Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 280 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1061 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 00:29:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: Tiến Thoái Lưỡng Nan
” Nàng thật sự chết rồi sao? Ta đã trở thành tội nhân thiên cổ, hoàng thượng, xin ngài cho ta rời đi đi! Ta không muốn có thêm bất cứ người nào bỏ mạng vì ta nữa! Hoàng hậu nương nương chắc hẳn rất yêu ngài nên mới có thể làm nên chuyện quyết tuyệt như thế, nàng nhất định rất tuyệt vọng!” Thiên Tình lẩm bẩm nói, cắn chặt môi, trong lòng 1 mảnh hỗn loạn “Đều tại ta, hại nàng hiểu lầm, ta thực đáng chết~!”
Trong đôi mắt xa xăm của Sở Nghi Hiên gợi lên 1 ý cười chua xót, cõi lòng giống như bị ai đâm 1 nhát dao, đau đến mức vô lực chống cự, chậm rãi buông tay ra, đau đớn kịch liệt nói “Thảo nhi, không liên quan đến nàng, là ta làm tổn thương nàng ấy, nàng không cần canh cánh trong lòng, nàng như vậy, lòng ta rất đau!”
“Nhưng nàng ấy cũng vì ta mà chết, tâm tình của ta, ngài không hiểu được!”
Sở Nghi Hiên không nhịn được mà giữ chặt lấy tay nàng, thấp giọng nói “Ta biết, ta đều biết!”
Thiên Tình nhìn hắn, lòng bàn tya hắn lạnh như băng, giống như bàn băng ngàn năm, lạnh đến dọa người, nàng kinh hãi rút tay lại, thản nhiên nói “Hoàng thượng, xin ngài buông tay!”
Yết hầu của sở Nghi Hiên giống như bị ai đó dùng lực bóp chặt, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ “Thảo nhi, nàng thật sự không muốn ờ lại nơi nàydù chỉ 1 chút sao? Nàng đối với ta 1 chút tình ý cũng không có sao? Chẳng lẽ nàng đã quên những ngày chúng ta ở bên nhau sao?”
Thiên Tình bị cái nhìn kia làm cho bối rối, trong mắt hắn đầy bi thương và thương tâm, làm cho người ta đau lòng, nàng theo bản năng quay mặt đi, nhưng không đành lòng lại nhìn hắn “Hoàng thượng, thả ta đi đi!”
Sở Nghi Hiên mím môi, đau lòng nhìn Thiên Tình 1 cái thật sâu, xoay người rời đi, bóng áo trắng như tuyết biến mất trước mắt nàng
Hắn đi rồi, không nói lời nào, cứ như vậy đi rồi. Chỉ là, đi chưa được hai bước, thân thể hắn rốt cuộc chống đỡ không chịu, đột nhiên phun ra 1 ngụm máu tươi, lẩm bẩm nói “Thảo nhi, chẳng lẽ giữa ta và nàng thật sự là hữu duyên vô phận? Nàng thật sự 1 chút cũng không quyến luyến ta?”
Tiếp tục lại phun ra 1 ngụm máu tươi
Thiên Tình kích động mở ta mắt, lập tức xuống giường, chạy tới “Công tử, hộc máu! Trời ạ!”
Nhìn thấy hắn hộc máu, so với việc nhìn thấy hoàng hậu tự vẫn càng làm cho nàng đau lòng hơn, 1 chút tình cảm cũng không có? Như thế nào có thể? Hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, chỉ là nếu không có Âu Dương Thanh Minh, nàng có lẽ…… trên đời này không có thứ “có lẽ”
“Thảo Nhi!” Sở Nghi hiên lau máu bên khóe miệng, cười nhìn nàng “Nàng thật sự có chút đau lòng sao”
” Công tử!” Nàng vẫn gọi hắn là công tử như trước “Ngài không sao chứ?”
Trong mắt nàng rưng rưng, dìu hắn đứng lên, ngồi xuống 1 bên giường. Kỳ thật vừa rồi trong khoảnh khắc hắn xoay người, trong lòng nàng đấy áy náy, ánh mắt thống khổ, sâu nặng của hắn gắt gao trói buộc nàng, trong ngực tức tối khó thở
Sở Nghi Hiên có được 1 chút quan tâm của nàng liền cảm thấy ấm áp vô cùng “Thảo nhi, ta không sao”
Đột nhiên, bên hông nàng xuất hiện 1 bàn tay, hắn cường thế ôm nàng vào trong lòng, ám muội nói nhỏ bên tai nàng “Ta chỉ là rất nhớ nàng! Không muốn cho nàng rời đi, 1 chút cũng không muốn!”
