"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 270 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 576 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 256: Chân Tướng Rõ Ràng – Phần 2
dit: Du Phong Lãnh Huyết
Âu Dương Thanh Minh thân thế điểm huyệt Nam Cung Tuấn, sau đó quay sang trợ giúp Lạc Đình Nam đối phó với Bạch Mai Nhi, hai 3 chiêu liền đã đem Bạch Mai Nhi bắt lại
Những người dưới triều đều bị điểm huyệt, quỳ gối ở đó
Lão vương gia đến lúc này mới biết được mình bị lừa “Thanh Minh, rốt cục sao lại thế này?”
Âu Dương Thanh Minh cười cười “vương gia, Thanh Minh đâu có lòng dạ nào đăng cơ, lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, Thanh Minh đã có nói với ngài, không ngờ ngày ấy Thanh Minh vừa rời khỏi vương đã bị hạ độc dược, hôm sau bị người mang đến đại lao ở hậu cung, Bạch Mai Nhi tự mình đạo diễn vở kịch này, ngài cứ đi hỏi ả đi!”
Lão vương gia quay đầu lại nhìn Bạch Mai Nhi, nàng ta không hề có ý hồi hận mà ngược lại còn cười nói “Âu Dương Thanh Minh, ngươi cứ giết ta đi!”
“Giết ngươi?” Âu Dương Thanh Minh chau mi “Bổn vương sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ bẻ gãy hết tay chân của ngươi!”
Nói xong, nhuyễn kiếm của Âu Dương Thanh Miinh rút ra, mũi kiếm trực chỉ vào cổ tay của Bạch Mai Nhi, nàng ta thống khồ nằm trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi
Âu Dương Thanh Minh cũng dùng phương thức tương tự đối đãi Nam Cung Tuấn, bẻ gãy tay chân của hắn, lúc này mới nhìn kỹ tên nam nhân đã giả mạo mình. Trử bỏ thân hình cao lớn, hắn thật sự vô cùng xấu xí, Bạch Mai Nhi cũng chỉ lợi dụng thân thể này của hắn, nữ tử này vốn không cam lòng, hắn đột nhiên cảm thấy ả kỳ thật cũng không đáng giận, không phải ả chỉ cần nam nhân thôi sao? Cho nên mới cùng Nam Cung Tuấn làm ra chuyện này
“Âu Dương Thanh Minh, ngươi giết ta đi!” Bạch Mai Nhi quát
“Mai Nhi, chúng ta thua rồi!” Nam Cung Tuấn thống khồ nói “Ta thật hối hận đạ tiến cung với ngươi, giờ thì tốt rồi, ta đã thành tàn phế!”
“Lão vương gia, chuyện hôm nay đã lộ ra chân tướng, Bạch Mai Nhi đã thất thủ, các ngươi cứ xử lý đi, khi bàn xong người kế vị, Thanh Minh đã giao lại truyền quốc ngọc tỷ cho tân đế!” Âu Dương Thanh Minh mìm cười “Chỉ hi vọng không có người quấy rầy cuộc sống của bổn vương là được!”
“hoàng thượng!” Các đại thần lập tức quỳ xuống “thần ủng hộ vương gia đăng cơ!”
Lạc Đình Nam trợn trắng mắt nhìn Âu Dương Thanh Minh, hắn lại nhíu mi cười bât lực “Không thể, bổn vương thật sự vô tâm với ngôi hoàng đế, các ngươi tìm tân đế khác đi, nếu thật sự không được thì để cho Duệ nhi làm hoàng đế, hắn là con trai của tiên hoàng, lão vương gia, thứ cho Thanh Minh không thể đáp ứng. Đình Nam, chúng ta đi!”
Nói xong, Âu Dương Thanh Minh liền thả người nhảy ra khỏi đại điện, để lại phía sau các đại thần đều không kịp phản ứng, nhìn thân ảnh vừa rời khỏi mà ngây ngẩn cả người!”
Bạch Mai Nhi cũng rất kinh ngạc, ở cổ tay và chân máu chảy ra ồ ạt, đột nhiên cười ha hả
Âu Dương Thanh Minh và Lạc Đình Nam đi ra khỏi hoàng cung, Lạc Đình Nam nói “Biểu ca thật sự bỏ được ngôi vị hoàng đế này sao?”
Âu Dương Thanh Minh gật đầu. “đó vốn không phải là của ta, vì sao lại không bỏ được?”
“Cũng tốt, chúng ta đi ẩn cư đi, từ nay về sau màng thế sự, cái này hẳn sẽ không còn ai đuổi giết chúng ta chứ?” Lạc Đình Nam hỏi
Nhẹ nhàng thở ra, Âu Dương Thanh Minh gật đầu. “để cho Tề Phi đi xử lý chuyện kế tiếp, sau đó truy tra tung tích của Nghiêm Dịch, sẽ không lâu đâu, nếu Nghiêm Dịch còn sống, hắn cũng đã biết tin!”
