Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 270 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 576 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Song Song Bị Thương
dit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ điệp
Hai vị sư phụ của Sở Nghi Hiên cười “Hảo! Tha cho nha đầu kia 1 lần! Bất quá, ngươi nên cẩn thận, bọn ta sẽ còn bắt ngươi vế”
Nói xong, bọn họ liền triển khai khinh công bay vọt đi, rất nhanh đã biến mất trong màn mưa đêm
“Nghiêm Dịch, mau trở về, nhất định phải cứu vị cô nương này!”
Âu Dương Thanh Minh ngồi trên lưng ngựa, Thiên Tình được Nghiêm Dịch ôm lấy, tiểu Đường đã bị dọa đến ngây ngốc, nàng quên cả khóc, đứng yên sững sờ trong màn mưa, không nhúc nhích
“Mang cả nàng về!” Âu Dương Thanh Minh phân phó
Thị vệ cũng ôm tiểu Đường lên ngựa.
Trước ngực Thiên Tình đau đớn kịch liệt, thân thể giống như bị trọng thương, khí huyết quay cuồng, máu tươi không ngừng theo khóe miệng trào ra, nhiễm đỏ lưng ngựa, Nghiêm Dịch nhìn thấy cảnh này hoảng sợ “ Mau trở về, Vương gia, cô nương ấy hộc máu!”
Thiên Tình vô lực nhìn thấy phía xa trước mắt là 1 mảnh đen tối, cảm thấy thân thể đã không còn chống đỡ nổi, nhưng nàng vẫn kiên trì
” Nhanh lên!” Âu Dương Thanh Minh gầm nhẹ
Mưa càng lúc càng lớn. Máu trên người dưới cơn mưa cũng được thanh tẩy sạch sẽ, đến vương phủ, Nghiêm Dịch rất nhanh đỡ lấy thân thể của Thiên Tình, xoay người xuống ngựa, Âu Dương Thanh Minh cũng rất nhanh được người đỡ xuống “Băng bó cho nàng trước, mau gọi đại phu!”
Thiên Tình bỗng nhiên mất đi tri giác, hai tròng mắt nhắm chặt hơi giật giật, xụi lơ xuống
” A! Tiểu thư, tiểu thư!” tiểu Đường xuống ngựa, lúc này mới hoàn thần, nhìn thấy Thiên Tình giống như 1 con búp bê bị mất đi sinh mệnh, bất lực được Nghiêm Dịch ôm trong ngực, mưa làm ướt mái tóc và xiêm y của nàng, hai mắt nhắm chặt trên gương mặt tái nhợt, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi!
” Tiểu thư, a! thật nhiều máu!”
” Lập tức chuẩn bị nước ấm!” Âu Dương Thanh Minh rống to, nhìn thấy 1 đám người đang đứng đó kinh ngạc “Mau gọi người chuẩn bị nước ấm, tẩy rửa cho nàng, cứu nàng, mau!”
Nghiêm Dịch nhanh chóng ôm nàng vào phòng ngủ “Vương gia, ngài cũng mau đi tẩy rửa, băng bó cho ngài trước!”
” Không! Băng bó cho nàng trước, nàng là vì cứu ta! Ta không có việc gì!” Âu Dương Thanh Minh suy yếu tựa vào trên ghế, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Hắn không ngờ cô nương xa lạ nàng sẽ cứu mình, kiếm đâm rất sâu, Thiên Tình chính là bị 1 kiếm đoạt đi sinh mệnh. Nghĩ đến Thiên Tình, thần sắc Âu Dương Thanh Minh tối sầm lai, hắn cũng nợ Thiên Tình, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đối xử tử tế với nàng. Nếu có kiếp sau, hi vọng hắn có thể bù đắp cho nàng!
Mà cô nương trên giường này, nàng thực ngốc, lần đầu tiên hắn gặp 1 cô nương ngốc như thế. Bộ dáng của Thiên Tình lúc này đi thật sâu vào trong lòng Âu Dương Thanh Minh, làm hắn không kịp phân tích, không kịp lí giải cảm giác của chính mình, chỉ có đau lòng và hối hận khôn cùng. Đại phu rất nhanh đã được mời đến, nước ấm cũng được đưa lên
“Nghiêm Dịch, ngươi lui xuống đi, kêu nha hoàn của vị cô nương này đến giúp nàng tẩy rửa, sau đó kêu đai phu bôi thuốc!” Âu Dương Thanh Minh không quên nàng là nữ tử. Nam tử bất thân, Nghiêm Dịch tự nhiên hiểu được
“Vương gia, ngài cũng mau đi băng bó đi, vết thương trên người ngài rất nặng!” Nghiêm Dịch lo lắng muốn tiến lên dìu hắn, Âu Dương Thanh Minh lắc đầu, đi đến bên giường.
