I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 280 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1061 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 00:29:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 166: Âu Dương Thanh Minh Đăng Cơ
hía dưới 1 mảnh yên tĩnh, Lộ Sát này quá ngu ngốc, làm liên lụy đến cả Thừa tướng
” Trẫm không tin Thừa tướng sẽ phái ngươi đến bức cung! Lộ Sát, hôm nay là do ngươi lựa chọn? Nếu trẫm không phạt ngươi, chỉ sợ sau này sự việc bức cung còn có thể phát sinh! Người đâu, tước phẩm quan của Lộ Sát, biến thành thứ dân, đánh 40 trượng, kéo ra khỏi cửa xung, từ nay về sau không được bước vào kinh thành nửa bước!” Sở Nghi Hiên đứng lên, ra lệnh
Mọi người phía dưới bị dọa cho ngây ngốc, ngự lâm quân nhanh chóng tiến vào, kéo Lộ Sát đang kêu bi thảm ra ngoài. Sở Nghi Hiên đạm mạc nói “Hạng người ham sống sợ chết như thế há có thể thống lĩnh quân đội của Nguyệt quốc ta? Chư vị ái khanh, các ngươi còn có việc gì không?”
” Hoàng Thượng tha mạng a, Hoàng Thượng tha mạng a!” Phía dưới đều thi nhau quỳ xuống, ai cũng không ngờ hoàng thượng còn trẻ mà lại ra tay dứt khoát như thế, bình tĩnh lên tiếng trước triều, còn làm cho người ta không thể phản bác.
Sở Nghi Hiên chắp tay phía sau, không nói gì, bước ra khỏi triều, để lại các thần tử ở phía sau mồ hôi đổ đầy trán
Trở lại ngự thư phòng, ba vị sư phụ đang vận công bức độc cho Thiên Tình, nhìn thấy Sở Nghi Hiên tiến vào, 3 người họ lúc này mới dứng tay, lấy tay liên tục lau mồ hôi “Hoàng thượng, không có việc gì chứ?”
Sở Nghi Hiên mỉm cười,” Không có việc gì!”
” Hoàng huynh, ngươi thật lợi hại a, bọn hắn đều đi rồi sao?” Sở Tường Thụy chạy tới hỏi, vẻ mặt đầy nể phục.
Sở Nghi Hiên gật gật đầu.” Được rồi, Tường Thụy, ngươi có thể trở về!”
” Nga!” Sở Tường Thụy thấy hắn tựa hồ mệt chết đi, đành phải đi rồi.
” Hoàng Thượng?” Tiểu sư phụ tiến lên quan thiết hỏi. ” Thật sự không có việc gì sao?”
” Không có việc gì!” Sở Nghi Hiên cũng không giải thích nhiều, chỉ cười cười, nhìn Thiên Tình, nàng mở mắt to, nhìn mọi người trong phòng, trong lòng 1 trận mờ mịt “Ta làm sao vậy?”
Thị nữ đặt chiếc ghế hồng mộc ở trước giường để Sở Nghi Hiên ngồi xuống “Mị độc của nàng phát tác!”
” Ách!” Nhớ lại chuyện ở ngự thiện phòng, mặt Thiên Tình đỏ lên, hôn mê sâu nên cái gì cũng không biết “Công tử, ta không làm gì quá phận chứ?”
Sở Nghi Hiên lắc đầu, nở 1 nụ cười sáng lạn.” Không có, nàng vẫn là Thảo nhi băng thanh ngọc khiết!”
” Thật sao?” Thiên Tình mờ mịt vuốt mặt mình, lâm vào trầm tư, nàng như thế nào cảm thấy giống như đã trải qua 1 hồi mộng xuân chứ?
” Ba vị sư phụ, độc trong người Thảo Nhi đã giải được chưa?” ngữ khí của Sở Nghi hiên rất nhạt
“Khởi bẩm hoàng thượng,vẫn chưa!” Tiểu sư phụ sợ Sở Nghi Hiên lo lắng, lại nói “Ba người bọn ta đã thương lượng, về sau mỗi ngày đều bức độc cho nàng, hi vọng có thể cuối cùng tống khứ hết độc tố, còn ‘kim cương độc’ kia sẽ nhanh chóng có giải dược thôi!”
” Phải không?” Thiên Tình ngẩn ra,” Tiểu sư phụ, ngươi nói ta có thể được giải ‘kim cương độc’? Ta còn có thể còn sống phải không?”
Tiểu sư phụ gật đầu,” Còn thiếu 1 loại thuốc từ Tây Vực là có thể!’
” Thật tốt quá!” Sở Nghi Hiên nhéo mũi Thiên Tình “Thảo nhi, trẫm đã nói nàng sẽ không chết, trẫm sao có thể để cho nàng chết đây? Cho dù nàng không thương trẫm, trẫm không sẽ không lấy việc công báo thù riêng, nàng vẫn là Thảo nhi của trẫm!”
” Công tử!” Thiên Tình cảm động, hít hít mũi, thiếu chút nữa là chảy nước mắt “Nụ cười của ngươi thật làm cho người ta hoài niệm!”
