Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 280 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1061 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 00:29:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 165: Bức Cung – Phần 2
ói xong, hắn như biến thành 1 người khác, gương mặt vốn tuấn dật nhu tình giờ khắc này trở lên lạnh lẽo, trên mặt như có 1 màn sương lướt qua mang theo vẻ lạnh lùng, sắc bén, ngũ quan sắc như dao, ánh mắt đen sâu, đôi mắt tựa như hồ sâu, sâu không thấy đáy, môi mỏng lạnh lùng hơi mím, chỉ khi nhìn đến Thiên Tình đang nằm trên giường, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn mới chậm rãi nhạt đi, nhưng vừa xoay người, hắn lại khôi phục vẻ lạnh lùng
” Hoàng huynh, hoàng huynh!” Sở Tường Thụy vừa mới rời đi đã trở lại “Các đại thần tới bức cung, chúng ta đi giết bọn chúng!”
“Tường Thụy, ngươi ở trong này, không được ra ngoài!” Vừa mới đi đến cửa, Sở Nghi Hiên quay đầu lại nói với ba vị sư phụ “Ba vị sư phụ, Tường Thụy xin giao cho các ngài!”
” Hoàng Thượng yên tâm!” Ba vị sư phụ hành lễ, tự biết ý tứ trong lời hắn nói
Sở Tường Thụy nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Sở Nghi Hiên, biết hắn đang rất nghiêm túc, không dám nói gì thêm “ Huynh đi đi, ta sẽ ngoan!”
Đến ngoài cửa, các thái giám đã chuẩn bị xong long liễn [kiệu rồng], chỉ chờ hắn bước lên
Sở Nghi Hiên vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thái giám tổng quản chạy đến bẩm báo, lúc đó còn ngã sấp xuống “” Hoàng Thượng, không tốt, không tốt!”
“Hỗn xược!” Sở Nghi Hiên nhíu mi, thanh âm không lớn, nhưng lại làm thái giám tổng quản hoảng sợ, lập tức quỳ xuống, “Cư như dám lớn tiếng ồn dào, quấy nhiễu trật tự cung đình, mau đi chịu phạt 10 trượng!”
Thái giám tổng quản ngẩn ra, biết chính mình không nên xúc động như thế, quỳ xuống tạ ơn “Đa tạ Hoàng Thượng!”
Tất cả mọi người không dám lại có biểu tình, trong lòng tự biết hoàng thượng là đang phát uy
” Nói đi, có chuyện gì mà kích động như thế?”
Thái giám tổng quản lập tức thấp giọng nói:” Khải bẩm Hoàng Thượng, toàn bộ các đại thần đã đến triều đình!”
” Phải không.” Sở Nghi Hiên vẻ mặt bình tĩnh,” Đi thôi!”
Tất cả mọi người rất nghi hoặc, hoàng thượng sao lại phản ứng thế nào, chẳng lẽ hắn không lo lắng sao? Các đại thần đã bắt đầu bức cung, ngôi vị hoàng đế này có thể bảo toàn sao?
” Không cần ngăn trở, để cho tất cả bọn họ ở nơi đó, trẫm đi gặp!” Sở Nghi Hiên hạ lệnh.
Long liễn vững vàng đi tới, ai cũng không dám gấp gáp, bởi vì vẻ trấn định trên mặt hoàng thượng làm cho bọn họ an tâm. Long liễn trực tiếp tiến tới triều định, cảnh tượng vốn nháo loạn lập tức yên lặng trở lại, Sở Nghi Hiên nheo hai mắt sắc bén, nhìn quét tất cả mọi người trong điện, người đến đều là tiểu quan viên, đa số đều là vũ phu, những người lỗ mãng này tới bức cung, tất cả đang bị điều khiển đây, mà thừa tướng, vương gia, ngự y cũng chưa đến. Mấy lão hồ ly này nhất định đang đứng phía sau cười trộm đây
Trong lòng Sở Nghi Hiên cười khinh miệt, nguyên lai bọn chúng chỉ là đầu thạch vấn lộ [ném đá hỏi đường] mà thôi, không có gì phải sợ
Vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn, chậm rãi ngồi xuống long ỷ, cư cao lậm hạ nhìn các thần tử trong đại điện “ Các vị khanh gia, chuyện gì cũng phải bình tĩnh mà nói?”
Ngữ khí thản nhiên, không nghe ra bất cứ cảm xúc. Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bị khí thế thản nhiên của hắn trấn át, rốt cục cũng quỳ xuống hành lễ
” Bình thân!” Sở Nghi Hiên ngữ khí thản nhiên “Có việc gì, ai nói trước đây? Triệu Thừa tướng không đến sao?”
