What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 269
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 492 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuốn 4 – Chương 162
hương 162: Giương đông kích tây
Bạch Ly Nhược đứng dậy, đem trà cầm trong tay đổ vào trong bồn hoa bên cạnh, bùn đất tiếp nhận nước, trở nên ướt át, nàng thản nhiên nói, “Mưu kế của nàng ta, chẳng qua là muốn trừ đi ta, khống chế Huyền Đại, nhưng nàng lại không biết, có một số việc, đã thoát khỏi khống chế của nàng ta.”
Bạch Thanh Loan gật đầu, cười như không cười nói “Ly Nhược, ngươi ở hoàng cung hơn một năm, thay đổi không ít!”
“Không phải thay đổi, chỉ là khơi dậy bản năng của con người!” Bạch Ly Nhược để chung trà xuống, nhẹ nhàng vỗ tay, bởi vì nàng lại một lần nữa nhìn thấy Phong Mạc Thần đi vào Đại Hoa cung, nàng cảm thấy, có chút bẩn.
An Khả Nhi là nữ nhi của một thương nhân ở Giang Nam, vì có mấy phần thùy mị, liền được chọn vào cung, nàng ở đây, lần đầu gặp được Phong Mạc Thần, nàng không biết, thế gian sao có thể có một nam tử mê người như thế, cũng không hiểu, hoàng hậu sao lại có phúc phận tốt như vậy, có một nam tử trọng tình trọng nghĩa đối với nàng tình thâm ý trọng như vậy.
Trong hậu cung, cung nữ hay tú nữ nào mà không biết, cho dù là nữ tử xinh đẹp đến đâu, hoàng thượng một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, ánh mắt của hắn, vĩnh viễn chỉ vây quanh hoàng hậu, người ngoài nhìn vào đều biết được ánh mắt kia yêu triền miên say đắm cùng vô tận si mê quấn quýt.
Nhưng gần đây hoàng thượng lại thay đổi, thích tới Đại Hoa cung, có đôi khi Huyền Đại không có ở đây, hắn cũng sẽ một mình tới nơi này uống một chén trà, sau đó nói chuyện phiếm vài câu với An Khả Nhi, nhìn nàng làm xong việc, sau đó sẽ trở lại Thần Hòa điện.
Bởi vì buổi tối có yến tiệc đón tiếp Bạch Thanh Loan cùng Vân Cảnh Mạch, Phong Mạc Thần ngồi một lát liền đi, thời điểm hắn ra khỏi cửa cung Huyền Đại, vừa vặn gặp được Bạch Ly Nhược cùng Bạch Thanh Loan từ Thần Hòa điện đi ra, hai người thấy hắn và An Khả Nhi phía sau hắn, cũng trầm mặc không nói.
Phong Mạc Thần quay đầu nói “Khả Khả, ngươi trở về làm việc đi, không cần tiễn ta.”
“Hoàng thượng, buổi tối người sẽ qua đây nhìn tiểu hoàng tử chứ?” An Khả Nhi nháy mắt, ngây thơ hỏi.
“Tối qua ta đã tới.” Phong Mạc Thần nói xong cũng cất bước đi tới.
An Khả thật có chút thất vọng đứng ngay cửa, Phong Mạc Thần cảm thấy có chút không đúng, trước kia An Khả Nhi sẽ không hỏi như thế, xoay người lại nói “Ngươi có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là sinh nhật của nô tỳ, nô tỳ muốn mời hoàng thượng uống rượu.” Trong mắt An Khả Nhi lần nữa dấy lên hi vọng, ánh mắt tinh ranh, không ngừng chớp động.
Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, gật đầu nói “Được, tối nay ta sẽ tới, ngươi muốn lễ vật gì, tự mình nói cho Kính Sự phòng, ta sẽ phân phó.”
An Khả Nhi hưng phấn nghiêng người đáp lễ “Đa tạ hoàng thượng.”
Nhìn nàng lộ ra nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ, Phong Mạc Thần có chút chán nản, đã bao lâu, Ly Nhược không còn cười với hắn?
Tại yến tiệc, ăn uống linh đình, Phong Mạc Thần cùng Vân Cảnh Mạch cũng coi như là bằng hữu cũ, hai người đối với nhau đều có đại ân, liên tiếp mấy cốc rượu, trên mặt đều có chút say, Bạch Thanh Loan cúi đầu nhìn về phía Bạch Ly Nhược nói “Cung nữ kia, thật to gan, cư nhiên ở trước mặt ngươi câu dẫn Phong Mạc Thần.”
“Sợ rằng, chỉ là kế.” Bạch Ly Nhược rót một ly rượu ình, đụng cốc của Bạch Thanh Loan một cái, uống một hơi cạn sạch.
“Mỹ Nhân Kế?” Bạch Thanh Loan mỉm cười, cũng uống hết một cốc rượu mạnh.
“Không, là kế giương đông kích tây.” Bạch Ly Nhược cầm lên bầu rượu bạc khắc hoa tinh khiết, đổ đầy cốc của Bạch Thanh Loan.
“Ngươi không giữ hắn lại?” Bạch Thanh Loan nhíu mày.
“Không muốn giữ, không nguyện giữ, cũng không thể giữ.” Bạch Ly Nhược lần nữa uống một cốc rượu, trong miệng tràn đầy mùi rượu thơm tinh khiết, đầu lưỡi có chút chua xót, đến tột cùng là mùi vị gì, nàng cũng không rõ lắm.
