Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 267 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88
hời tiết dần se lạnh, xem ra đã vào thu rồi, Hạ Phù Dung nhớ tới lời hứa hẹn với Nhị tỷ sẽ cùng tỷ ấy nhìn chiếc lá rơi đầu tiên ở phủ Hạ Hách Na vào mùa thu này, xem ra chỉ là hy vọng xa vời. Thời gian càng lâu, những chuyện phiền phức đến với nàng cũng càng nhiều, chẳng biết lúc nào thì đầu phải lìa khỏi cổ. Hạ Phù Dung là một người theo chủ nghĩa lười biếng, nàng hi vọng sống một cuộc sống thật yên bình thảnh thơi, một cuộc sống không có áp lực và động lực. Nếu nàng muốn sống cuộc sống như vậy, nàng cần phải bỏ đi thân phận lúc này, mặc kệ là dư phi Hạ Hách Na Phù Dung, hay là Trì Tô Tướng quân, cả hai thân phận này cũng không thể cho nàng cuộc sống như nàng mong muốn. Hạ Phù Dung đã chuẩn bị xong, rời đi, mới là kết cục tốt nhất. Nàng không biết bản thân đang do dự cái gì, dự tính tối nay sẽ rời đi, thế nhưng trong lòng lại có chút luyến tiếc.
"Đại ca, huynh ở đây làm gì?" Hạ Phù Dung rời đi có dự tính không mang theo quần áo, nàng chỉ muốn một mình rời khỏi an toàn mà thôi.
"Hoa tướng quân muốn làm bạn với chúng ta." Tu Hồng Miễn xem thư trong tay, vừa cười vừa nói.
"Hả? Nói như vậy chúng ta cũng không cần đánh giặc nữa sao?"
Tu Hồng Miễn gật đầu một cái.
Xem ra đây là lúc nàng nên rời khỏi.
"Cũng nên điều tra thêm nguyên nhân gây ra cuộc chiến lần này." Tu Hồng Miễn xem thư, rất thích thú nói.
Chắc trong thư Hoa dư đã nói cho Tu Hồng Miễn biết những điểm nghi ngờ trong cuộc chiến lần này, "Đại ca, nếu chiến sự đã qua, tiểu đệ muốn cáo từ."
Tu Hồng Miễn cho là bản thân nghe lầm, hắn nhìn Hạ Phù Dung nhưng không có trả lời.
"Đại ca, trước kia tiểu đệ cho là tâm nguyện của đệ là có thể làm lính, bảo vệ quốc gia. Nhưng bây giờ đệ mới phát hiện bản thân đệ bất hiếu biết bao nhiêu, anh trai mỗi một người đều rời nhà tạo lập sự nghiệp của riêng mình, chỉ để lại cha mẹ già không nơi nương tựa, Trì Tô không cầu giàu có, chỉ cầu mong có thể trở về hiếu kính cha mẹ già."
Tu Hồng Miễn nghe xong khen ngợi gật gật đầu, "Thời buổi này cha mẹ nào có con trai hiếu thuận giống như tam đệ đã rất hiếm."
Xem ra bất luận là ở thời đại nào, chữ hiếu vẫn đi đầu.
"Như vậy đi, sau khi trở về đệ có thể tiếp tục làm tướng quân của đệ, cha mẹ của đệ huynh sẽ tìm người thay đệ rước về phủ của đệ."
Hạ Phù Dung nghe lời khen của Tu Hồng Miễn có chút xấu hổ, "Cảm tạ ý tốt của hoàng thượng, Trì Tô không dám nhận, chỉ là Trì Tô không có mệnh đại Phú, chỉ hy vọng được sống yên bình với cha mẹ là được rồi."
Hạ Phù Dung đang dây dưa với Tu Hồng Miễn thì ngoài cửa truyền đến âm thanh của binh lính, lại có tin tới.
"Thế nào, chẳng lẽ Hoa tướng quân lại đổi ý?" Hạ Phù Dung có chút khẩn trương nhìn Tu Hồng Miễn.
Tu Hồng Miễn xem xong thư lắc đầu một cái. Trong lòng Hạ Phù Dung lập tức thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần hắn không đổi ý là tốt rồi.
"Chỉ là ở nhà có chút chuyện mà thôi." Tu Hồng Miễn nói thật nhẹ nhàng, Hạ Phù Dung nghe được trong lòng hoảng sợ. Chuyện nhà? Trong cung lại xảy ra chuyện gì sao? Nàng không dám hỏi Tu Hồng Miễn nhiều, sợ bị hắn nghi ngờ, nàng sẽ nhanh chóng rời đi, vào lúc này tuyệt đối không thể gây ra sai sót gì.
Hạ Phù Dung bước ra khỏi lều, đang suy nghĩ có nên hành động ngay lúc này hay là chờ đến nửa đêm.
"Tam đệ."
Hạ Phù Dung ngẩng đầu liền nhìn thấy Thiện Xá.
"Nhị ca."
Hắn có chút xúc động gật gật đầu, "Cuối cùng chiến tranh đã chấm dứt."
"Nhưng mà hình như đại ca không có vui mừng như vậy." Hạ Phù Dung muốn thử điều tra từ trong miệng Thiện Xá có một chút tin tức nào hay không.
"Làm sao vậy?"
"Không biết, hình như nghe đại ca nói cái gì chuyện nhà gì gì ấy."
Thiện Xá vừa nghe thì vui vẻ, "Thì ra là chuyện này, chẳng lẽ đệ còn không biết sao? Một phi tử của đại ca mất tích, nghe nói hình như còn mang bệnh điên trong người, đệ nói xem, hoàng cung to như vậy, nàng ta có thể đi nơi nào cơ chứ?" Nói xong còn nhíu mày, vẻ mặt thích thú nhìn Hạ Phù Dung.
Mặt Hạ Phù Dung đen lại nhìn chằm chằm Thiện Xá, cái tên Thiện Xá này, bình thường đều mang dáng vẻ không quan tâm bất cứ chuyện gì, sao lúc này lại có bộ dáng vui sướng khi người gặp họa vậy?
"Chuyện của lão bà hắn có liên quan gì tới đệ? Đệ đã nói rõ với đại ca, đệ sẽ không theo hắn hồi cung."
Thiện Xá nghe xong kéo cánh tay của Hạ Phù Dung lại, "Đệ phải đi?"
Hạ Phù Dung gật đầu. Kỳ lạ, nàng muốn đi tại sao hắn lại có phản ứng mạnh vậy?
Khí Phi Không Dễ Làm Khí Phi Không Dễ Làm - Tương Tương Ngọc Nhân