Phía dưới một mảnh yên tĩnh, rốt cục Tiết Độ Sử họ Lộ tiến lên trước nói “Khởi bẩm hoàng thượng, gân đây chúng thần nghe nói hoàng thượng bắt đi nữ tử từ đại Sở, mà nàng kia là nữ nhân của Âu Dương Thanh Minh”
Quả thật là tuổi trẻ khí thịnh, thế nhưng không để ý đến lời nói ra, Sở Nghi Hiên ảm đạm cười “Ái khanh nghe ai nói?”
” Hoàng Thượng chỉ cần nói có hay không?” Lộ Sát là người chính trực, không có tâm nhãn, 1 người chất phác, chỉ sợ đang bị người khác lợi dụng, Sở Nghi Hiên cũng không nhiều lời, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:” Hoàng Thượng tham luyến nữ sắc, quốc dân phải làm thế nào?”
“Đúng vậy! Hoàng thượng tiễn nữ nhân này về trời đi!” 1 đại thần khác phối hợp “Không thể để cho yêu nữ gây rối loạn triều cương!”
” Phải, giết nàng!”
” Yêu nữ mị hoặc Hoàng Thượng, nhất định phải giết!”
” Hoàng Thượng không nên bị yêu nữ mê hoặc! Đừng để các thần tử và quốc dân thất vọng về hoàng triều!”
“……”
Sở Nghi Hiên thủy chung không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ quát tháo trên đại điện. Tất cả mọi người thấy hắn không nói, lập tức im lặng
Sở Nghi Hiên dựa nửa người vào long ỷ, hai tay khoanh lại, trên mặt lộ vẻ cười nhạt, ánh mắt sắc bén liếc qua đám người “Muốn giết nữ nhân của trẫm phải không?”
“Bẩm Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương vì ả ta mà chết, không giết ả thật sự khó trấn an lòng dân!”
” Nguyên lai là vì Triệu Lan Nhi a? Triệu Lan Nhi hoành kiếm tự vẫn (lấy kiếm tự đâm chính mình mà chết) có liên quan gì đến nàng kia?” Sở Nghi Hiên hừ lạnh 1 tiếng “Triệu thừa tường ủy thác các ái khanh đến đòi công đạo cho nữ nhi của hắn sao? Trẫm luôn cảm thấy Triệu thừa tường là người thâm minh đại nghĩa, các ngươi không nên phá hư thanh danh của Triệu thừa tướng a!”
“……” Trên mặt Lộ Sát túa mồ hôi
“Lộ Sát, khanh tuổi trẻ khí thịnh, trẫm không muốn truy cứu, hôm nay diện kiến chư vị ái khanh, trẫm chỉ nói 1 lần, Mạc Y Tình là sủng cơ của trẫm ở Dương Châu, về phần nữ nhân của Âu Dương Thanh minh, trẫm chưa từng gặp qua, chư vị ái khanh, các khanh nghe có hiểu không?” Sở Nghi Hiên thản nhiên hỏi.
Lộ Sát nhẫn nhịn, lại nói:” Mạc Y Tình là nữ nhân của hoàng thượng, vậy nữ tử trong hàn băng động kia là nữ nhân của Âu Dương Thanh Minh?”
Ánh mắt của Sở Nghi Hiên biến đổi “Nữ tử trong hàn băng động tên là Thảo nhi, không biết Lộ Sát từ nơi nào nghe được nàng là nữ nhân của Âu Dương Thanh Minh, hôm nay ngươi nói thật với trẫm 1 chút!”
” Dù sao hiện tại toàn kinh thành đều đang đồn đại, hoàng thượng vì 1 nữ nhân mà thiếu chút nữa đã khơi mào chiến tranh giữa hai nước, đúng như vậy sao?” Lộ Sát lại hỏi.
” Một cái nữ tử mà có thể khơi mào chiến tranh sao? Lộ ái khanh, trẫm thấy người căn bản lo chuyện này quá mức đơn giản, chức Tiết Độ Sử này chỉ sợ khanh không đảm đương nổi, quá mức khinh suất, quân đội của trẫm giao cho 1 mình ái khanh, chỉ sợ khinh suất! chư vị ái khanh, các ngươi nói xem, trẫm nói có đúng không?” Tầm mắt Sở Nghi Hiên dừng lại trên những người khác
” Hoàng Thượng, chức Tiết Độ Sử này là do Thừa tướng đích thân an bài…”
” Cho nên ngươi hôm nay vì Triệu Lan Nhi mà ra mặt để báo đáp ân tình của Thừa tướng? Nguyệt quốc này rốt cuộc ai là hoàng thượng? Là trẫm hay là thừa tướng?” Sở Nghi Hiên khí chất bức người, hỏi
Khí Thiếp Vương Gia Khí Thiếp Vương Gia - Phong Bàn Nhược Khí Thiếp Vương Gia