Ban đêm, Phong Mạc Thần thay đổi y phục đi Đại Hoa cung, hắn không có giấu giếm Bạch Ly Nhược, rất thản nhiên nói cho nàng biết “Tối nay là sinh nhật của một cung nữ, ta đã đáp ứng đến nơi hẹn.”
Bạch Ly Nhược lạnh nhạt “Trễ như vậy vẫn muốn đi, không sợ ta ghen sao?”
Phong Mạc Thần quay đầu lại nâng gò má của Bạch Ly Nhược lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào nàng “Nàng một mực lập kế đến hôm nay, ta nếu không đi, không phải sẽ khiến nàng thất vọng sao?”
Bạch Ly Nhược ngước mắt, mắt đẹp mê ly, nhẹ nhàng đẩy tay của Phong Mạc Thần ra nói “Ta sao lại muốn lập kế khiến trượng phu của mình đi bồi sinh nhật của nữ nhân khác?”
Phong Mạc Thần có chút tức giận, một phát bắt được cổ tay của nàng “Nhược nhi, nói cho ta biết, nàng rốt cuộc phải đi đến bước kia mới bằng lòng thu tay lại sao?”
Bạch Ly Nhược hơi ngẩn ra, có lẽ đã uống khá nhiều rượu, hung hăng thu hồi tay của mình, cả giận nói “Ta phải đi đến bước kia mới bằng lòng thu tay lại? Tại sao ngươi không đi hỏi mẫu hậu phải đi đến bước kia mới bằng lòng thu tay lại? Ta làm gì sao? Ta vẫn luôn bị động, vẫn luôn ở trong kế hoạch của nàng.”
“Ly Nhược!” Phong Mạc Thần tức giận, nhưng lại buông nàng ra thản nhiên nói “Thôi, nàng uống say rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi một chút sẽ quay lại.”
Bạch Ly Nhược ngồi xuống, trong mắt rưng rưng “Phong Mạc Thần, không bao giờ được có Liễu Y Y thứ hai!”
Nàng nhàn nhạt, hạ tối hậu thư, Phong Mạc Thần thở dài, cúi đầu nói “Nói cho cùng, nàng vẫn không tin ta!”
Hồi lâu không có tiếng động ở sau lưng, Phong Mạc Thần xoay mặt nhìn Bạch Ly Nhược, lệ rơi đầy mặt, hắn xoay người đi tới bên cạnh nàng, hôn gương mặt của nàng nói “Ngủ đi, chờ nàng ngủ thiếp đi, ta lại đi.”
“Không cần, ngươi tối nay, không cần trở lại ngủ.” Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, trên mặt nõn nà, bị nước mắt phản chiếu một tia sang kiên nghị.
Phong Mạc Thần cúi đầu, sắc mặt khó coi đứng lên “Ta đi, hi vọng nàng sẽ không hối hận!”
Thời điểm đến cung Huyền Đại, Phong Mạc Thần nhìn thấy ánh nến mông lung, cùng với An Khả Nhi nằm uể oải ở trên bàn ăn, hắn mỉm cười đến gần, đi nhìn Huyền Đại đang ngủ say trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn hôn vài cái sau đó mới đến bên cạnh bàn ăn.
Nếu như An Khả Nhi nhìn thấy hắn cưng chiều hôn Huyền Đại, giúp Huyền Đại đắp chăn, có lẽ cũng sẽ không yêu cầu cái gì xa vời, nhưng nàng không nhìn thấy, lúc vừa tỉnh lại đã thấy ánh mắt dịu dàng của Phong Mạc Thần cùng khóe môi cong lên.
“Hoàng thượng.” An Khả Nhi đứng lên, hành lễ, một thân y phục màu hồng, xinh đẹp như một đóa hoa tươi, khoác sa y sương mù, hơi thở thiếu nữ, ở trên gò má của nàng lộ ra màu hồng nhạt giống như y phục đang mặc.
Phong Mạc Thần ngồi xuống “Ừ, y phục mới, rất đẹp mắt.”
“Tạ hoàng thượng, hoàng thượng, ngài nếm thử một chút, đây là thức ăn ở quê nô tỳ, còn có Hoa Điêu*, rất nổi danh ở địa phương nô tỳ.” An Khả Nhi ngồi xuống, giúp Phong Mạc Thần rót một ly rượu.
*Hoa Điêu: một loại rượu quý
Phong Mạc Thần gật đầu, uống một hơi cạn sạch, An Khả Nhi cũng giúp Phong Mạc Thần gắp thức ăn, líu ríu như một con chim sẻ nhỏ ở đầu mùa xuân, rất nhanh, hắn đã ngà ngà say, toàn thân nóng hừng hực.
An Khả Nhi cười như hoa, đầu ngón tay Phong Mạc Thần bắn ra, nến trong cung lập tức tắt, trong bóng đêm đen nhánh, hai cỗ thân thể trần truồng quấn quít nhau, xích lỏa, trắng trợn kết hợp.
Trong đêm tối, có người thờ ơ lạnh nhạt, có người uống trà với trăng, Chu Thanh chiều theo Khả Khả trên giường bò dậy, điểm huyệt đạo của An Khả Nhi, cung kính nói “Gia, người trúng mị độc? Vì sao không trở về Thần Hòa điện mà ngủ?”
Lời của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, ngay trước mặt Phong Mạc Thần biểu diễn một xuân cung sống, sắc mặt vẫn còn có chút ngượng ngùng.
Phong Mạc Thần uống một ly lại một ly trà lạnh, giọng điệu bất đắc dĩ “Ly Nhược nói ta, tối nay không cần về Thần Hòa điện.”
Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Vân Thiên Thiếu