“Ân, bây giờ chúng ta đi tìm Tề Phi rồi trở về!” Lạc Đình Nam cười nói, trên mặt đã không còn vẻ lo lắng
Âu Dương Thanh Minh cười “Đình Nam, ngươi cảm thấy hoàng hậu thế nào?”
“Hoàng hậu?” Lạc Đình Na khó hiểu “Nàng làm sao vậy?”
“Ngươi cảm thấy nàng có mục đích gì không?”
“Không thể nào?” Lạc Đỉnh Nam kinh ngạc
Âu Dương Thanh Minh lắc đầu. “Ta chính chỉ cảm thầy kỳ quái, nàng ta đến bây giờ vẫn rất khó hiểu!”
“Vậy thì không cần, chỉ hiểu Thiên Tình là được rồi!” Lạc Đình Nam cười nói
“Đi thôi!”
Ở trong cốc chờ đợi Âu Dương Thanh Minh trở về, Thiên Tình vẫn đứng ở cửa cốc nhìn ra ngoài, Tả Tâm Lam cũng đi lại, nhìn Thiên Tình nói “Đừng chở nữa, hôm nay chỉ sợ lúc hắn trở về đã khuya, hắn vào cung có lẽ không lâu sau là có thể đăng cơ!”
Trên mặt Tả Tâm Lam thoáng qua 1 tia lạc mịch, ánh mắt tựa hồ cũng rất ảm đạm
Thiên Tình ngẩn ra, có chút bối rồi “Hoàng tẩu, tẩu nói hôm nay vương gia đi vào cung!”
“Ân, nếu ta đoán không sai, vương gia đối với ta rất phòng bị, cho nên ta tính rời đi!” Trên lưng Tả Tâm Lam là 1 gánh nặng
“Tẩu muốn đi đâu?” Thiên Tình tiến lên giữ chặt lấy tay nàng “Không cần, hoàng tẩu, tẩu không cần rời đi, 1 nữ tử như tẩu có thể đi đâu?”
“Nha đầu ngốc, ta không phải là nữ từ bình thường, ta biết võ công, hơn nữa còn là võ công cao cường, cho nên không cần lo lắng cho ta, hãy nói cho vương gia biết, ta là vô tâm với giang sơn, cho nên không cần lo lắng!”
“hoàng tẩu!” Thiên Tình đáng thương nói “ Không cần rời đi!”
Trên mặt Tả Tâm Lam xuất hiện nụ cười “Thiên Tình, muội nhất định sẽ hạnh phúc, muội đã trải qua rất nhiều gian nan nhưng vẫn giữ nguyên tâm tính thiện lương như vậy, đây là bản lĩnh của muội “Không cần lo lắng cho ta, cứ để ta rời đi đi!”
Nói xong, nàng rất nhanh đã xoay người rời đi, khoảnh khắc xoay người, 1 giọt lệ theo gió thổi đi
“hoàng tẩu!” Thiên Tình nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, trong mắt hiện lên ánh lệ
Tả Tâm Lam không quay đầu lại, đã không còn gì đáng để lưu luyến, nàng nên rời đi rồi
Nước mắt Thiên Tình từng giọt rơi xuống, đột nhiên cảm thấy có 1 tia lạc mịch, hoàng tẩu muốn đi, nàng không thể giữ lại được, nếu hoàng huyng còn sống thì tốt biết bao?
Nàng cứ đứng đó chờ đợi Âu Dương Thanh Minh và Lạc Đình Nam
Thiên Tình? Phía sau truyền đến thanh âm của Âu Dương Thanh Minh, quay đầu lại, trong nháy mắt liền phát hiện thân mình đã bị hắn ôm lấy. Ngay sau đó đã rơi vào trong lòng ngực bá đạo của hắn, sau đó nàng bị hắn ôm vào trong phòng
Còn chưa khôi phục lại tinh thần đã bị hắn thô lỗ hôn xuống, vội vàng tìm đến môi nàng. Gắt gao ôm lấy thân mình nhu nhược của nàng, bá đạo gắt gao dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương của nàng, răng năng ma sát với đôi môi cánh hoa của nàng, triển chuyển mà ôn nhu, bá đạo
Thật lâu sau hắn mới buông ra nàng, nói: “Thiên tình chúng ta an toàn rồi, về sau chúng ta có thể an tâm ở nơi này, ta đã sai Tề Phi đi đón Liên nhi, để nàng ta về sau sẽ hầu hạ nàng”
Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia - Phong Bàn Nhược