Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 267 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
ừa muốn xoay người, "Vương Phú Quý chết trận!" Lời nói của Tu Hồng Miễn như mũi dao đâm vào trái tim của nàng.
Thân thể run lên, suýt nữa không có đứng vững.
Cảm giác ánh mắt có chút mơ hồ, Hạ Phù Dung vẫn gượng cười, "Các ngươi đùa giỡn cái gì? Hắn làm sao có thể chết!"
"Là thật." Thiện Xá có chút không đành lòng.
Kẻ lừa đảo! Các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Ta mới không tin lời các ngươi nói! Xoay người liền hướng trướng doanh của mình chạy đi, hắn sẽ ở nơi đó chờ nàng! Nhất định sẽ!
Chạy một chút, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng hô của Thiện Xá, "Có người nhìn thấy thi thể của hắn! Thân trúng 17 mũi tên!"
Chân Hạ Phù Dung mềm nhũn, nặng nề ngã ở trên đất, mũ lăn thật xa, trên đầu A Hu sợ tới mức"Hu ~" một tiếng. Hạ Phù Dung vô tâm không để ý, run run rẩy rẩy đứng lên tiếp tục hướng màn trướng doanh chạy, bọn họ nhìn lầm rồi! Đó không phải là Đại Cá Tử! Tuyệt đối không phải!
Đi đến cửa màn trướng, Hạ Phù Dung đột nhiên lui bước, nàng sợ xốc lên nó.
Do dự mãi, cuối cùng vẫn tiến lên vén lên.
Doanh trướng trống trơn, không.
"Đại Cá Tử!" Kêu vài tiếng, không người trả lời, nhất thời cảm giác có chút trời đất quay cuồng. Chợt nàng xoay người vọt ra, nhắm phương hướng mà bọn họ đánh giặc chạy tới.
Nàng không tin, trừ phi nhìn thấy thi thể của hắn, bằng không nàng tuyệt đối không tin!
Không biết chạy xa bao nhiêu, cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Phù Dung chỉ cảm giác hai chân đã không còn là của chính mình, thậm chí ngay cả bản thân cũng không phải là của mình. Chỉ vì, tâm, đã không ở.
Trời dần dần chuyển tối, nàng rốt cục đến.
Hạ Phù Dung giống như điên vọt vào đống thi thể, không ngừng tìm kiếm bóng dáng kia, luôn luôn cầu nguyện không tìm được, không cần tìm được!
Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, toàn thân Hạ Phù Dung run lên.
Tiến lên, nâng đầu của hắn lên.
Đại Cá Tử!
Nàng không tin, nàng không tin! Nàng không muốn tin tưởng.
"Đại Cá Tử! Đại Cá Tử!!" Hạ Phù Dung tê tâm liệt phế hô tên của hắn, hi vọng có thể đánh thức hắn, hi vọng hắn có thể gọi nàng một tiếng Trứng Ngỗng.
"Đại Cá Tử! Là ta, ta là trứng ngỗng của ngươi đây! Đại Cá Tử!!"
Nhìn thân thể hắn đầy người máu tươi nằm ở nơi đó, trên người vết thương và tên chi chít, hai tay nàng run run vuốt ve mặt hắn. Nhớ tới lần đầu tiên gặp Đại Cá Tử, khi đó hắn cười nàng ngu ngốc. Nhớ tới hắn một khi cao hứng liền thích đánh vào đầu nàng.
"Muốn xem không dậy nổi cũng là ta xem không dậy nổi ngươi, ngươi xem ngươi nhỏ như vậy, không bằng một cái trứng ngỗng."
"Trứng ngỗng, ngươi khí lực lớn như vậy, trước kia con trâu nhà ta cũng không có đụng ta ngã quá bao giờ."
"Đại Cá Tử" "Chuyện gì?" "Ta thề chưa từng lừa gạt ngươi." "Ta biết."
"Ta mới không có muốn xen vào ngươi. Ta chỉ là sợ trứng ngỗng nhà ta có nguy hiểm." "Ngươi còn xem ta là trứng ngỗng nhà ngươi sao? Không phải là không quan tâm nàng sao?" "Ta đã quên kẻ có trái tim bằng thép máu lạnh kia, trứng ngỗng luôn luôn đều ở trong tim ta, quăng không xong." "Được rồi được rồi ~ còn có A Hu, chúng ta ba người đều là người một nhà, vĩnh viễn là người một nhà."
"Thật sự là lười, ngay cả quần áo đều phải người khác giúp ngươi mặc."
"Đại Cá Tử, ngươi muốn mang chút độc dược gì hay không? Chẳng may có người muốn đả thương ngươi ngươi liền ném độc." "Bằng không ngươi mang vôi phấn đi? Ném vào mắt bọn họ!" "A, đúng rồi! Hay là đợi lát nữa ta đi giúp ngươi chặt một cành cây to, thật sự không được, ngươi trực tiếp đến một bên giả làm đại thụ đi."
"Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết." "Trứng ngỗng nhà chúng ta sao mà nhát gan như vậy?"Ta là lo lắng! Làm sao có thể nói ta nhát gan!" "Ngốc trứng ngỗng, ta không phải là không có việc gì sao?"
Đúng vậy, ngươi là không có việc gì sao, vì sao hiện tại lại nằm ở nơi này không chịu đứng lên?
Nước mắt mơ hồ chảy đầy khuôn mặt. Đại Cá Tử, nếu ngươi đi rồi, ai tới chống đỡ nhà của chúng ta?
Không biết nàng ngồi yên lặng bao lâu, nàng chỉ biết hiện tại đêm đã rất khuya, nàng chỉ biết nước mắt mình đã chảy khô. Nàng còn biết hắn, vẫn như cũ không có tỉnh lại, hắn vẫn chưa tỉnh lại rồi!
Trong mắt máu loãng mãnh liệt chảy ra ngoài, giống như mưa đọng lại ở trên thân nàng, trên người Đại Cá Tử. Vẻ mặt nàng màu đỏ, "A a a a a a a ~~!!!!" Hạ Phù Dung hét lên bằng nội lực. Thanh âm vang vọng.
"Hu hu hu hu
!!!!" Trên đầu A Hu làm như cảm nhận được nàng bi ai, đứng ở trên đầu nàng, phát ra tiếng rên rỉ quỷ dị, giống như quỷ đêm đang khóc làm cho người ta khiếp sợ.
Lúc này, bốn phía đột nhiên xuất hiện vô số ánh mắt đỏ như máu, cùng với tiếng rống giận dữ đồng loạt kêu lên, "Hu hu hu hu hu
~"
Tiếng kêu rên phá tan bầu trời đêm yên tĩnh.
" Tiếng gì vậy?" "Bảo hộ hoàng thượng!" Mọi người đều bừng tỉnh, nghiêm túc nhìn về phía thanh âm truyền tới.
Tu Hồng Miễn nhìn phía bầu trời, đăm chiêu.
Khí Phi Không Dễ Làm Khí Phi Không Dễ Làm - Tương Tương Ngọc Nhân