We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 280 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1061 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 00:29:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150: Huyết Tiên
loại dự cảm xấu trong nháy mắt ập tới, Sở Nghi Hiên hoảng sợ quay đầu lại, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng động rất nhỏ do lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, hàn quang chợi lóe, máu tươi tuôn ra, thanh kiếm lạnh như băng trong tay Triệu Lan Nhi trong tích tắc cắt qua cổ nàng, máu tươi mãnh liệt phun ra, giống như nước suối phun, thật cao, thật xa
Động tác vô cùng quyết tuyệt, biểu cảm lạnh như băng
“A!” Thiên Tình rốt cuộc cũng tìm lại giọng nói của chính mình, sau khi Triệu Lan Nhi cầm kiếm tự vẫn, máu đỏ ồ ạt phun ra, nhiễm ở mặt sàn dưới chân Triệu Lan Nhi
“Lan nhi!” Sở Nghi Hiên hoảng sợ, giận dữ gầm lên, có chút khó có thể đối mặt
Máu tươi tí tách chảy ra, Triệu Lan nhi cười khẽ, như thể được giản thoát, nàng nghe thấy 2 tiếng hét to, là Sở Nghi Hiên sao? Hắn cũng hét sao?
Sở Nghi Hiên, biểu tình của chàng thật kỳ quái, chàng đang hối hận sao? Đang đau lòng sao? Chàng hẳn sớm đã nghĩ đến kết quá, nhưng là, chàng cho tới bây giờ vẫn chưa hề hiểu ta
” Lan……. Nhi……” Trong nháy mắt, máu trong người Sở Nghi Hiên đều bị đóng băng, hối hận không nói nên lời, đau lòng mãnh liệt ập đến, còn có sợ hãi, sợ hãi không thể diễn tả bằng lời xâm nhập vào thần kinh yếu ớt của hắn. Hắn thất kinh kêu to, không màng mọi thứ, lao tới chỗ nàng, ôm lấy thân mình đã ngã xuống của Triệu Lan Nhi, máu tươi trào ra, trong lòng hắn trăm ngàn phức tạp
Trong lòng Thiên Tình rất đau, chỉ hận người nhận 1 kiếm này không phãi là mình! Vì sao nàng đều mang lại phiền toái cho người khác? Bởi vì mình mà hại chết Triệu Lan Nhi! Kêu nàng lấy gì đền nổi?
“Lan nhi, vì sao lại ngốc như vậy…” Sở Nghi Hiên kêu lên “Người đâu! Người đau! Mau mời ngự y tới!”
“Hiên.. ca ca… chàng hối hận… sao?” Khóe môi Triệu Lan Nhi nhếch lên thành 1 nụ cười, máu đỏ đã sắp nhiễm ướt nửa thân mình của nàng, trên mặt nàng lại không nhìn ra 1 tia thống khổ, nàng cười khẽ “Hiên ca ca, ta muốn cả đời này, chàng phải nhớ đến ta…”
Nói xong, nàng thê lương nhìn Sở Nghi Hiên 1 cái, thong thả nhắm mắt lại, máu đỏ tuyệt vọng, nụ cười xinh đẹp, thị nữ và thái giám đều bối rối lấy khăn thê lương che mặt mình lại
Gương mặt trắng nõn của Thiên Tình vặn vẹo, cũng nôn ra 1 ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh, ông trời! vì sao lại cho lòng nàng nhiều thống khổ như vậy? thế gian này rốt cuộc là thế nào? Vì sao trước mắt đều là 1 màu đỏ
Trong mắt Sở Nghi Hiên hiện lên 1 tia đau đớn, chỉ sợ cái chết này của Triệu Lan Nhi không chỉ tạo thành 1 bóng ma trong lòng hắn mà còn tạo thành 1 bóng ma cho Thiên Tình, cơn thống khổ khắc thật sâu vào lòng hắn
Thiên Tình ngã xuống đất hôn mê, Triệu Lan Nhi đã ngừng thở, các thị nữ chạy vào, định hét lên nhưng lại không dám, trong đầu Sở Nghi Hiên vang lên tiếng ông ông, chỉ càm thấy có vô số cây châm đâm vào trái tim hắn, ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn ko thôi, trong mắt tháng phất băng giá “Thảo nhi!”
Vô luận thế nào, hắn vẫn chạy tới ôm lấy Thiên Tình tránh khỏi vũng máu tươi của Triệu Lan Nhi “Giữ lại thi thể của nàng, thông báo cho Triệu thừa tướng, trẫm đi trước!”