” Phải không? Vậy chỉ cần nàng được giải độc, trẫm về sau đểu sẽ cười cho nàg xem!” Sở Nghi Hiên quay đầu lại.
” Ba vị sư phụ, các ngươi mau trở về tìm kiếm loại dược cuối cùng đi, trẫm chờ tin tốt từ các ngươi!”
“Vâng!” bọn họ đều rời đi
Sở Nghi Hiên kích động cầm tay Thiên Tình “Thảo nhi, hôm nay ta rốt cuộc cũng vượt qua!”
” Vượt qua cái gì?”
” Hôm nay các đại thần đến bức cung!”
” Bức cung?” Thiên Tình kinh ngạc,”Trời ạ, chuyện này rất nghiêm trọng a, sao ngươi 1 chút cũng không khẩn trương?”
“Vì sao phải khẩn trương?” Sở Nghi Hiên nhíu mi
“Đó là bức cung nha!”
“Không cần lo lắng, binh quyền ở trong tay trẫm, không phải sợ!” Sở Nghi Hiên vỗ vỗ bờ vai của nàng “Ta sẽ không để nàng bị thương tổn gì!”
” Là bởi vì ta?” Thiên Tình trong lòng run lên.” Có phải vì cái chết của Hoàng hậu đã chọc giận Triệu thừa tướng?”
“Hắn ở phía sau tính kế!”
” Công tử, thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi!” Thiên Tình biết hắn là tân đế vừa đăng cơ, còn chưa ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, giống như hoàng huynh năm đó, nghĩ đến hoàng huynh, trong lòng nàng 1 trận co rút “Công tử……”
“Sao lại khóc?” Sở Nghi Hiên lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng “Khóc lên thật xấu xí! Ta nhớ rõ lần đầu nhìn thấy nàng, nàng cũng không phải là người thích khóc!”
” Công tử, ngôi vị hoàng đế thật không dễ làm, ngươi nhất định phải cẩn thận, tuy đế vương thống trị cả quốc gia, nhưng đế vương cũng có rất nhiều mối đe dọa, giống như hoàng huynh ta, vất vả đã nhiều năm nhưng vẫn sớm tạ thế!”
” Tiếu Vân Thiên?” Ánh mắt Sở Nghi Hiên lóe lên
“Đên bây giờ ta vẫn không biết hoàng huynh ta chết như thế nào!” Nhắc tới hoàng huunh, nàng lại nhớ đến thân thế của mình, trong lòng 1 trận rối rắm, như thế nào có thể ngờ rằng hoàng huynh và Âu Dương Thanh Minh lại là huynh đệ thân sinh? Lại còn là cừu nhân giết phụ mẫu của mình, khoảng cách giữa nàng và Âu Dương Thanh Minh thật xa
“Nàng hoài nghi hắn không phải vì sinh bệnh là tạ thế?”
” Ta không biết!” Thiên Tình lắc đầu “Ta chỉ cảm thấy rất kỳ quái, hắn còn trẻ như vậy! Nhưng khi bọn ta vào cung thì hoàng cung đã bị hoàng hậu tiếp quản, nàng buông rèm nhiếp chính!”
“Thật không ngờ!” ánh mắt Sở Nghi Hiên lưu chuyển “Nàng nói hoàng hậu buông rèm nhiếp chính?”
Thiên Tình lập tức ngậm miệng, đây là 2 nước a, việc trong nước vẫn nên ít nói thì hơn “Ta cũng chỉ nghe nói! Cụ thể không viết thế nào!”
Sở Nghi Hiên cười “Thảo nhi, nàng lo lắng ta biết nội tình trong hoàng cung đã Sở sẽ gây bất lợi cho đại Sở sao?”
“Công tử có không?” Thiên Tình có chút khẩn trương
Sở Nghi Hiên nháy mắt “Nàng thấy thế nào?”
Thiên Tình trong lòng hoảng hốt, thấp giọng kêu lên:” Công tử?”
Sở Nghi Hiên nhếch miệng cười.” Thảo nhi, nàng vẫn đơn thuần như vậy!”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng bẩm báo “Khởi bẩm hoàng thượng, 800 dặm có tin!”
” Ách!” Sở Nghi Hiên chau mi “Ta sẽ đến ngay!”
Trong lòng Thiên Tình giật mình, hắn vừa rồi có ý gì? Thiên Tình thở dài 1 hơi, nam nhân này luôn làm cho nàng cảm thấy thẹn với hắn, mị độc nặng như vậy mà hắn còn lưa chọn vận công giải độc cho nàng, sự chính trực của hắn làm cho nàng cảm động.
Không lâu sau, Sở Nghi Hiên đi vào, sắc ngưng trọng.
” Làm sao vậy?” Thiên tTnh khó hiểu, trực giác thấy chuyện này có liên quan đến mình
Sở Nghi Hiên trịnh trọng nói với nàng “Thảo nhi, có 1 tin, ta không biết có nên nói cho nàng hay không!”
“ Công tử cứ nói đi. Ta chịu được!”
” Âu Dương Thanh Minh đăng cơ!” Sở Nghi Hiên nói ra tin tức vừa được biết
Khí Thiếp Vương Gia Khí Thiếp Vương Gia - Phong Bàn Nhược Khí Thiếp Vương Gia