Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 267 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 219
ung nhi! Dung nhi!"
Cảm nhận được có người ở bên tai nàng luôn miệng gọi..nhưng ngay cả một chút sức lực để nàng có thể trả lời cũng không còn.
Có thể không cần nói nhiều như vậy được không? Nàng thật sự muốn ngủ một giấc thật ngon.
"Dung nhi ~ Dung nhi!!"
Cảm thấy có người đưa một ngón tay đến bên mũi nàng, hơi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng dời đi.
Ngay sau đó chính là một hồi tiếng chém giết.
Nàng thật sự cảm thấy rất phiền phức với thứ âm thanh này, liều mạng mở mắt ra.
Thấy Thiện Xá đang cùng những người có mặt trong nhà chém giết, trong lòng nàng cũng có chút an ủi, cái tên Lục gia đó, thật sự là quá ghê tởm mà, nên giết chết......
Trong lúc nàng hoảng hốt, một bóng dáng đang lặng lẽ rời đi.
Đó không phải là Lục gia sao!
Nàng đang lúc muốn nhắm mắt lại, nhưng ngay lập tức có tinh thần tăng vọt.
Nàng muốn kêu lên.
"Thiện Xá! Người kia! Người kia...... Bắt hắn lại!"
Đôi môi hé mở cũng khó khăn khác thường, âm thanh kia càng thêm hoàn toàn bao phủ ở ngay cổ họng.
Những người đó quấn lấy Thiện Xá, vì để cho Lục gia chạy trốn càng tuyệt hảo che chở.
Nàng nóng nảy không thể hình dung được, thật muốn vọt thẳng tới kéo lấy đầu tên Lục gia kia, đem hắn thật hung ác quật ngã xuống trên mặt đất!
Đáng tiếc, nàng không làm được, nàng ngay cả sức lực để hô một tiếng cũng không có.
Bất đắc dĩ nhìn về phía Thiện Xá, hắn đang cùng mấy người kia vật lộn với nhau, căn bản không nhìn đến nàng một cái.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, trơ mắt nhìn tên Lục gia chạy đi, cũng không có kế sách nào khả thi, nàng thật sự hận không ình được một cái tát!
Rốt cuộc cũng tiêu diệt được tên cuối cùng, lúc Thiện Xá nhìn về phía nàng vẻ mặt hắn vô cùng kinh hỉ.
"Ngươi còn chưa có chết?"
Nàng trợn trắng mắt thiếu chút là ngất đi, hắn đang nguyền rủa nàng sao?
Nhưng nhìn đến khuôn mặt Thiện Xá tràn đầy đau khổ, cũng làm cho lòng nàng thoải mái hơn một chút.
Ít nhất, vẫn còn có người quan tâm tới nàng.
Hắn nhìn người nàng khắp nơi chi chít là vết gai đâm, tay Thiện Xá có chút khẽ run, hắn tựa hồ đang suy tính làm thế nào để rút số gai đó ra.
Hít vào một hơi thật sâu, tận lực khống chế không để mình co giật, nàng nói, "Rút ra, thôi...... Ta, không, sợ."
Âm thanh nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, ngay cả chính nàng cũng nghe không rõ.
Thiện Xá nhíu nhíu mày, "Ngươi chịu được."
Ba cái chữ kia nói thật nhẹ nhàng, lại làm mồ hôi lạnh của nàng liên tiếp túa ra.
Nhưng so với việc đâm chúng vào thì rút ra còn đau hơn rất nhiều lần.
Đau. Đau! Đau đớn xâm nhập vào hệ thống thần kinh, bén nhọn châm lên trái tim của nàng.
Toàn thân một cỗ lạnh lẽo đánh tới, nàng lạnh quá.
Đôi môi nàng bị nàng cắn cho sắp rách, nàng tựa như có thể dự cảm thấy cái chết đang đến dần.
"Thiền......" Nàng há miệng, hiện tại ngay cả nói liên tục ra một từ ngữ cũng gian nan.
"Ta...... tiền...... ở đây......giắt..... dưới.... đáy... giường........." Đó là tiền mà Tu đã ban thưởng cho nàng trong lễ sắc phong đại điển, thưởng cho nàng danh hiệu tướng quân, không ngờ nàng còn chưa kịp tiêu cho thoả thích thì.....
"Liền......cho...... ngươi........" Coi như đó là sự báo đáp cho hắn vì hắn đã tới cứu nàng.
Động tác của Thiện Xá hơi chậm lại, dở khóc dở cười nhìn nàng, "Có ta ở đây, ngươi tuyệt đối sẽ không có chuyện gì."
Nhưng nàng càng thêm tuyệt vọng, bình thường khi hắn nói những lời này, thì người nọ tuyệt đối chết bỏ mẹ rồi.
Đến lúc đó hắn sẽ không ôm thi thể của nàng mà khóc chứ?
Một bên hắn cẩn thận từng li từng tí rút những cái gai ra, lại vừa dùng thứ gì đó xức lên người nàng.
Không phải là phấn hóa thi chứ? Nếu không, thì là chất bảo quản đi?
Nàng cho là lúc này tâm trí của nàng hẳn là trống rỗng, lại không nghĩ rằng hiện tại trong đầu tràn đầy những thứ này nọ, ý tưởng gì cũng có, hình như thân thể của nàng cũng chứa không nổi.
"A...... ô..... ngươi......" Suy nghĩ một chút, "Á.....đau.... chết...... mất......"
Rốt cuộc Thiện Xá cũng đem cái gai cuối cùng trên người nàng rút ra, nàng gần như chìm vào hôn mê co quắp trong lòng Thiện Xá.
Lại nghĩ đến đinh bản đang ghim dưới chân nàng, tim nàng không khỏi đau xót trong nháy mắt đánh tới.
Thiện Xá lúc này mới phát hiện trên chân nàng có hai khối lớn đinh bản đóng vào.
Khí Phi Không Dễ Làm Khí Phi Không Dễ Làm - Tương Tương Ngọc Nhân