Sở Nghi Hiên ôm Thiên Tình đến ngự thư phòng, hắn bình thường đều nghỉ ngơi ở ngự thư phòng, đặc biệt từ khi đăng cơ đến nay, hắn liền cảm thấy thích thư phòng im lặng đó. Đặt nàng lên giường, trong lòng 1 mảnh bi thương, có thế nào cũng không ngờ rằng Triệu Lan Nhi lại quyết tuyệt như vậy, hắn không thương nàng nhưng lại cưới nàng, bởi vì cha nàng là đương kim thừa tướng, bây giờ nàng đã chết, không biết đã gây nên họa gì, không biết Triệu thừa tường sẽ tức giận đến thế nào
Nhưng hắn có biện pháp gì?
Giúp Thiên Tình thay ra y phục dính máu, Sở Nghi Hiên tắm rửa sạch sẽ rồi cũng thay đổi y phục sạch sẽ, nằm ở trên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán Thiên Tình
Trong lúc hôn mê, Thiên Tình chìm vào 1 cơn ác mộng
Xung quanh đều là sương mù, không tìm thấy phương hướng, đột nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ con, càng ngày càng gần, càng ngày càng to, nàng đến xem, trên mặt đất là 1 đứa trẻ nho nhỏ trắng nộn đang huơ huơ bàn tay nhỏ bé, bỉu môi, khi nhìn nàng, nó ngừng khóc, a a cười, lộ ra hàm răng phấn nộn, bộ dáng đáng yêu làm cho nàng không khỏi rơi lệ “Bảo bảo”
Đột nhiên, hình ảnh biến chuyển, 1 tiểu bảo bảo quỳ rạp trên mặt đất, lưu luyến nhìn nàng 1 cái rồi chậm rãi rời đi, càng lúc càng xa về phía trước không biết phương hướng
Sau đó là gương mặt của Tiếu Vân Thiên, trên mặt hắn tràn đầy thống khổ, nhìn thẳng vào Thiên Tình “Thiên tình, hoàng huynh rất nhớ muội!”
” Hoàng huynh, mang ta đi đi!” Thiên Tình vừa mới tiến lên đã nhìn thấy Tiếu Vân Thiên ho ra 1 búng máu đỏ tươi, máu tươi nhiễm đỏ đôi môi tái nhợt của hắn, Tiếu Vân Thiên xoay người bay đi, Thiên Tình tiến lên đuổi theo nhưng phát hiện bọn họ cách nhau 1 song sắt, nàng chỉ có thể vươn tay ra ngoài, trơ mắt nhìn hắn rời đi, lệ rơi đầy mặt, đau triệt tâm phi, kêu lên: “Hoàng huynh, hoàng huynh a!”
Ngay sau đó là Triệu Lan Nhi, nàng ta đi cầm kiếm đi tới phía nàng, chất vấn nàng “Vì sao lại câu dẫn Hiên ca ca, hắn là của ta, ngươi vì sao lại câu dẫn hắn?”
Kiếm lao đến, đâm vào Thiên Tình, máu phun ra, thật đau. Trong đại điện, nơi nơi là máu tươi, tựa như trong 1 dòng huyết hà [suối máu], nơi nơi đều là máu tươi đầm đề
” Buông ta ra, buông ta ra.” Khóc hét lên chói tai, cánh tay bị bắt lấy, nước mắt không thể khống chế mà trào xuống, vặn vẹo thân thể, nhưng cánh tay lại giống như thép, vô luận nàng có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm
“Tỉnh tỉnh a, Thảo nhi, tỉnh tỉnh a, ta ở đây, không có việc gì, không có việc gì, nàng gặp ác mộng!” Sở Nghi Hiên ấn hai tay nàng lại, ngăn cho nàng làm tổn thương chính mình
Thiên Tình lúc lâm vào ác mộng, thống khổ mà tuyệt vọng kêu lên, tiếng kêu bén nhọn đau tai, thân thể vặn vẹo giãy dụa mãnh liệt, chỉ là có thể nào cũng không thoát khỏi không giam cầm.
” Thảo nhi! Thảo nhi!” Ba một tiếng, Sở Nghi Hiên vỗ nhẹ lên mặt nàng, một luồng ánh sáng hiện lên trước mắt, Thiên Tình bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người ướt đẫm, trong lòng mơ hồ đau đớn, bên cạnh có 1 giọng nói mềm nhẹ vang lên “Thảo nhi, nàng tỉnh?”
Vẻ mặt Thiên Tình có chút chết lặng, nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn Sở Nghi Hiên, cảm thấy cổ họng khô ran, hắn đưa chén trà tới bên môi nàng “Không có việc gì đâu, gặp ác mộng sao?”
” Hoàng Thượng?” Thiên Tình ngẩn ra, vội vàng hỏi thăm Triệu Lan Nhi,” Hoàng hậu nương nương nàng?”
” Nàng chết rồi” Sở Nghi Hiên bình tĩnh nói
Khí Thiếp Vương Gia Khí Thiếp Vương Gia - Phong Bàn Nhược Khí Thiếp Vương Gia