”
“Nhưng làm đế vương chính là phải nhẫn nhịn hỉ nộ ái ố của mình! Công tử!” Thiên Tình bất đắc dĩ than nhẹ “Đây cũng là 1 loại số mệnh a!”
“Trẫm không muốn làm hoàng đế!” Sở Nghi Hiên đột nhiên nói
” A a……” Thiên Tình cười khẽ.” Còn nói như trẻ con, ngươi là đế vương Nguyệt quốc, như thế nào có thể dễ dàng nói ra những lời thiếu trách nhiệm như vậy? 1 câu bất cẩn cũng làm cho quốc gia rrung chuyển bất an a!”
” Tiểu nha đầu, không ngờ nàng còn ưu nước ưu dân [ý đến quốc gia, dân chúng]!” Sở Nghi Hiên khẽ cười 1 tiếng “Nếu nàng đáp ứng làm hoàng hậu, ta nghĩ phúc của con dân thiên hạ sẽ càng thêm nhiều!”
” Ách!” Thiên Tình lắc đầu.” Công tử còn cười!”
” Thảo nhi!” Sắc mặt Sở Nghi Hiên trầm xuồng, nói nghiêm túc “Nàng thật sự là 1 nữ tử rất đẹp, rất ôn nhu, cũng là 1 nữ tử rất đặc biệt, không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như 1 tiên nữ hạ phạm… ta đã bị nàng hấp dẫn!”
Ánh mắt của Sở Nghi Hiên càng thêm mê ly, suy nghĩ tựa hồ đã phiêu bạt đi đâu “Nhưng do dù thân là hoàng đế hô phong hoán vũ nhưng lại không thể đoạt được trái tim của 1 nữ tử, nàng nói, như vậy sống có ý nghĩa gì?”
“Công tử!” Thiên Tình thấp giọng.” Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”
“Nói cái gì mà xin lỗi!” Sở Nghi Hiên thần sắc ảm đạm xuống “Là ta 1 mình cam tâm tình nguyện, ta chỉ cảm thấy nàng vì 1 nam nhân bội bạc như thế là không đáng giá, nàng xứng đáng được 1 nam nhân tốt yêu thương, vì sao không thể mở lòng mà tiếp nhận ta? Có lẽ thử xem, nàng sẽ phát hiện ta kỳ thật còn tốt hơn Âu Dương Thanh Minh rất nhiều. Đương nhiên, nàng cũng có thể xem như ta đang xàm ngôn! Dù sao ta cũng xác định sẽ yêu đơn phương!”
” Công tử, ta biết, có lẽ, có lẽ l trong lòng ta vẫn còn có chút chờ đợi Âu Dương Thanh Minh, có lẽ ta ôm ảo tượng, nhưng lời thề của hắn đến nay vẫn cứ lảng vãng bên tai ta, không thể biến mất nhanh như vậy! công tử, ta cũng muốn yêu ngươi, ta rất muốn thử xem, nhưng là, nhưng là ta sợ sẽ thương tổn ngươi, rất rất sợ!”
“Nha đầu ngốc!” Ba chữ đơn gian, theo miệng hắn tràn ra, trầm thấp, hàm chứa đau lòng và thương tiếc, còn có tự trách
Thiên Tình bởi vì ba chữ kia của hắn mà cực lực nén nước mắt đang dâng lên, nhưng dòng chất lỏng nóng bỏng vẫn lăn trên hai má nàng
” Thực xin lỗi, thực xin lỗi!!” Hắn tiếp tục nói xong, ngón tay thon dài rắn chắc chạm vào hai gò má nàng, lau đi 1 giọt nước mắt trong suốt, động tác mềm nhẹ giống nàng nàng là búp bê bằng sứ, chỉ 1 chút không cẩn thận, búp bê sẽ vỡ tan “Ta không nên bức nàng! Là ta không tốt!"
Khí Thiếp Vương Gia Khí Thiếp Vương Gia - Phong Bàn Nhược Khí Thiếp Vương Gia