Thiên Tình quay đầu, trong mắt hiện lên 1 mảng phức tạp, thản nhiên mỉm cười “Công tử……”
Lời còn chưa dứt, nụ hôn nóng rực từ trên tóc nàng trượt xuống cổ tuyết trắng, nhẹ nhàng cắn, mùi máu tươi truyền đến, Thiên Tình đẩy mạnh hắn ra, Sở Nghi Hiên hít sâu 1 hơi, bộ dáng như rất đau đớn
Thiên Tình lau đi độ ấm hắn lưu lại, có chút ảo não nói “Công tử, nếu ngài không tôn trọng ta, Thiên Tình chỉ còn 1 con đường chết!”
Sở Nghi Hiên cụp mắt bi thương, gật đầu “Được! Ta sẽ không xâm phạm nàng nữa, không có sự cho phép của nàng, ta sẽ không! Nhưng xin nàng đừng rời đi, được không?”
Trong lòng Thiên Tình run lên, chung quy không biết nên trả lời hắn như thế nào “Công tử, ngài giữ lại ta thì có gì hữu dụng?”
Sở Nghi Hiên tựa vào một bên, hữu khí vô lực hít thở, giống như cực kỳ mệt mỏi, bộ dáng thoạt nhìn rất thống khổ
” Công tử, ngài làm sao vậy? sắc mặt ngài thực trắng a!” Thiên Tình nhìn Sở Nghi Hiên, trong lòng đầy ưu tư, mi tâm cũng nhíu mặt, hắn vừa rồi hộc máu, đang khỏe mạnh như thế sao lại hộc máu? Nàng hộc máu là bởi vì trúng độc, nhưng hắn sao lại thế này?
” Người đâu! Người đâu!”
Tiểu thị nữ lập tức quỳ gối trước cửa thư phòng, nghe mệnh lệnh
Thiên Tình đối nàng nói:” Đi thỉnh ngự y đến, mau!”
Sở Nghi Hiên nhìn bộ dáng gấp gáp của nàng, thản nhiên cười “Ta thật sự không sao, chỉ là vết thương cũ tái phát thôi” Sở Nghi Hiên nói xong, liền giở ngực áo của mình ra, lộ ra lồng ngực chi chit vết thương. Thiên Tình nhìn vào ngực hắn, huyết áp như tụt xuống, trong hơi thở mơ hồ truyền đến hỗn hợp mùi máu tươi và dược phấn [bột thuốc], nàng nén giận liếc mắt nhìn hắn 1 cái “Sao lại thế này? Ngài như thế nào lại bị thương?”
Sở Nghi Hiên giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, không dám động thân hôn nàng, chỉ gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!”
Thiên Tình thấy hắn không thèm để, nhịn không được nhíu mi, hừ nhẹ 1 tiếng, đem tay đến chỗ vết thương của hắn, đầu ngón tay dùng sức ấn xuống!
” A! Đau quá a!” Sở Nghi Hiên nhíu mi kêu lên, tuấn mi nhíu chặt, cao hứng và nhiệt tình trong nháy mắt đã bị cơn đau đớn kịch liệt làm tiêu tan, nghĩ muốn xích lại gần nàng nhưng không được, chỉ có thể để nàng nhéo mình 1 phen!
Mày liễu của Thiên Tình nhíu lại “Còn nói là vết thương nhỏ, vết thương nhỏ mà có thể đau như vậy sao? Người rốt cuộc sao lại thế này? Vết thương lần trước ngươi đánh nhau với Âu Dương Thanh Minh vẫn còn chưa khỏi sao?”
Thiên Tình vừa tức lại vừa não nề liếc mắt nhìn hắn 1 cái, nhiều cảm xúc đan xen trong lòng, thuận tay rút ra chiếc khăn lụa trong ngực áo, lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn “Rốt cuộc sao lại thế này?”
” Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bị người ám toán! Chỉ thế mà thôi!” Sở Nghi Hiên nhếch môi nhẹ nhàng cười bâng quơ nói “Nàng giống như thực sự quan tâm ta? Ta cảm thấy rất vui vẻ!”
Hắn đem bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở bên môi, khẽ hôn 1 chút, lại bị Thiên Tình rút về “ Ai quan tâm ngươi, ngươi đừng tự đa tình! Ta đi nhìn xem ngự y đến chưa!”
Sở Nghi Hiên thấy nàng định rời đi, lập tức đứng dậy kéo nàng lại, vô lực nói “Nàng đừng đi, ở lại đây giúp ta, ta bị thương, vết thương của ta rất đau!”
Thiên Tình không khỏi nở nụ cười, hắn như vậy lại giống như trở về lúc mới quen biết, nhưng hắn cũng làm cho nàng tiến vào cảnh tiến thoái lữ nan, hàng mi run rẩy “Bị thương thì mau nằm lên giường, nhanh lên, ngoan nào!”
Sở Nghi Hiên cười cười, nằm xuống, bên môi lộ 1 nụ cười, lôi kéo bàn tay Thiên Tình không buông, hắn sẽ không buông tay, cả đời này cũng sẽ không buông tay.
Khí Thiếp Vương Gia Khí Thiếp Vương Gia - Phong Bàn Nhược Khí Thiếp Vương Gia