Tiểu Đường quỳ rạp bên giường khóc lóc, Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, giọng lạnh lùng nói “Hảo hảo giúp nàng!”
Tiểu Đường lập tức lau nước mắt “Ân! Ngài nhất định phải cứu tiểu thư a, nàng rất đáng thương, cầu vương gia cứu lấy tiểu tha của ta!” tiểu Đường quỳ xuống, nước mắt chảy tràn khuôn mặt bi ai
“Yên tâm đi, nàng sẽ không chết!” Âu Dương Thanh Minh kiên định nói “Mau đứng lên giúp nàng lau khô thân thể!”
Tiểu Đường nghe hắn nói, đứng lên “Vâng!”
Vị cô nương này làm cho Âu Dương Thanh Minh thật rung động, 30 năm sống trên đời, chưa có người nào đối với hắn như vậy, nàng thế nhưng bất chấp tính mạng của mình, dùng huyết nhục của mình cứu mạng hắn, nàng bị thương nặng như thế. Thứ hắn thiếu nàng chỉ sợ khó có thể trả hết
“Cứu sống nàng, dùng loại dược tốt nhất!” Âu Dương Thanh Minh ra lệnh, rồi xoay người rời đi
Một canh giờ sau, Âu Dương Thanh Minh lại trở về, thay đổi một thân bạch sam sạch sẽ, sắc mặt hơi tái, ở dưới ánh đèn càng thêm trắng bệch
Thiên Tình cũng đã được băng bó, đang nằm ngủ trên giường, tiểu Đường thấy hắn tiến vào, hưng phấn nói “Gia, tiểu thư nhà ta không sao rồi, đại phu nói không có việc gì, thiếu chút nữa là đã chết!”
Gật gật đầu, Âu Dương Thanh Minh ngồi ở bên giường.” Ngươi đi ngủ đi, bảo người khác đến hầu hạ!”
” Ta không đi!” tiểu Đường không dám rời đi.
” Đi thôi! Nghiêm Dịch, mang nàng đi xuống!”
Nghiêm Dịch mang tiểu Đường đi, Âu Dương Thanh Minh ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn Thiên Tình
Sau 1 lúc lâu, gương mặt vốn tái nhợt rốt cuộc đã có chút huyết sắc, Thiên Tình tỉnh lại, trời vẫn rất tối, bốn phía vẫn là tiếng gió thật lớn, Thiên Tình trừng mắt nhìn, khi tỉnh lại cảm thấy thân thể nóng rực như lửa đốt
Thần sắc Thiên Tình biến đổi, mạnh mẽ ngồi dậy, bị Âu Dương Thanh Minh ấn “Cô nương, ngươi tỉnh?”
” Đau! Đau! Đau!” Miệng vết thương bị động đến, Thiên Tình kêu lên đau đớn, lệ chảy xuống từ hai mắt đong đầy nước “Hảo đau!”
” Thực xin lỗi!” Âu Dương Thanh Minh lập tức bỏ tay ra
Nâng mắt lên, đối diện là gương mặt nàng khắc cốt ghi tâm, hắn không có việc gì, trong lòng nàng có cảm giác như được thở phào. Nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, cái mũi cay cay, nước mắt u oán theo hốc mắt hạ xuống. Bởi vì mất máu nhiều làm cho hắn thoạt nhìn thực tiều tụy, hắn bị trọng thương không đi dưỡng thương, vì sao lại ở bên cạnh nàng?
” Cô nương, thực xin lỗi, ngươi không có việc gì thì tốt rồi!” Âu Dương Thanh Minh cũng nhẹ nhàng thở ra “Thực xin lỗi, làm liên lụy đến cô nương! Nếu không cô nương có thể trốn được rồi, cũng không vì bổn vương mà chắn kiếm!”
Nghe thấy hắn nói lên tâm tình, nước mắt Thiên Tình lại rơi xuống, Âu Dương Thanh Minh lại nghĩ rằng nàng là bởi vì đau mà khóc.
“Ngươi không có việc gì thì tốt rồi!” Nghẹn ngào, dưới nước mắt mông lung, hàng vạn cảm xúc phức tạp quay cuồng trong lòng, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn nàng chính là Thiên Tình, tuyệt đối sẽ không! Nàng phải dùng thân phận Mạc Y Tình để tiếp tục sống
Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia - Phong Bàn Nhược